"Những đạo cụ đó lợi hại lắm à?" A Khải hỏi tiếp nói."Tôi không rõ chuyện này lắm, thật không dám giấu gì, từ trước đến giờ khu ba chúng tôi chưa bao giờ lấy được đạo cụ."“Bắt đầu phân chia!”Lữ Thanh chú ý tới máu tươi trên tường lại bắt đầu nhúc nhích.Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, dòng chữ bằng máu dần dần hiện ra:Đới Thời Khải...!Khu ba."Nà ní? Là khu ba yếu nhất? Đệch, Không Gian có phải mày không coi thường tao quá rồi không?"Câu nói của A Khải làm Từ Chân hơi khó chịu: "Nè, cậu có ý gì? Có phải coi thường khu ba chúng tôi hay không? Tôi chính là đội trưởng của cậu đó!""Đệch, đội trưởng khu ba lại là anh, thôi xong rồi!"" …"A Khải tính toán chi li, Từ Chân không thèm để ý, hiện tại anh ta quan tâm nhất chính là Lữ Thanh sẽ được phân đến đâu.

Phải biết rằng, ở trong các khu vực Không Gian, những người thông minh đều rất được coi trọng.

Ở mỗi một khu vực, địa vị của người như thế đều rất cao.Không Gian giống như đã nhận ra tâm tư của anh ta, theo dòng máu chảy chậm rãi hiện ra một hàng chữ: Lữ Thanh… Khu ba.Nhìn thấy bản thân cũng được phân vào khu ba, Lữ Thanh thở phào nhẹ nhõm."Anh Thanh, tuyệt quá, hai ta được phân vào cùng một chỗ! Thật là có duyên quá đi!"A Khải mỉm cười bước lên trước, hai người vỗ tay chúc mừng.Cảm ơn Không Gian! Lúc này Từ Chân vô cùng xúc động, có Lữ Thanh gia nhập cũng giống như rót một liều thuốc trợ tim cho khu ba! Anh ta vui vẻ bước đến ôm chặt hai người."Sau này chúng ta chính là đồng đội rồi, cố lên!""Tôi nói này lão Từ, có phải tính hướng của anh không bình thường hay không? Đừng có lợi dụng tôi chứ!”“Cút bà cậu đi!”Trong đầu chữ bằng máu lại tiếp tục hiện lên, hiện tại bắt đầu tiến hành truyền tống… Trở về Không Gian.Trước mắt ba người lập tức sáng ngời, ngay sau đó phát hiện bản thân đã ở trong một căn biệt thự rộng lớn.


Lữ Thanh nhìn xung quanh, lúc này ba người đang ở phòng khách tầng một trong một căn biệt thự."Đội trưởng, anh đã về rồi!"Ngay lúc này, một cô gái xinh đẹp bỗng nhiên chạy tới, vui vẻ cầm lấy tay của Từ Chân."Lão Đào anh ấy...!thật đáng tiếc…" Trên mặt cô gái hiện lên vẻ đau khổ.

Lữ Thanh nhìn phía sau cô, phát hiện còn có sáu người cả nam cả nữ đang ở trong biệt thự.

Cái chết của lão Đào làm những người khác đau khổ buồn bã, mất đi một người đồng đội, nhất là người thâm niên đúng là một đả kích rất lớn đối với khu ba.Từ Chân thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu cô gái an ủi, ngay sau đó dẫn hai người Lữ Thanh đến trước mặt mọi người giới thiệu:“Đây là người mới của khu ba chúng ta, Lữ Thanh, Đới Thời Khải.

Trong nhiệm vụ thứ tư này của tôi may mà có hai người bọn họ, nếu không thì tôi cũng đã chết rồi.”“Chào mọi người, tôi là Lữ Thanh.”“Chào mọi người, tôi là Đới Thời Khải! Với tư cách đảm nhiệm vai trò nhan sắc của cả tổ, chúng tôi rất vui khi được gia nhập vào đoàn thể khu ba ưu tú này." A Khải nói không đâu vào đâu làm mọi người bật cười, cũng làm vơi đi nỗi buồn lão Đào hy sinh.“A Khải, đừng lộn xộn nữa.

Để tôi cho giới thiệu các thành viên khác cho hai người.” Từ Chân chỉ vào cô bé bên cạnh nói: “Em này chính là Dương Đình.”Dương Đình là một em gái nhỏ xinh, nhìn bề ngoài vẫn là học sinh.


Cô có mái tóc ngắn màu đen, đôi mắt dịu dàng sáng ngời làm cho người ta vô cùng yêu thích.“Chào hai anh, em cũng là người mới, hiện tại đã làm được hai nhiệm vụ.”Một tiếng anh này đã khắc sâu vào trong lòng A Khải “Được rồi em gái, về sau anh sẽ quan tâm em nhiều hơn.”Thấy A Khải bỉ ổi nháy mắt, Dương Đình bị dọa sợ.

Đây chính là cái gọi là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, từ khi quen biết A Khải, Lữ Thanh đã gặp nhiều trường hợp như vậy rồi.

Không ít cô gái bị vẻ ngoài lịch sự đẹp trai của A Khải hấp dẫn, nhưng một khi A Khải mở miệng, hình tượng sẽ lập tức sụp đổ.

Đây cũng là lý do vì sao cậu ta trông đẹp trai, nhưng lại ế đến tận bây giờ.Sau đó, Từ Chân lại giới thiệu các thành viên khác cho hắn.


Thanh niên có khí chất mang gọng mắt kính mạ vàng là Phạm Hoàn, nghề nghiệp của anh ta là bác sĩ khoa ngoại, trước mắt mới vừa hoàn thành một nhiệm vụ.“Hóa ra là vú em! Vậy chẳng phải đã nhặt được một bảo bối hay sao?” A Khải nhỏ giọng nói với Từ Chân.“Đúng vậy, ở trong nhiệm vụ chúng ta cũng sẽ bị thương, có bác sĩ ở đấy có thể nâng cao tỷ lệ sống sót, cho nên ở trong nhiệm vụ sau này, ngoại trừ trí giả, bác sĩ cũng là đối tượng bảo vệ chính của chúng ta."“Khụ khụ, xin đừng gọi tôi là vú em, tôi có tên đoàng hoàng.” Phạm Hoàn lịch sự mỉm cười với A Khải.

Khác với A Khải, bản thân anh ta thực sự là một thanh niên nho nhã, nhìn bộ dạng thì tuổi cũng xấp xỉ với Lữ Thanh..