Editor: Kim Phượng

Cả người Diệp Linh chấn động.

Khuyếch tán tinh thần lực của mình ra toàn bộ phủ đệ, đây rốt cuộc phải có tinh thần lực cường đại cỡ nào mới có thể làm được trình độ như thế?

“Chủ tử, ta hiểu được.”

Hắn chậm rãi hít sâu một hơi, ánh mắt loé lên một tia sáng.

“Đi thôi, buổi tối ta còn muốn đi thăm phủ Nhị hoàng tử, hiện giờ, ta hồi phủ nghỉ tạm, vì hoạt động buổi tối nên dưỡng sức.” Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo, đôi mắt đen nhánh loé lên một chút nghiêm nghị.

Mặc kệ là ai giết hại cha mẹ nàng đều cần phải vì thế mà trả giá đại giới!

……

Ban đêm.

Bóng đêm như nước.

Bên trong phủ an tĩnh vang lên một tiếng la phẫn nộ, tức giận ngập trời.

“Diệp Linh, còn có nha đầu thúi kia, ta muốn các ngươi sống không bằng chết!”

Giờ phút này Diệp Lạc chỉ cần tưởng tượng đến nhục nhã đã chịu lúc ban ngày trái tim liền giống như vạn kiến gặm cắn, đau khó có thể chịu đựng, hắn gắt gao nắm tay, gân xanh nổi lên, tròng mắt bị lửa giận nhiễm một mảnh đỏ bừng, che kín tơ máu.

“Hoàng nhi, con tạm thời đừng nóng nảy.”

Trong phòng mùi đàn hương thoang thoảng bên mũi, mỹ phụ ung dung hoa quý ngồi ở trên ghế dựa, nàng bưng một ly trà lên nhẹ nhàng nhấp môi, trong mắt đẹp xẹt qua một tia sáng: “Dịch tướng quân là cữu cữu của Diệp Linh, muốn đối phó Diệp Linh sợ là không dễ dàng như thế! Còn cái tiểu nha đầu con nói kia, có thể tổn thương đến con, thực lực nhất định cũng không đơn giản, nữ nhân như vậy tuyệt đối không thể để phụ hoàng con nhìn thấy, bằng không, lấy tính tình háo sắc của phụ hoàng con tất nhiên sẽ mê tiểu nha đầu kia.”

“Mẫu thân, nhi tử thực không cam lòng!”

Diệp Lạc nắm chặt nắm tay, mặt đầy căm giận nói: “Nữ nhân kia làm nhi tử mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, làm sao nhi tử có thể buông tha ả? Nếu không tìm phụ hoàng cáo trạng, nhi tử thật sự khó có thể bình ổn lửa giận!”

“Hoàng nhi, tính tình của phụ hoàng con chẳng lẽ con còn không hiểu sao? Dù bây giờ hoàng hậu vẫn là ta, đều nhờ dung mạo này đạt được sủng ái của phụ hoàng con, phụ hoàng con lại có mới nới cũ, một khi tên thiếu nữ kia đã tuyệt sắc như vậy, càng không thể để phụ hoàng con nhìn thấy, nếu phụ hoàng con coi trọng nàng, con cho rằng trên đời này có bao nhiêu nữ nhân sẽ cự tuyệt trở thành phi tử của hoàng đế?”

Ở trong cảm nhận của Dung hoàng hậu, hoàng đế quý ở ngôi cửu ngũ, hắn muốn được đến nữ nhân thì không có việc không chiếm được. Huống chi, cũng không có một nữ tử nào có thể cự tuyệt trở thành phi tử của hoàng đế.

“Mẫu hậu, vậy con nên báo thù như thế nào? Thật sự để nữ tử này khinh nhục con như thế sao?”

Diệp Lạc rất không cam lòng, hiện tại hắn hận không thể bắt Diệp Linh bầm thây vạn đoạn, rồi bắt thiếu nữ bạch y kia vào trong phủ chà đạp đến chết.

“Hoàng nhi, con phải biết rằng, có rất nhiều tiện nữ dưới bầu trời này, nhìn thấy một nam nhân có quyền thế liền muốn dính lên, hận không thể quỳ liếm! Cho nên ta có một cái ý tưởng, gần đây hoàng tộc muốn nịnh bợ người của Lạc Phong Các, không bằng đưa nàng cho quản sự Lạc Phong Các làm thiếp, mượn việc này câu mối quan hệ với Lạc Phong Các, phụ hoàng con nhìn thấy chúng ta nịnh bợ được người của Lạc Phong Các dĩ nhiên sẽ càng thêm tán thưởng con, vị trí Thái tử cũng liền không thể nào không phải con.”

Dung hoàng hậu rũ mắt xuống, con ngươi xẹt qua một tia sáng âm lãnh, tươi cười bên môi cũng trở nên âm trầm khủng bố, chậm rãi nói.

“Vậy không phải quá tiện nghi nàng?” Diệp Lạc nhíu nhíu mày.

Hành vi của mẫu hậu không phải thế hắn trừng phạt nữ nhân kia mà là cho nàng một cơ hội từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, vì vậy, sao hắn có thể cam tâm?

“Hoàng nhi, ta muốn câu quan hệ chính là quản sự Ngũ Trung của Lạc Phong Các, Ngũ Trung này qua tuổi năm mươi, vô cùng biến thái, bất luận ai trở thành nữ nhân của hắn đều sẽ chịu hắn ngược đãi đến chết! Hơn nữa Ngũ Trung háo sắc, tất nhiên sẽ nổi hứng thú với nữ nhân này.”