Thế kỉ 21, Los Angeles.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, thành phố hiện đại sáng rực ánh đèn.

Nhưng lấp ló ở đâu đó, tại một tòa nhà cao ốc bị bỏ hoang, cơn gió lạnh từ đâu thổi qua, làm người ta có chút không rét mà run.

Chẳng biết từ bao giờ, dưới không gian tĩnh lặng ấy, chợt có bóng người lướt nhẹ, như ma như quỷ ẩn hiện trong góc tối.
Bóng dáng thấp thoáng dừng lại trong một căn phòng của tòa nhà, ánh trăng le lói chiếu rọi vào in lên vách tường một màu đen.

Đó là thân ảnh của một thiếu nữ, một thân hắc y tiêu sái với mái tóc dài đen nhánh phiêu phiêu trong gió cùng đôi mắt tím biếc chứa đầy sự lạnh lẽo và cô độc.
"Ngươi là người đã thuê ta?" Giọng nói thiếu nữ vang lên, cặp mắt tím liếc nhìn vào một góc khuất của căn phòng.
"Cô là Bạch Dạ, sát thủ đứng đầu bảng xếp hạng tử thần?" thân ảnh của một người đàn ông dần hiện rõ, lộ ra gương mặt góc cạnh với nụ cười câu nhân tâm phách.

Hắn ta ngồi trên ghế, tay đung đưa ly rượu vang một cách nhàn nhã.
Bạch Dạ khẽ nhíu mày "Ngươi gọi ta có chuyện gì?"
Cảm giác nguy hiểm này là gì?

Sự cảnh giác của Bạch Dạ tăng cao, linh tính nàng mách bảo, người đàn ông này không đơn giản.
"Làm gì ư? Đương nhiên là để xác nhận một chuyện." khóe miệng hắn ta hơi nhếch lên, không thèm nhìn thẳng mặt nàng mà nhìn đi đâu đó xa xăm.

Dưới ánh trăng, người đàn ông chợt tĩnh lặng, câu môi cười như tràn đầy thích thú.
Bạch Dạ dần mất kiên nhẫn, hơi thúc giục "Ta không đến để nói chuyện phiếm!" đối với một sát thủ như nàng, thời gian rất quý giá nên nàng ghét nhất là những kẻ thích câu giờ.

Đây là lần đầu tiên nàng nhận một nhiệm vụ khó hiểu thế này.
"Cô không tò mò về ta sao?"
"Là một sát thủ, thứ cần làm duy nhất là chấp hành nhiệm vụ được giao, việc người ủy thác là ai, đối với ta không quan trọng." thần thái lạnh nhạt, đôi mắt vô hồn càng khiến Bạch Dạ trở nên đáng sợ hơn.
Người đàn ông phì cười, lúc này hắn đối diện với nàng, nói "Lần này khác với những nhiệm vụ trước của cô, hiện tại ta chỉ muốn đưa cô đi một nơi."
“Muốn đưa ta đi? Ngươi đang đùa với ta sao?” Bạch Dạ khó hiểu nói, tên này nói những câu vô nghĩa đối với Bạch Dạ, thậm chí có chút thừa thãi.
Giọng Lâm Thất vang lên "Mặc dù sinh mệnh của cô ở thế giới này chưa tận.

Tuy nhiên, có một vài sai sót xảy ra, nên đành phải ủy khuất cô rồi!"
“Kong...kong...” tiếng chuông nhà thờ vang lên.
“Xem ra đã đến lúc rồi”
“Tách!” Lâm Thất búng ngón tay.
Trong phút chốc, đầu Bạch Dạ trở nên nhức nhối, nàng ôm lấy đầu mình, cơ thể mệt mỏi theo đó mà ngã xuống.

Giống như linh hồn sắp bị tróc ra, các dây thần kinh căng chặt, mắt nhắm nghiền lại, ý thức bị đảo lộn, mơ mơ hồ hồ không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo giác.
“Hãy đi về nơi mà cô nên thuộc về” giọng nói của Lâm Thất vẫn vang lên.
Đầu nổ mạnh đau đớn, thân thể nàng đau nhức, nóng rát đau đớn truyền khắp toàn thân, khó chịu đến cực điểm.
Chết tiệt! Làm sao lại đau như vậy?
Một luồng xoáy ùa vào cơ thể nàng, như muốn thâm nhập từng dây thần kinh.
Cho đến khi cơn đau biến mất, Bạch Dạ mới mở được tròng mắt, hoàn toàn thanh tỉnh lại đây.
“Đây là nơi nào?” nàng nhìn khắp xung quanh.
Sự âm u bao trùm toàn bộ không gian xung quanh nàng.


Đầu nàng đau đớn đến tột cùng, có rất nhiều thứ đang hồn loạn trong trí nhớ nàng.

“A!”
Nàng vừa ôm đầu vừa kêu lên trong đau đớn.

Có cái gì đó đang hiện lên trong tiềm thức của nàng...
“Đánh chết nó đi!”,
“Con tiện tì này dám ăn cắp bánh của ta”
“Người đâu! Dạy dỗ nó cho ta!”
“Chỉ với loại phế vật như ngươi mà cũng dám mơ tưởng đến Dực ca ca?”
“Mang con tiện tì này ném vào Tàng Vân Sơn cho ta!”
Những ký ức này, không phải của nàng!
Nàng không biết họ!
Vậy thì là của ai?
Bạch Dạ nhìn kỹ đôi bàn tay nhỏ bé hiện tại trước mắt, sự đau đớn vẫn còn âm ỉ.

Thở nhẹ ra một hơi, nàng bắt đầu xác nhận lại tình hình.
Một đứa trẻ!

Phải! Hiện tại nàng là một đứa trẻ!
Nàng xuyên không rồi!
Nguyên lai nàng đã xuyên qua cơ thể của Huyền Lam Quốc tướng quân phủ phế vật đích nữ đại tiểu thư Bạch Như Nguyệt.
Nhưng đáng tiếc là vị đại tiểu thư này lại không được sủng ái.

Mẫu thân mất sớm, phụ thân chỉ vì nàng là phế vật mà không để ý tới nàng lại còn bị di nương cùng muội muội hãm hại.

Nhiều năm không có ai để nương tựa vào, một mình chịu sự ghẻ lạnh của toàn bộ phủ tướng quân.

Cô bé mới có mấy tuổi đã phải trải qua quãng thời gian đau khổ, chịu sự tra tấn từ thể xác lẫn tinh thần.
Năm xưa, Hoàng đế Huyền Lam quốc vì có ân với mẫu thân Bạch Như Nguyệt nên đã đính hôn nàng với Thái Tử Nam Cung Dực từ khi mới chào đời.
Ấy vậy mà theo như trí nhớ cùng cảm xúc của nguyên chủ trong quá khứ, cô bé không hận thù bất kỳ một ai, một tâm địa vô cùng thiện lương và trong sáng.

Rất tiếc là được đặt sai chỗ, cái chết đối với cô bé đáng thương quả là oan uổng..