Edit: Sahara
"Mẹ, cả đời này con chỉ sống vì mẹ! Mẹ nói nữ nhân cần phải nghe lời nam nhân, cho nên chuyện gì mẹ cũng dựa vào phụ thân, con cũng làm như mẹ muốn, làm một đứa con gái ngoan ngoãn vâng lời."
"Dù phụ thân sai con đi quyến rũ Kỳ Tô, con cũng làm theo. Nhưng nguyên nhân thật sự là vì phụ thân đã nói, nếu con không gả được cho Kỳ Tô thì ông ấy sẽ giết mẹ!"
"Vì mẹ, con khiến mình thân bại danh liệt, tính kế Kỳ Tô, làm ra chuyện vô liêm sỉ này."
"Nhưng thứ đổi lại được chính là, phụ thân bắt con gả cho một tên thuộc hạ, mà mẹ còn bảo con phải nghe lời phụ thân?"
Giản An vô cùng đau đớn.
Đời này của nàng ta đúng là một bi kịch.
"An nhi...." Giọng nói của mẫu thân Giản An hơi yếu đi, vẻ mặt cũng hiện lên chút áy náy nhưng lại biến mất ngay: "Con nghe lời đi, cha con sẽ không hại con đâu!"
Giản An cười lạnh, nàng ta từ từ nhắm hai mắt lại, rất lâu sau, nàng ta đột ngột mở mắt ra rồi nhìn Kỳ Tô: "Được, Kỳ Tô, ta đi theo huynh!"
"Vân cô nương...." Kỳ Tô cười cười, nhìn Vân Lạc Phong: "Xem ra chuyến đi đến Thiên Tề Quốc của chúng ta lần này cũng không phải là uổng công vô ích. Ít ra cũng đã tìm được một người vợ cho lão bá quét rác của Kỳ gia chúng ta. Về sau, ông ấy nhất định sẽ càng cố gắng quét rác cho Kỳ gia chúng ta hơn nữa."
Vốn dĩ Giản An đã ngập tràn tuyệt vọng, nhưng vừa nghe thấy lời này, nàng ta lập tức trợn tròn mắt, cả người run rẩy không ngừng.
Tên thuộc hạ mà Kỳ Tô muốn tặng mình, chỉ là một hạ nhân quét rác?
"Giản An cũng có chút thực lực...." Vân Lạc Phong khẽ sờ cằm: "Vì vậy, ta nghĩ ngươi nên phế thực lực của cô ta trước, tránh cho cô ta ăn hiếp lão nhân gia người ta."
"Cái này cũng đúng! Lão bá quét rác cũng đã gần trăm tuổi, sao chịu nổi sức lực của Giản An? Đúng là nên phế thực lực cô ta trước cho an toàn." Kỳ Tô tán thành gật đầu.
Mặt mày Giản An trắng bệch như tờ giấy, đầu như muốn nổ tung, hai mắt bỗng trở nên trống rỗng.
"Kỳ Tô, ngươi không thấy bản thân rất quá đáng sao?" Giản Bác Văn tức đến mặt xanh mét, thái dương nổi gân xanh, hai tay siết thành nắm đấm, cố đè phẫn nộ trong lòng xuống mà hỏi.
Đối mặt với lửa giận của Giản Bác Văn, Kỳ Tô vẫn thản nhiên, giống như không nhìn thấy gì cả.
Vân Lạc Phong lười biếng duỗi lưng: "Kỳ Tô, ta mệt rồi!"
"Chúng ta lập tức đi ngay!"
Giọng nói Kỳ Tô mang theo vẻ cung kính.
Tiếp theo, hắn túm lấy vạt áo Giản An, kéo nàng ta đi theo như kéo một miếng giẻ lau.
"Đứng lại!"
Giản Bác Văn vừa định phát tác cơn giận, thì chợt nhìn thấy bước chân của Vân Lạc Phong dừng lại.
Vân Lạc Phong đưa lưng về phía mọi người, giọng nói lạnh lùng cuồng ngạo vang lên trong bóng đêm.
"Ai dám tiến lên một bước, ta đánh gẫy chân kẻ đó!"
Một câu này lập tức khiến Giản Bác Văn khựng lại, ông ta đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn Vân Lạc Phong bỏ đi.
Giản Bác Văn hối hận không thôi, đây đúng là vừa mất phu nhân, vừa thiệt quân!
Nếu trước đó ông ta không nhất định muốn gả Giản An cho Kỳ Tô, thì có lẽ.... Ông ta tùy tiện tìm một người nào đó, cũng có thể dùng đứa con gái này đổi được chút lợi ích.
"Gia chủ, người không sao chứ?" Mẫu thân Giản An yếu ớt đứng bên cạnh, hoàn toàn không có quá nhiều đau lòng vì chuyện con gái mình rời đi.
Trong lòng bà ta, người quan trọng nhất là nam nhân của mình, chỉ cần Giản Bác Văn bình an vô sự thì bà ta đã cảm thấy mỹ mãn.
"Xem ngươi đã dạy ra đứa con gái gì kìa!" Giản Bác Văn tát một cái vào mặt bà ta rồi xoay người bỏ đi.
Mẫu thân Giản An đứng lại phía sau, mặt đầy áy náy, đều tại bà ta không dạy dỗ tốt con gái, nên mới làm gia chủ giận dữ như vậy....
__________
Phủ đệ nhị hoàng tử.
Một người thiếu nữ với sắc mặt tái nhợt nằm yên trên giường, nhìn thần sắc nàng ta có vẻ rất thống khổ, hai mắt nhắm nghiền.