Ba người ngồi cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ, Hầu gia cũng vô cùng thích Bạch Thiển bởi sự dễ thương của nàng.

Bạch Thiển cùng Trần Ngọc, hai người kẻ xướng người họa chọc cho Hầu gia cười đến tít mắt.

"Nữ nhi ra mắt phụ thân cùng tỷ tỷ!" Trần Nghiên Hy bỗng từ đâu đến, hành lễ nói "Nữ nhi tới muộn mong đại gia thứ lỗi." từng cái cử chỉ, lời nói đều khiến người khác không thể bắt bẻ được; nó nho nhã, thanh tao đến không ngờ.

"Nghiên Hy, mau tới đây chào hỏi Bạch tiểu thư!" Hầu gia tâm trạng đang rất vui, vẫy vẫy tay kêu Trần Nghiên Hy tới.

Nàng ta liếc mắt nhìn Bạch Thiển một hồi, có hơi chút sững sờ xen lẫn vài phần ghen tị.

Vì vị trước mặt này quá xinh đẹp, dù bị ngăn trở bởi chiếc mặt nạ nhưng điều đó không thể làm lu mờ đi vẻ đẹp của Bạch Thiển.

Nhận ra bản thân thất thố, Trần Nghiên Hy hơi cúi người nói "Nghiên Hy ra mắt Bạch tiểu thư."
Nàng ta tìm một chỗ ngồi xuống, lúc tính muốn ngồi cạnh Hầu gia nhưng hai bên đều bị Bạch tiểu thư và Trần Ngọc chiếm dụng nên phải ngồi ở phía đối diện.

Hầu gia giới thiệu Bạch Thiển với nàng ta "Nghiên Hy, đây là ân nhân của tỷ tỷ con, cũng chính là bằng hữu tốt của nó" rồi quay về phía nàng "Bạch tiểu thư, đây là Nghiên Hy, nữ nhi thứ của bản Hầu gia."
"Hầu gia cứ gọi ta là Thiển Thiển!" nàng khách khí nói.

"Hảo!"
Bạch Thiển cũng lấy lễ làm tạ chào hỏi Trần Nghiên Hy "Nhị tiểu thư!"

Nhưng sắc mặt của nàng ta không hề tốt chút nào.

Hầu gia nói như vậy chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt nàng ta rằng nàng ta chỉ là thứ nữ, thêm nữa là thái độ của Bạch Thiển lại càng khiến cho Trần Nghiên Hy tức giận hơn, không xem nàng ra gì.

Ba người nói cười vô cùng vui vẻ, xem nàng ta giống như chưa từng tồn tại, sắc thái vẫn đĩnh đạc nhưng tâm sớm đã chịu đến cực hạn rồi.

Từ nhỏ đến lớn chưa từng bị sỉ nhục như vậy, Trần Nghiên Hy có chút tức giận, nàng ta nắm chặt lấy vạt áo mình.

"À đúng rồi, ta đi một lát rồi quay lại." Bạch Thiển đứng dậy bình tĩnh nói.

Hầu gia biết được liền vội vàng nói với Trần Ngọc "Ngọc nhi, đi cùng Thiển Thiển."
"Dạ vâng thưa phụ thân!" nhưng chưa kịp đứng dậy, Trần Nghiên Hy đã ngắt lời "Để nữ nhi đi thay cho."
Hầu gia có hơi không được tự nhiên "Ờ...vậy cũng được."
Bạch Thiển đi về phía viện đối diện, cảm thấy nơi đây khá thoáng mát, cảm giác được có người đi đằng sau, nàng chỉ lặng lẽ vang lên "Nhị tiểu thư có việc gì sao?"
Suốt cả quãng đường Trần Nghiên Hy luôn đi phía sau nàng nhưng không dám tiến lại gần.

Vốn có cảm nhận không tốt về nàng ta, nhưng Bạch Thiển cũng muốn biết rốt cuộc nàng ta có ý định gì nên không có lên tiếng.

"Cô không cần giả bộ, ta biết rằng cô cũng đoán ra được tâm tư của ta rồi." Trần Nghiên Hy lạnh nhạt quan sát rồi nói "Ta khuyên cô một câu, tốt nhất nên tránh xa tỷ tỷ của ta ra, nếu không cô sẽ phải hối hận."
Bạch Thiển nghe xong có chút buồn cười "Lí do gì ta phải làm vậy? Lí do gì ta phải nghe một người âm hiểm như cô?" con người Trần Nghiên Hy Bạch Thiển đương nhiên biết, không từ bất kì thủ đoạn nào để chiếm đoạt tình thương của Hầu gia.

Mẫu tử nàng ta cũng nhiều lần hãm hại Trần Ngọc, nàng không tính sổ với nàng ta đã là rất nhân từ rồi.

Còn Trần Nghiên Hy nghe được từ "âm hiểm" để nói về bản thân, có chút tức giận nhưng cũng chẳng nói gì, lạnh nhạt thở dài "Đúng là ta rất muốn có tình yêu của phụ thân nhưng lí trí vẫn còn.

Cô không tự suy nghĩ tại sao ta hại Trần Ngọc như vậy mà phụ thân không phạt ta sao?"
Bạch Thiển vốn không muốn nghe những lời lảm nhảm của cô ta vì nàng cho rằng nàng ta muốn khích bác li gián.

"Ta biết rằng bây giờ ta nói gì cũng giống một người ác độc, nhưng cô vẫn cần thiết nghe điều này."
"Điều gì?"
"Trần Ngọc không phải như cô thấy vẻ bề ngoài."
Bạch Thiển hơi nhíu mày.

"Cô chắc cũng nghe những lời đồn thổi về ta và mẫu thân đối xử với Trần Ngọc.

Ta thừa nhận rằng bọn ta đã làm vậy.


Nhưng đó là điều bắt buộc, và người sai khiến bọn ta làm vậy chính là phụ thân."
Bạch Thiển sửng sốt, nói đúng hơn là sợ hãi, không thể tin được người thương Trần Ngọc như Hầu gia lại là kẻ gián tiếp làm tổn thương nàng?!
"Ầy, cô đừng vội vàng kết luận trong đầu như vậy chứ! Phụ thân không làm sai đâu, ngài ấy yêu thương Trần Ngọc là sự thật, có lí do cả đấy."
"Năm xưa, mẫu thân Trần Ngọc, cũng là đại phu nhân mất do khó sinh nàng ta.

Lúc Trần Ngọc được sinh ra thì khắp cơ thể bị những vết rạn đen rất lớn, thứ đó giống như có linh tính không ngừng khiến cho nàng ta trở lên điên loạn.

Cứ mỗi năm, vết rạn lại càng lan ra nhiều hơn, nàng ta cũng vì thế mà càng mất kiểm soát.

Vào năm 5 tuổi, ta 4 tuổi, nàng ta đã giết chết một nha hoàn, mọi người đều rất sợ hãi.

Phụ thân đã mời rất nhiều danh y đến nhưng căn bản không thể làm được gì vì ngay cả bọn họ cũng chẳng biết nó là gì.

Bệnh này mỗi năm sẽ phát tác một lần, mỗi lần sẽ kéo dài 3 ngày.

Có lần Trần Ngọc còn tự làm tổn thương chính bản thân mình.

Vì điều này nên phụ thân càng quan tâm nàng ta hơn.

Lúc đó ta còn nhỏ, khao khát tình thương của ngài đến như thế nào.

Nhưng vì tránh để Trần Ngọc ra ngoài hại người, phụ thân đã yêu cầu nhốt nàng lại, dùng sợi xích trói tay chân lại nếu không lại tự hại bản thân.

Mà không may lần đó ngài ra ngoài có việc, đi rất lâu.


Ta và mẫu thân không biết làm gì hơn, vẫn như thường lệ nhốt nàng ta lại.

Không biết nguyên nhân từ đâu mà Trần Ngọc lại thoát được.

Bọn ta phải phái rất nhiều người truy tìm nàng ta."
Bạch Thiển dần vỡ lẽ ra mọi việc, thì ra lần đó không phải Trần Ngọc bị bóc lột mà do căn bệnh phát tác.

"Sau khi dừng phát bệnh thì nàng ta sẽ chẳng nhớ được chuyện gì cả.

Vì chuyện đó mà ta bị đồn là ác nhân hành hạ tỷ tỷ."
Đúng là mỗi lần thấy Trần Ngọc đều mặc những bộ xiêm y rất dài và dày mặc dù trời rất nóng.

Có lẽ là muốn che đi những vết rạn đen.

"Ta không có bất kì tâm tư gì muốn hại nàng ta hết, ta chỉ muốn được phụ thân công nhận và yêu thương thôi." lời của Trần Nghiên Hy chắc chắn không phải là một lời nói dối.

Từ những cử chỉ cũng cho thấy nàng ta không căm ghét Trần Ngọc quá nhiều.

Trần Nghiên Hy như đọc được tâm tư của Bạch Thiển, xấu hổ vội vàng quay mặt đi "Ta...ta không phải thích Trần Ngọc kia đâu..., còn lâu ý.".