“Lên xe!”

Trần Châu chợt nhảy lên xe gắn máy, đạp máy xe, Giang Lộc cũng không chần chừ mà nhảy lên, mặc kệ cơn đau của mình.

“Ôm chắc vào!” Trần Châu hơi nghiêng đầu nói với cô.

Giang Lộc nhanh chóng đưa tay qua hai bên hông anh, sau đó nắm hai tay lại thật chặt, đặt trước bụng anh, cả người cô cũng dán sát vào lưng Trần Châu. Cô vừa ngồi vững là xe máy phóng đi ngay lập tức, chạy thật nhanh về phía trước.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Người tới giúp đỡ nhìn hoàn cảnh thê thảm đang diễn ra, hoảng hồn. Hắn ta nhìn vào xe, trong xe không có một bóng người.

Hai tên mập ốm nằm trên mặt đất bị đánh thê thảm, nhìn không ra người ngợm gì.

“Người đâu rồi?”

“Bị… Bị cướp đi rồi…” Tên mập che bụng, chật vật mở miệng, hắn ta chỉ cần mở miệng thôi là bụng đã đau rấm rứt.

“Ai cướp?”

“Trần Châu…”

Trần Châu?!

Người kia đột nhiên nhìn về phía con đường núi ở xa xa, sửng sốt, nếu như hắn ta không nhìn nhầm thì… hình như Trần Châu vừa chạy đi mất…

“Mẹ nó!” Hắn tức giận mắng một tiếng, xoay người nhảy lên xe gắn máy, quát lêm với đám đồng bọn phía sau.

“Đuổi theo cho tao! Mau đuổi theo! Hôm nay mà không bắt được bọn nó thì tụi mày chờ chết đi!”

Đám người cuống quít nhảy lên xe gắn máy, chỉ mấy giây sau, một hàng xe gắn máy nối đuôi nhau chạy qua, chỉ để lại một luồng khói bụi.

Giang Lộc ôm eo Trần Châu thật chặt, bên tai là tiếng gió gào thét, u u vang dội. Gió thổi vào mắt nhiều đến mức không mở ra nổi. Cô đặt cằm lên vai anh, gần sát lỗ tai, mở miệng hỏi.

“Sao anh biết em xảy ra chuyện?”

Trần Châu nhìn Giang Lộc qua kính chiếu hậu, vết đỏ trên mặt cô đã biến mất, chỉ còn dấu tay bên gò má trái là còn ở yên đấy, cả nửa khuôn mặt cũng sưng lên.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Trần Châu hận đến mức muốn giết chết bọn chúng, thậm chí cái chết cũng không thể xả được hết nỗi hận trong lòng anh.

“Trần Châu?”

Một lúc lâu mà vẫn chưa nghe anh trả lời, Giang Lộc không nhịn được lên tiếng.

“Ừ, anh đây.”

Khi nhìn thấy dòng tin nhắn kia, Trần Châu cảm thấy thế giới của mình như muốn sụp đổ. Lần đầu tiên trong suốt cuộc đời ba mươi năm của mình, Trần Châu cảm thấy sợ hãi, nhất là khi nghe thấy bạn cùng phòng của Giang Lộc nói rằng cô đã ra ngoài. Anh không dám dừng lại dù chỉ là một giây, lật đật chạy về phía trường của cô.

Trên đường đi tới trường, Trần Châu thấy một chiếc xe van màu đen chạy lướt nhanh qua mình, trong tích tắc khi nhìn qua lớp kính xe, anh bắt gặp khuôn mặt quen thuộc khắc sâu vào tận tim gan mình. Cô dựa vào ghế ngồi, đầu quay ra phía cửa sổ, hai mắt nhắm chặt.

Nhìn dóng dáng chiếc xe chạy đi, Trần Châu nổi điên đuổi theo. Nhưng anh có gắng chạy nhanh thế nào thì hai chân vẫn không chống nổi bốn chân. Trần Châu trơ mắt nhìn chiếc xe chở Giang Lộc biến mất trước mắt.

Đang lúc anh tuyệt vọng, Hứa Trung chạy xe gắn máy đột nhiên xuất hiện. Anh kéo anh ta xuống còn mình thì nhảy lên xe, sau đó lập tức đuổi theo. Trần Châu biết nếu đối đầu trực tiếp, anh sẽ không có hy vọng cứu Giang Lộc ra. Vì vậy anh chỉ nhẫn nại đi theo bọn họ, chờ cơ hội thích hợp rồi ra tay.

Trần Châu chỉ kể sơ qua sự việc cho Giang Lộc nghe, có một vài chuyện anh không nói rõ ràng.

“Anh biết không, lúc ấy em sợ muốn chết.” Nhớ lại chuyện vừa rồi, Giang Lộc càng dán sát khuôn mặt mình vào lưng anh.

“Không sao, em không cần sợ nữa.”

Trần Châu sử dụng một tay để cầm lái, tay kia áp lên bàn tay đang đặt trước bụng của cô. Tay anh đầy mồ hôi lạnh thế mà lại khiến Giang Lộc cảm thấy ấm áp, hơi ấm truyền từ bàn tay, chảy dọc theo da thịt đến tận tim.

Bỗng nhiên, cả hai nghe thấy tiếng xe máy từ phía sau truyền tới, có vẻ không chỉ có một chiếc. Giang Lộc hoảng sợ, cô ngoái đầu ra sau nhìn.

“Hình như…. bọn chúng đuổi theo chúng ta…”

Bàn tay áp lên tay cô không khỏi xiết chặc, sau đó anh buông ra, đặt tay lại đầu xe.

“Ôm chặt anh.”

Giang Lộc lập tức nghe lời ôm chặt anh hơn, tiếng gió bên tai quét mạnh hơn, cô cảm giác được chiếc xe đang tăng tốc.

Xe gắn máy chạy thật nhanh trên đường núi, cây cối núi rừng dường như trở nên mờ ảo, lướt nhanh đến nổi cô không thấy được hình dáng hoàn chỉnh của chúng.

Giang Lộc dán gò má thật chặt vào tấm lưng rộng rãi bền chắc của anh.

Đáng lẽ cô phải cảm thấy sợ hãi, nhưng chắc vì người trước mặt là anh nên nỗi sợ trong lòng Giang Lộc tan biến. Dù phía trước là vực sâu, dù biết sẽ tan xương nát thịt, nhưng vì có anh nên cô sẽ không bao giờ sợ hãi. Những tiếng gầm rú kia đều bị bỏ lại sau lưng.

Ngay lúc tâm trạng cô hơi thả lỏng, xe máy dần dần chạy chậm lại, Giang Lộc hoảng hốt.

“Sao thế?” Cô với lên hỏi Trần Châu.

“Sắp hết xăng rồi.”

“Cái gì?” Giang Lộc hô to, lạc giọng.

Cô quay đầu nhìn ra sau, rất sợ chỉ một giây sau, đám người kia sẽ chợt xông tới. Trần Châu nhíu mày, mấy giây sau, anh đã ra quyết định.

Ở một lối rẽ, Trần Châu chợt dừng xe lại, gạt chống. Anh ôm Giang Lộc xuống xe.

Sau khi hai chân cô chạm đất, Trần Châu dắt tay cô chạy vào một con đường nhỏ. Cỏ cây mọc dọc theo đường núi, tất cả đều cao tới hông người. Ở chỗ cây cối tương đối cao, Trần Châu đẩy cô vào đó.

“Tiểu Lộc, bây giờ em phải nghe lời anh.” Trần Châu trầm giọng nói. Giang Lộc biết Trần Châu muốn làm gì, cô nắm chặt tay áo anh, ngẩng đầu tha thiết nhìn anh.

“Trần Châu, em không muốn.”

Trần Châu mềm lòng, anh chợt giữ đầu cô, dùng môi mình mạnh bạo chặn môi cô, hơi ấm phả vào mặt Giang Lộc.

Nụ hôn này hung hăng mãnh liệt, anh dùng sức kéo cô dán vào người mình, nhanh chóng cạy môi Giang Lộc ra. Hơi thở anh nhanh chóng lấp đầy khoang miệng cô, bá đạo mút lấy lưỡi cô.

Nụ hôn này không kéo dài lâu vì thời gian không cho phép. Trần Châu rút lui, đặt môi lên trán cô, mấy giây sau, hô hấp của anh trở lại bình thường.

Anh đặt tay lên đôi bờ vai mỏng manh của cô, nhìn thẳng vào mắt Giang Lộc. Đôi mắt anh đen nhánh, nghiêm túc nhất từ trước đến giờ khiến cô không thể nào không yên lặng nhìn anh.

“Tiểu Lộc, em hãy nghe kỹ lời anh nói. Em phải ngoan ngoãn trốn ở đây, anh ra ngoài dụ bọn chúng, chờ anh quay lại tìm em… Nếu… anh nói là nếu thôi… nửa tiếng sau mà anh vẫn chưa về…” Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra nhét vào tay cô.

“Nếu anh chưa về, em hãy gọi cho Hứa Trung, cậu ta sẽ đến đón em.”

Tiếng xe máy lại truyền tới, âm thanh càng ngày càng gần, lòng hai người cũng vô cùng sốt ruột. Trần Châu nhìn khuôn mặt sắp khóc của cô, anh nhắm mắt rồi lại mở mắt, không đợi cô trả lời đã giấu cô vào trong bui cỏ, sau đó xoay người chạy nhanh ra ngoài.

“Trần Châu, em ở đây chờ anh.”

Giọng nói cô gái đột nhiên vang lên sau lưng, Trần Châu hơi khựng lại, gật nhẹ đầu với cô sau đó tiếp tục đi.

Giang Lộc co rúc trong bụi cỏ, nghe tiếng xe nổ máy. Nhìn xuyên qua bụi cỏ, cô thấy bóng dáng anh. Đợi đám xe máy kia quẹo cua, anh mới vặn ga rẽ đi một con đường khác.

Đám xe đuổi theo thấy đuôi xe anh chạy phía trước, chúng không hề do dự mà dí theo. Mấy chiếc xe máy bay vùn vụt qua nơi Giang Lộc ẩn nấp, trong nháy mắt đó, trời nhá lên một tia sét, sáng như ban ngày.

Giang Lộc hầu như ngừng thở, không dám thở mạnh, chờ cho rừng núi khôi phục sự yên tĩnh và tối om vốn có của nó.

Qua mấy phút, cô cúi đầu nhìn chiếc điện thoại mà anh vừa nhét vào tay mình, màn hình đã vỡ hơn phân nửa, rõ ràng lúc đầu nó còn rất lành lặn.

Dù Trần Châu chỉ kể ngắn gọn nhưng cô vẫn biết đại khái sự việc thế nào.

“Bộp….”

Một giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống màn hình, ngay sau đó, càng ngày càng nhiều.

Giang Lộc không dám khóc thành tiếng, cô ngồi trong bụi cỏ, bốn phía yên tĩnh cực kỳ, thậm chí không thể nghe thấy tiếng dế kêu, loại âm thanh thường nghe nhất, vì vậy cô không thể không lấy tay bịt chặt miệng mình.

Trần Châu, anh phải an toàn quay về, nếu không….