Lục Xương nhận được điện thoại của Lý Hân, chợt nghe thấy bà ta đang tức giận, nói là đứa nhỏ nhà mình không tốt, không xứng với đứa nhỏ nhà ông, cho nên chuyện đám cưới, nên hủy bỏ đi thôi.

Lục Xương:??????

Ông cảm thấy tâm trạng rất tốt, còn tủm tỉm nói: “Chuyện kết hôn chính là chuyện lớn, không thể nói hủy bỏ là hủy bỏ được, đúng không? Hơn nữa, nhà tôi đều cảm thấy Tiểu Kiều không sai chút nào, tôi và mẹ Lục Thịnh rất hài lòng.”

Lý Hân bị câu nói này làm cho đơ luôn, ngàn vạn lần bà ta không nghĩ tới Lục Xương lại đánh giá cao Minh Tiểu Kiều như vậy, hơn nữa còn không chừa mặt mũi cho bà ta, trực tiếp phá bỏ.

Bà ta nói: “Đây là ý của ông cụ nhà tôi.”

Lục Xương tiếp tục cười haha: “Ông cụ nhà tôi đã mất lâu rồi.”

Đó là ông cụ nhà họ Minh, không phải ông cụ nhà ông, vì sao ông phải nghe ông ta nói cơ chứ?

Lý Hân: “…………….”

Nói đến đây, bà ta nghe chừng đã hiểu rồi. Đây là Lục Xương không đồng ý, thậm chí vì chuyện này, ông không tiếc trở mặt với nhà họ Minh.

Phải biết rằng từ lâu nhà họ Minh và nhà họ Lục đã qua lại, rốt cuộc Lục Xương nghĩ thế nào mới làm ra chuyện đánh mất lý trí như vậy?

Mà Lục Xương bên kia đang gọi điện thoại cho Lục Thịnh: “Con và Minh Tiểu Kiều đang ở cùng nhau sao?”

Lục Thịnh nói: “Con đang ở công ty, không phải bây giờ đang là thời gian làm việc sao? Con đang chuyên tâm làm việc, tuyệt đối không có….”

“Minh Tiểu Kiều xảy ra chuyện rồi.”

“Xảy ra chuyện gì hả ba?”

Lục Thịnh đột nhiên đứng lên, lập tức dọn đồ đi ra ngoài.

Lục Xương: “Cụ thể mọi chuyện ra sao thì ba không biết, nhưng nhà họ Minh bỗng nhiên gọi điện thoại tới nói là muốn giải trừ hôn ước, không phải ba con bé, mà là ông cụ Minh, đoán chứng con bé và người trong nhà cãi nhau.”

Bởi vì đã qua lại nhiều năm, nên Lục Xương biết chị em Minh Tiểu Kiều và nhà họ Minh không hợp nhau, dù hằng năm ông đều tới chúc tết, ông cụ Minh sẽ sai con cháu tới chúc lại, nhưng chưa bao giờ có chị em Minh Tiểu Kiều, coi thường như thế này thì ông đã biết rồi.

Lục Xương cũng không hiểu nổi tư tưởng của ông cụ Minh, rõ ràng là bạn bè với ông cụ nhà mình, nhưng quan điểm của hai người sao lại khác nhau đến vậy?

Nhà bọn họ không để ý mấy chuyện đó, ngược lại còn rất hòa thuận, cho nên ông biết hai chị em Minh Tiểu Kiều quả thật sống không dễ dàng gì.

Cho nên ông đoán là hai đứa nhỏ cãi nhau với người trong nhà cũng là dễ hiểu, nhưng cũng cảm thấy được không phải hai chị em con bé gây sự trước.

Có thể chịu đựng nhiều năm như thế, quả thật không dễ dàng chút nào.

Lục Thịnh vừa nghe mấy lời này đã sốt ruột, nhanh chóng nói một câu: “Con sẽ đi tìm cô ấy ngay! Ba, bên nhà họ Minh………..”

“Yên tâm đi.” Lục Xương nói, “Ba con không phải là ông già hồ đồ, nói là hai nhà làm đám cưới, không phải năm trước đều tận mắt nhìn thấy hai đứa bên nhau đó sao? Người nói giải trừ hôn ước phải là Tiểu Kiều nói, ai nói ba cũng không chấp nhận.”

Có ông bố đã cam đoan, lúc này Lục Thịnh mới yên tâm ra ngoài tìm Minh Tiểu Kiều.

Trợ lý Lương lại thêm một phen khó hiểu.

Còn chưa tới giờ tan tầm cơ mà!

Lục Thịnh vừa xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Minh Tiểu Kiều, điện thoại nhanh chóng được kết nối.

“Tiểu Kiều, em đang ở đâu?”

Giọng nói của anh dồn dập, mang theo lo lắng.

Minh Tiểu Kiều im lặng một chút, lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Anh đã biết rồi sao?”

Lục Thịnh: “Hình như anh biết em đang ở đâu? Anh đi tìm em?”

“Em và Tiểu Văn đang chuẩn bị về nhà.”

“Anh cũng về nhà chờ em.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Minh Hoài Văn ngẩng đầu nhìn cô: “Là anh Lục ạ?”

“Đúng thế.” Cô tiện tay sờ đầu cậu nhóc.

Minh Hoài Văn ngoan ngoãn để cô sờ, cậu có hơi do dự: “Chị, không phải em lại gây rắc rối cho chị chứ?”

“Sao lại nói như vậy?” Minh Tiểu Kiều dừng tay, quan sát cậu bé: “Chẳng lẽ em bắt đầu hối hận rồi?”

“Em sẽ không hối hận!” Minh Hoài Văn kích động kêu lên, sau đó lại ủ rũ, hai bả vai suy sụp: “Em cảm thấy là em đang làm liên lụy đến chị.”

Minh Tiểu Kiều là người thân của cậu, hiện tại chỉ còn hai người sống nương tựa vào nhau, cậu không thể không để ý đến chị gái được.

Phía trước, rõ ràng nhà họ Minh sẽ ra lệnh phong sát cô, còn nhà họ Lục…..

Lục Thịnh nhanh chóng đã biết được sự việc, nhất định là vì ông cụ Minh đã ra tay trước.

Có phải là…hủy bỏ hôn ước hay không?

Nghĩ đến đây, cậu càng thêm khó chịu.

Minh Tiểu Kiều vỗ vai cậu nhóc: “Chị là chị của em, gì mà liên lụy hay không chứ? Chị còn cảm thấy, là do chị không bảo vệ em cho tốt, mới khiến em chịu nhiều ấm ức như vậy.”

Minh Hoài Văn cúi đầu, đôi mắt đã ửng đỏ: “Chị chỉ hơn em có sáu tuổi, sao lại mạnh mẽ như thế?”

Chị bảo vệ em, ai bảo vệ chị?

Ba sao?

Nhớ tới Minh Chính Trí, trong lòng Minh Hoài Văn không còn cảm giác gì cả.

Đó là ba của cậu, cậu muốn dựa dẫm vào ông, nhưng lại luôn thất vọng.

Ông không đủ lớn, cũng không đủ kiên cường.

Cậu tựa đầu lên cửa xe, nhìn phong cảnh bên ngoài trôi dần theo xa.

Minh Tiểu Kiều biết hiện giờ em trai đang cảm thấy khổ sở, hơn nữa. có một số việc nên để tự thằng bé suy nghĩ cẩn thận mới được, người khác có nói gì cũng không lay chuyển được.

Hai chị em nhanh chóng về tới nhà, mở cửa ra, đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt.

Lục Thịnh mặc tạp dề chạy ra: “Hai người đã về rồi, cơm còn chưa nấu xong, cứ ngồi xem tivi một lát đã.”

Anh nói xong liền quay trở lại phòng bếp.

Minh Tiểu Kiều còn nghĩ anh sẽ lo lắng tới hỏi cô xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không nghĩ tới khả năng anh đi nấu cơm?

Nhưng mà cũng sắp tới giờ ăn cơm rồi.

Phía sau cô, Minh Hoài Văn trợn mắt há miệng, bị thân hình cao lớn mặc tạp dề màu hồng của Lục Thịnh làm cho choáng váng.

Hơn nửa ngày, cậu nhóc mới nói được: “Woa, anh thật tuyệt!”

Quả nhiên!

Đúng là không ngờ được, trước kia Minh Hoài Văn cảm thấy Lục Thịnh không thực cho lắm, nhưng cậu biết đây là hòn ngọc quý giá nhà họ Lục thế nhưng anh lại vào bếp nấu cơm.

Lại còn là hình mẫu con dâu ngoan ngoãn nữa chứ!

Minh Tiểu Kiều phục hồi tinh thần, tự nhiên nói với em trai: “Anh ấy nấu cơm ngon lắm, em đúng là có lộc ăn.”

Minh Hoài Văn: “…………….”

Giờ phút này, cậu nhóc quên luôn rối rắm của bản thân, hí hứng theo sau cô quan sát một chút, sau đó vẫn cẩn thận hỏi han: “Chị, trước giờ toàn là anh ấy nấu cơm ạ?”

Minh Tiểu Kiều: “Ừ, anh ấy nấu ngon lắm, chị không nấu được.”

Minh Hoài Văn: “Giỏi thật đó.”

Cậu nhóc giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt càng thêm hâm mộ.

Minh Tiểu Kiều tới phòng bếp rửa tay, thuận tiện đi đến bên cạnh Lục Thịnh, nhìn anh, hôn anh một cái, rồi mới yên tâm rời đi.

Lục Thịnh vui vẻ, là vì cô vừa chủ động, tâm trạng càng thêm bay bổng.

Anh tiếp tục nấu cơm.

Chờ tới khi anh dọn cơm lên, Minh Hoài Văn ra sức quan sát, rồi lại hít lấy hít để, giơ ngón tay cái với Lục Thịnh: “Anh Lục, anh thật lợi hại.”

Trong lòng Lục Thịnh kiêu ngạo lên tới chín tầng mây, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên đáp: “Tay nghề của anh bình thường thôi, em chấp nhận ăn đi.”

Minh Hoài Văn ăn miếng thứ nhất, hai mắt sáng rực lên, trong như con sói nhỏ tìm thấy đồ ăn ngon.

Minh Tiểu Kiều nhìn cậu em tràn đầy sức sống, nhìn Lục Thịnh cười cười, còn nắm tay anh dưới bàn ăn.

Lục Thịnh rụt rè cười một cái, cái đuôi trong lòng anh sắp vểnh lên tận trời rồi.

Cơm nước xong xuôi, ba người ngồi ở phòng khách, mắt thì nhìn tivi chăm chú nhưng thật ra lại không phải như vậy.

Lục Thịnh nhìn Minh Tiểu Kiều, cô cười cười, hỏi: “Có phải ông nội em nói giải trừ hôn ước không?”

Lục Thịnh thốt lên: “Em biết ư?”

Minh Tiểu Kiều: “Em đoán, em nghĩ ông đã ra lệnh cho Hứa tổng phong sát em rồi.”

Lục Thịnh nghiến răng nghiến lợi: “Anh Châu không quản chuyện của em, hơn nữa……”

Lần trước anh không nói rõ, anh ra tay với Minh Tiểu Kiều, coi như không tính khi ấy, nhưng bây giờ, Minh Tiểu Kiều là vợ chưa cưới của anh, dù sao cũng là em dâu của anh ấy, nếu anh ấy còn dám nghe theo lời của ông cụ Minh bên ấy, nhất định anh sẽ không bỏ qua!

Minh Hoài Văn lo lắng nhìn hai người, mắt cậu đầy áy náy: “Xin lỗi hai người, đều là do em.”

Nếu cậu không đánh nhau thì tốt rồi, sẽ không làm ông nội tức giận, cũng sẽ không khiến bản thân tức giận mà nói ra những lời đó, làm ảnh hưởng đến chị gái mình.

Cậu không hối hận vì đã bỏ nhà đi, nhưng mà………

“Không liên quan tới em.”, Minh Tiểu Kiều nói: “Chị đã sớm muốn rời khỏi cái nhà đó, nếu không em nghĩ vì sao nhiều năm nay chị lại làm những việc này?”

Minh Hoài Văn càng cảm thấy khó chịu.

Cho dù hiện tại đang ở ngoài, ít nhất trên danh nghĩa cũng chưa xé rách bộ mặt của nhau, tuy rằng nội bộ nhà họ Minh không chịu nổi, nhưng ở ngoài, cái danh này vẫn dùng được tốt.

Lúc này đây, cậu còn khiến cho chị gái bỏ đi cùng mình.

Nhìn bộ dạng của em trai, Minh Tiểu Kiều đau đầu.

Cho tới bây giờ, cô không thể an ủi người khác được, nhìn người khác buồn bã suy nghĩ, thậm chí cô còn khinh thường.

Khổ sở thì được gì?

Hối hận đâu có ăn được?

Làm thì cũng làm rồi, bây giờ hối hận đâu còn ý nghĩa.

Cứ tiếp tục nhìn về phía trước đi thôi.

Lục Thịnh ho một tiếng, nhẹ nhàng cầm tay cô, sau đó nhìn Minh Hoài Văn nói: “Em không cần áy náy như vậy đâu, nói thật em và chị em rời nơi đó, cũng không phải là không tốt, ít nhất về sau cũng tự do hơn.”

Minh Hoài Văn chần chừ: “Vậy còn gia đình anh………”

Có bởi vì chuyện này mà ghét bỏ chị em?

Lục Thịnh cao giọng nói: “Anh và chị em ở chung một chỗ, là vì anh thích cô ấy, cũng đâu có phải mối quan hệ dựa trên lợi ích, chính xác là ông nội em có gọi điện thoại tới nói là muốn giải trừ hôn ước, nhưng ba anh đã từ chối rồi, yên tâm, ba mẹ anh là người hiểu lý lẽ, hai người họ sẽ không để ý tới chuyện này đâu.”

“Thật sao?” Minh Hoài Văn nghi ngờ.

Cậu nhóc rất muốn tin tưởng đây là sự thật, nhưng cậu luôn nghe rằng ở đâu cũng đặt lợi ích lên trên hết, lúc trước hai người họ đính hôn, chính tai cậu đã nghe thấy ông nội nói cuộc hôn nhân này vô cùng tốt, bởi vì hai nhà môn đăng hộ đối, cho nên có một số việc có thể đảo ngược được.

Lục Thịnh tức giận đánh vào đầu cậu một cái: “Là sự thật.”

Dám nghi ngờ tấm lòng của anh đây sao?

Minh Hoài Văn quan sát anh thật kỹ càng, lại nhìn biểu cảm của Minh Tiểu Kiều, lúc này mới vui vẻ cười lớn.

Chỉ cần nhà họ Lục không ghét bỏ chị gái cậu, như vậy cuộc sống của chị sẽ vui hơn.

Chuyện này cũng thu hoạch được điều tốt.

Minh Tiểu Kiều im lặng, ra sức nắm lấy tay Lục Thịnh.

Lục Thịnh quả thật rất tốt với cô.

Nếu như ông nội đã ra tay, thì bọn họ cũng nên chuẩn bị một chút.

Minh Tiểu Kiều nhanh chóng gọi điện thoại thông báo cho Tống Thành biết, khiến Tống Thành được một phen khiếp sợ.

“Cháu…. Đứa nhỏ này, cháu đã làm cái gì thế hả?”

Ông ôm đầu chính mình: “Chú đã nghĩ cháu giống mẹ cháu nhẫn nại rất tốt, nhưng xem ra cháu giống ba cháu hơn, ngay thẳng đến mức ngốc nghếch.”

Lúc trước sự nghiệp của Kiều Nhân Văn tụt dốc không phanh không phải là do nhà họ Minh ra lệnh phong sát đó sao?

Ông còn tưởng Minh Tiểu Kiều là con cháu nhà họ, nên không băn khoăn chuyện này, ngàn vạn lần không nghĩ tới, con bé này lại rơi vào con đường giống như mẹ nó.

Minh Tiểu Kiều bình tĩnh nói: “Mọi việc đã xảy ra rồi, hiện tại chú có nói gì cũng không thay đổi được nữa, nhưng phòng làm việc hiện tại của cháu trực thuộc Diệu Tinh, quyền tự chủ thì vẫn nằm trong tay, bên đó muốn phong sát cháu cũng không dễ dàng như thế được.”

Tống Thành như muốn gào lên: “Diệu Tinh đâu có đơn giản như thế?”

Quyền lực của nhà họ Minh, đủ để cho cô bị phong sát.

Minh Tiểu Kiều: “Không đơn giản, nhưng cũng đơn giản, cũng may trong tay chú còn có nghệ sĩ khác, không dựa vào một mình cháu…. Chú Tống, nếu có thể chú hãy giúp đỡ cháu, không cần phải miễn cưỡng đâu ạ.”

Một câu chú Tống khiến ông nguôi giận: “Được rồi, chú biết rồi…aizzz, cháu đi nghỉ trước đi.”

Minh Tiểu Kiều còn còn hoạt động, nhưng Tống Thành cảm thấy tám phần là không được nữa rồi.

Mặc dù cô đã đi quay, nhưng bây giờ thay người cũng rất tốn kém.

Nhưng nhà họ Minh có tiền, có người đầu tư, tổ kịch bản đương nhiên sẽ không từ chối.

Vì muốn dạy dỗ cô, để cô ý thức được rời khỏi nhà họ Minh là như thế nào.

Nhà họ Minh sẽ không buông tha cho cô.