Trần Châu tận mắt nhìn Giang Lộc bước vào cổng trường.

Anh đứng trước cửa trường học, nhìn Giang Lộc bị bảo vệ ngăn cản ở cửa, anh không biết đang nói gì với cô, chỉ là Giang Lộc đi theo anh ta vào phòng bảo vệ.

Cách một khung cửa sổ, anh nhìn thấy cô ngồi trong phòng bảo vệ, cúi thấp đầu, cho dù bảo vệ nói cái gì, cô cũng bịt tai không nghe.

Đoán chừng bảo vệ cũng hết cách với cô, anh ta đứng dậy, đi đến chỗ điện thoại, gọi một cuộc.

Khoảng 10 phút sau, một người phụ nữ trung niên vội vàng đi ra từ sân trường, anh có chút ấn tượng với bà ấy, hình như là chủ nhiệm lớp của Tiểu Lộc.

Anh nhìn cô bước vào phòng bảo vệ, nhìn cô ngồi trên sofa, cũng không biết bà ấy nói gì với cô, cô liền đứng dậy rời đi theo bà ấy.

Hai người đi vào nội bộ trường học, càng đi càng xa, cho đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất trong sân trường, anh hoàn toàn không nhìn thấy nữa.

Giang Lộc rất nghe lời.

Anh bảo cô đừng quay đầu, cho nên cả đoạn đường này, cho dù cô biết anh ở ngay phía sau cô, cô cũng không một lần quay đầu lại, cho dù là hơi hơi nghiêng đầu cũng không có, từ đầu đến cuối, cô đều đi thẳng về phía trước.

Trái tim Trần Châu đau đớn, nhưng anh cũng chẳng có cách nào khác, thật sự là chẳng còn cách gì nữa cả.

Anh bắt buộc phải làm như vậy, anh không thể để mặc cô làm loạn những chuyện như thế này, đây là chuyện liên quan đến cả cuộc đời cô, bây giờ cô còn nhỏ, nếu như bây giờ bỏ lỡ, sau này cô sẽ hối hận cả cuộc đời, cho dù bây giờ cô oán mình, hận mình, nếu như cho anh ấy thêm một cơ hội lựa chọn, anh vẫn sẽ để cô đi về hướng Tây.

Trần Châu đừng trước cổng trường rất lâu, cụ thể là bao lâu, bản thân anh cũng không rõ.

Bỗng nhiên, một chiếc xe hơi màu đen xuất hiện trong tầm mắt anh, chiếc xe dừng trước cổng trường, một đôi nam nữ trung nien cùng với một người cô gái bước xuống từ trên xe.

Anh không biết người đàn ông trung niên đó, nhưng hai người phụ nữ kia thì anh biết.

Người phụ nữ trung niên là mẹ của Giang Lộc, trước kia lúc điều tra bối cảnh gia đình của Giang Nghĩa anh cũng từng thấy qua ảnh.

Còn cô gái này chính là người trước đây từng xảy ra mâu thuẫn trong căn gác mái với Tiểu Lộc.

Nếu như anh đoán không nhầm, người đàn ông trung niên đó chắc là bố dượng của Tiểu Lộc.

Sao họ lại xuất hiện ở đây?

Trong phút chốc, Trần Châu đã hiểu ra.

Đoán chừng là cô chủ nhiệm đó gọi điện thoại cho họ, cũng phải, Giang Lộc cả ngày hôm nay đều không về trường, trường học làm sao có thể không thông báo cho phụ huynh chứ.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ trôi qua.

Anh một lần nữa nhìn thấy họ đi ra từ trường học, nhưng lần này, Giang Lộc cũng có mặt.

Anh tận mắt nhìn thấy bốn người họ lên xe, chiếc xe nổ máy, rất nhanh biến mất trước mắt anh.

Có người nhà bảo vệ, nói thế nào thì cô ấy cũng có chứng nhận an toàn rồi, trái tim đang treo lơ lửng của Trần Châu cuối cùng cũng hạ xuống rồi.

Hai tay Trần Châu khoanh trước ngực, đang chuẩn bị rời đi, chính vào lúc anh vừa quay người, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy mấy bóng đen, lấm lét vụng trộm xuất hiện trước cổng trường học.

Anh nanh chóng nấp vào bóng tối, anh hơi nhô người ra, ánh mắt theo dõi chặt mấy người đó.

Họ tìm kiếm gì đó xung quanh cổng trường, Trần Châu dường như trong chốc lát đã có thể chắc chắn, đám người này tuyêt đối không phải là thuộc hạ của Trịnh Thịnh.

Sao họ lại ở đây?

Chính vào lúc Trần Châu đang ngờ vực, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

“Anh Châu?”

Trần Châu giật mình quay lại.

Hứa Trung?

Hứa Trưng đứng ngay sau lưng anh, cũng đang nấp ở trong góc khuất gần đó.

“Hứa Trung, sao cậu lại ở đây?” Anh bước qua chỗ cậu ta.

Hứa Trung quay đầu nhìn một lượt mấy người ở cổng trường.

“Anh Châu, đây không phải là nơi nói chuyện, chúng ta đổi chỗ khác đi.”

Trần Châu cau mày cũng nhìn về đám người đó, họ chỉ hoạt động ở cổng trường học, nhìn dáng vẻ của họ, chắc là vẫn không biết Tiểu Lộc ở trong trường, hơn nữa bây giờ Tiểu Lộc được cô chủ nhiệm đưa đi rồi, có thể nói là vẫn an toàn, nghĩ tới đây, anh yên tâm được phần nào.

“Sao cậu lại ở đây, đồ đâu, vẫn còn đó chứ?”

Hứa Trung móc chiếc kẹp cà vạt từ trong túi ra.

“Đương nhiên, anh xem.”

Nhìn thấy chiếc kẹp cà vạt không bị tổn hại, Trần Châu mới yên tâm hơn.

“Đúng rồi, không phải tôi bảo cậu về Tân Xuyên rồi sao?”

“Anh Châu, nói đến việc này, em vẫn phải nói với anh một chuyện.”

“Chuyện gì?” Trần Châu nhìn về phía cậu ta.

“Em nhận dược thông báo của cấp trên, bảo chúng ta phải về Tân Xuyên, hơn nữa phải về ngay lập tức.” Hứa Trung nghiêm túc nói.

“Lập tức?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Chau cau mày.

Lập tức?

Shinkawa rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì, phải gấp gáp điều động họ về.

“Thân phận của lão Triệu bị lộ rồi.”

Trần Châu ngây người, trên mặt mang theo sự kinh ngạc.

“Cái gì?”

Lão Triệu là gián điệp mà họ cài cắm bên cạnh lão Tiền, từ ẩn nấp đến bây giờ đã gần ba năm rồi, ba năm này mang lại không ít thuận lợi cho hành động của họ, bây giờ thân phận của ông ta bại lộ rồi, không nói đến hiện tại lão Triệu rơi vào nguy hiểm, e rằng những kế hoạch trước đây cũng đổ bể hết rồi.

“Vậy nên chúng ta bắt buộc phải lập tức quay về Tân Xuyên.”

Trần Châu nhìn về phía cổng trường, mấy người đó vẫn đang lượn lờ trước cổng trường, nếu như bây giờ anh cứ như vậy mà rời đi, hậu quả anh khó lòng tưởng tượng.

Hứa Trung nhìn theo ánh mắt của anh, cậu ta biết điều anh lo lắng lúc này.

“Anh yên tâm, chỉ cần chúng ta rời khỏi, ngược lại Tiểu Lộc sẽ càng an toàn.”

Trần Châu quay đầu nhìn cậu ta.

“Lúc nãy qua đây tìm anh, em đã bị lộ rồi, bây giờ họ đã biết chúng ta phải nhanh chóng về Tân Xuyên, bút ghi âm ở trong tay chúng ta, còn chúng ta lại gấp gáp trở về, bọn Quách Ất Trân không thể nào dễ dàng để chúng ta rời đi, hơn nữa nếu như chúng ta về, lão Tiền chắc chắn sẽ điều động chúng về, như vậy, chúng ta rời đi, ngược lại Tiểu Lộc sẽ càng an toàn.”

Lúc nghe Hứa Trung nói, đám người trước cửa trường học đó bỗng nhiên tụ tập lại một chút, không biết mấy người đó đang nói gì, không lâu sau, liền rời khỏi trường học.

Xem ra chúng nhận được tin tức rồi…

Trần Châu cau mày, ánh mắt sâu thẳm.

Anh rời đi, có lẽ đối với cô mà nói mới là sự an toàn lớn nhất.

Trước kia chưa gặp được, trong lòng anh chỉ có quốc gia và mệnh lệnh.

Bây giờ, trong lòng anh có thêm một cô gái.

Chỉ cần cô được an toàn, anh làm gì cũng đều can tâm tình nguyện.

“Anh Châu.” Gương mặt Hứa Trung thêm phần sốt ruột.

“Tàu lửa mấy giờ?”

“10 giờ tối nay, nhưng trước 9 giờ chúng ta bắt buộc phải lên được chuyến xe bus muộn nhất đến trạm tàu hỏa.”

“Cậu đi trước, tôi còn có chút việc phải xử lý.”

“Anh Châu…”

“Cậu yên tâm, trước 9 giờ tôi chắc chắn sẽ tụ hợp với cậu.”

Hứa Trung biết anh vẫn không yên tâm về Giang Lộc, cậu ta thở dài, nhưng cũng chẳng biết làm sao.

“Được, em sẽ đợi anh ở đó.”

“Ừm.”

Hai người đàn ông gần như đồng thời rời đi, một người đi ra khỏi con ngõ dài, một người giống như đi về cổng trường số 2 trước mặt.

Giang Lộc ngồi trước bậu cửa sổ, sắc trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối lại, bởi vì nơi ở không gần trung tâm thành phố, nhưng đến tầm 7 giờ, cả thành phố giống như bị một tấm lưới màu đen phủ kín vậy.

Thế giới ngoài cửa sổ tăm tối, yên tĩnh, chỉ đôi khi vọng đến một vài tiếng chó sủa, cùng với làn gió đêm thổi nhẹ.

Gương mặt cô tuy rằng không chút biểu cảm, nhưng trong lòng cô lại cực kỳ phức tạp.

Giờ này.

Anh ấy đang làm gì?

Anh ấy có an toàn quay về khách sạn chưa?

Anh ấy có bị người của Trịnh Thịnh bắt gặp không?

Cô không dám nghĩ, bởi vì càng nghĩ sẽ càng sợ, nhưng cô không khống chế nổi bản thân, bởi vì trong đầu hay trong tim bây giờ đều là anh.

Vừa nãy trên đường về trường học, cô biết anh vẫn luôn theo sau cô, lúc đó cô không chỉ từng nghĩ một lần, cứ như vậy mà quay đầu đi, chạy về tìm anh ấy, ôm chặt lấy anh, cho dù anh nói thế nào, cũng không buông tay, cho dù thế nào, cũng phải ở bên cạnh anh ấy.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không làm vậy.

Bởi vì cô biết, Trần Châu sẽ không cho phép.

Cô hiểu quá rõ con người anh, tuy rằng bình thường Trần Châu rất nuông chiều cô, cái gì cũng tùy ý cô, nhưng một khi đã quyết, thì không ai lay chuyển được.

Lương Thục Ngôn đứng trước cửa, bà nhìn Giang Lộc từ lúc về nhà đã đứng trước cửa sổ, từ lúc họ gặp nhau ở trường học cho đến bây giờ, con bé vẫn không nói câu nào.

Cho dù bà hỏi thế nào, cô cũng một mực không đáp, về việc xảy ra với cô từ tối quá đến giờ, cũng không hề nhắc đến.

Nhưng bà cũng không dám tiếp tục hỏi thêm, đây dù sao cũng là con gái ruột của bà, khi vừa thấy cô ngồi trong văn phòng, gương mặt trắng bệch, khóe mắt đỏ lên, trên má còn có nước mắt chưa lau khô.

Từ sau lần đó, thực ra bà đã rất lâu chưa từng thấy cô như vậy, cô trước mặt bà, không khóc, cũng không cười, vẫn luôn là thái độ không quan tâm, bất cần.