Dịch giả: nh0ckd255

Chu Minh Thuỵ, nay đã tự nhận mình là Klein, nghỉ ngơi nửa giờ mới chậm rãi hồi phục lại. Trong lúc đó hắn phát hiện mu bàn tay phải của mình có thêm bốn chấm đen, vừa đủ tạo nên một hình vuông nhỏ.

Bốn chấm đen này từ đậm chuyển nhạt, sau đó nhanh chóng biến mất. Nhưng Klein biết rõ là chúng nó vẫn núp trong cơ thể mình chờ đánh thức.

“Bốn chấm, hình vuông, chẳng lẽ là đối ứng với món chính được chia ra bốn góc? Sau này mình không cần phải chuẩn bị món chính nữa, mà cứ trực tiếp bước và dùng thần chú là được?” Klein suy đoán.

Điều này thoạt trông có vẻ không tệ, nhưng trên người bỗng có một "thứ" có lai lịch kỳ quái, khó mà biết rõ được luôn khiến người ta sợ hãi.

Lại nghĩ tới một phương thuật kỳ lạ trên Trái Đất lại có thể sinh ra được tác dụng ở nơi này, nhớ tới sự xuyên việt đầy kỳ quái trong khi đang ngủ, và cả thế giới sương xám thần bí, mê hoặc, không biết là đại diện cho cái gì, rồi những tiếng thì thầm luôn bồi hồi, vang vọng trong "nghi thức", khiến người ta nghe mà suýt phát điên nữa, Klein bỗng rùng mình một cái trong cái tiết trời nóng bức cuối tháng sáu này.

Hắn từng nghe được một câu nói như thế này: Thứ cảm xúc cổ xưa nhất, lại mạnh mẽ nhất của con người chính là nỗi sợ hãi. Mà nỗi sợ hãi cổ xưa nhất, mạnh mẽ nhất lại là sợ hãi thứ không biết. Hiện giờ hắn hoàn toàn cảm nhận sâu sắc được sợ hãi tới từ những gì mình không biết.

Trước nay chưa từng có, không thể ngăn chặn. Hắn bỗng dâng trào cái cảm xúc đầy mãnh liệt là muốn tiếp xúc với lĩnh vực thần bí, hiểu biết nhiều hơn để loại bỏ cái không biết, chứ không thể chôn đầu xuống đất như đà điểu vờ như chả có chuyện gì xảy ra để mà trốn tránh.

Ánh nắng hừng hực chiếu ngoài cửa sổ, trải một tầng "bụi vàng" lên bàn học. Klein chăm chú nhìn chỗ đó như thể chạm được chút ấm áp và hy vọng.

Hắn khẽ thả lỏng đôi chút, lập tức cảm thấy mỏi mệt ùa tới như thuỷ triều.

Tối hôm qua không ngủ, ban nãy lại tiêu hao khiến mí mắt hắn nặng như đeo ngàn cân, không ngăn được mà rũ xuống.

Klein lắc đầu, giơ tay chống bàn, mặc kệ việc thu dọn bánh mì mạch đen ở bốn góc mà thất thểu đi tới trước giường tầng. Hắn vừa nằm xuống, vừa chạm vào gối thì đã ngủ mê mệt.

Ùng ục! Ùng ục!

Bị cơn đói đánh thức, Klein mở mắt, cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.

“Đầu vẫn còn đau.”

Hắn day day thái dương, vùng người ngồi dậy, cảm thấy lúc này mình có thể ăn hết một con trâu.

Hắn vừa vuốt vuốt những nếp uốn trên quần áo, vừa quay trở lại chỗ bàn học, cầm chiếc đồng hồ bỏ túi màu trắng bạc có hoa văn hình dây kia.

Tạch!

Nắp bật ra, kim giây tí tách di chuyển.

“Mười hai giờ rưỡi, mình ngủ hơn ba tiếng đồng hồ...”

Klein nuốt nước miếng, bỏ đồng hồ vào trong túi của chiếc áo sợi đay.

Ở lục địa Bắc, mỗi một ngày cũng chia làm hai mươi tư giờ, mỗi giờ sáu mươi phút, mỗi phút sáu mươi giây. Còn việc độ dài của mỗi giây liệu có bằng với giây ở Trái Đất không thì Klein không biết.

Với hắn mà nói, lúc này ngay cả những từ như thần bí học, nghi thức hay thế giới sương mù xám đều không thể tiến vào trong não, chuyện quan trọng nhất lúc này là ăn, là ăn!

Chỉ khi nào ăn no rồi mới có thể nghĩ cách! Mới làm việc được!

Klein không chút do dự lấy bốn chiếc bánh mì mạch đen về từ bốn góc, phẩy đi tro bụi dính lên trên bánh, định lấy một cái trong số bốn cái bánh kia để làm món chính cho bữa trưa.

Vì quê nhà có tập tục là ăn đồ cúng sau khi thờ cúng xong, mà bốn chiếc bánh mì mạch đen này trông chả có gì đổi khác cả, với lại túi hắn hiện giờ chỉ còn năm đồng penny, nên hắn cảm thấy làm người thì nên tiết kiệm đôi chút.

Đương nhiên là cũng chịu sự ảnh hưởng từ mảnh vỡ ký ức và thói quen sinh hoạt của nguyên chủ.

Bởi vì khí gas quá đắt, mang ra chiếu sáng cũng khiến người ta xót của, nên hắn kéo bếp lò ra, bỏ thêm ít than đá. Hắn chạy tới chạy lui, chờ nước sôi.

Cái loại bánh mì mạch đen này mà ăn không thì nghẹn chắc luôn!

“Chậc, chẳng lẽ phải sống cái cuộc đời sáng bánh mì đen, trưa bánh mì đen, tối mới được ăn thịt sao? Không, nếu không phải Melissa lo cho mình sắp đi phỏng vấn, một tuần mới được ăn thịt hai lần...”

Ăn không ngồi rồi, lại vì đói khát nên chẳng thể nghiêm túc suy ngẫm được, thế là Klein nhìn xung quanh.

Nghĩ tới một pound thịt dê, hắn nhìn tủ bát với ánh mắt như xám ngắt cả đi.

“Không, không được, phải chờ Melissa về cùng ăn.” Klein lắc đầu thật mạnh, phủ định ý tưởng cắt một nửa ra nấu ăn trước.

Là một tên FA chính hiệu phiêu bạt trong một thành phố lớn, hắn tuy coi việc ăn quán là chính, nhưng vẫn rèn luyện được ít tài nấu ăn cơ bản, ngon thì không tới nhưng cũng tàm tạm.

Klein quay người đi hòng không nhìn thấy thì đỡ phải nghĩ. Đúng lúc này, hắn bỗng nhớ ra buổi sáng ngoài việc mua thịt ra, hắn còn mua đậu Hà Lan non và khoai tây!

Khoai tây! Klein tức thì có linh cảm, hắn như gió lốc vọt tới cạnh tủ bát, lấy ra hai củ trong số khoai tây không nhiều lắm kia.

Hắn tới phòng tắm chung rửa sạch khoai tây, sau đó đặt chúng vào trong nồi, luộc với nước.

Một lúc sau, hắn lấy hộp gia vi ra khỏi tủ bát, mở nắp ra và đổ một ít muối vừa to vừa ố vàng vào trong nước.

Lại kiên nhẫn chờ thêm vài phút đồng hồ, Klein xách siêu lên, rót thứ không được coi là canh vào trong bát và tô lớn, sau đó mới xiên hai củ khoai tây ra, để xuống bàn.

Phù!

Hắn lột vỏ rồi thổi lên tay. Mùi khoai tây chín lập tức trào ra, khiến người ta thèm thuống.

Nước miếng trào ra liên tục, Klein bất chấp việc chỉ mới bóc được một nửa và rằng khoai tây hãy còn nóng, hắn đưa lên miệng rồi cắn một miếng thật to.

Mềm! Thơm! Ăn xong còn thấy ngọt nữa! Klein tức thì thấy lòng cảm động ngập tràn, ngấu nghiến giải quyết xong hai củ khoai tây, thậm chí còn ăn cả vỏ.

Cho tới lúc này hắn mới cầm chiếc bát to, ngon lành nhấp một hớp "canh", vị muối nhạt cọ rửa cái khô khốc trong miệng.

“Hồi bé mình thích ăn như này nhất...”

Klein đã có thứ lót bụng vừa lặng lẽ cảm khái, vừa bẻ bánh mì mạch đen nhúng "canh" cho mềm rồi ăn.

Có lẽ là do "nghi thức" hồi trước tiêu hao quá nhiều nên hắn ăn một mạch hai cái, đi hẳn một pound.

Uống "canh", dọn dẹp, Klein cảm thấy mình đã hoàn toàn sống lại, lại thể nghiệm được niềm vui của việc được làm người và hưởng thụ ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Hắn ngồi xuống trước bàn học, bắt đầu suy nghĩ xem mình nên làm gì kế tiếp.

“Không thể trốn tránh, bắt buộc phải nghĩ cách tiếp xúc với lĩnh vực thần bí để trở thành người phi phàm trong miệng ‘Chính Nghĩa’ và ‘Người Treo Ngược’. Phải chiến thắng nỗi sợ hãi với thứ không biết. Cách duy nhất hiện tại là chờ lần ‘tụ hội’ tiếp theo, xem liệu có dự thính được phương pháp điều chế ma dược ‘Khán Giả’ hoặc là các tri thức thần bí khác không. Từ giờ tới thứ Hai còn bốn ngày nữa. Trước đó ta phải nhìn thẳng vào vấn đề của nguyên chủ, rằng vì sao cậu ta tự sát, cậu ta đã gặp phải chuyện gì...”

Không còn cách nào xuyên việt trở lại nên Klein vốn định vỗ đít bỏ đi nay đành phải cầm lấy cuốn bút ký đang mở sẵn, định lật xem có manh mối nào để bổ sung cho những mảnh vỡ ký ức không trọn vẹn kia không.

Rất hiển nhiên là nguyên chủ có thói quen viết bút ký, đồng thời cũng có sở thích coi bút ký là nhật ký. Klein biết rõ trong ngăn tủ ở chân phải của bàn học này chất đầy những cuốn bút ký đã viết hết trang.

Cuốn bút ký này được sử dụng từ ngày 10 tháng 5, phần đầu chủ yếu là nhắc tới trường học, tới giảng viên và các tri thức:

"Ngày 12 tháng 5, thầy Azcot nhắc tới ngôn ngữ thông dụng của đế quốc Byran ở lục địa Nam cũng tới từ tiếng Fusark cổ, cũng chính là một nhánh của ngôn ngữ của người khổng lồ. Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ tất cả những sinh vật có linh tính đều từng sử dụng chung một loại ngôn ngữ. Không, điều này chắc chắn là sai rồi. Cho dù trong các cuốn ‘Đêm Tận Thế’ hay ‘Cuốn sách Bão Táp’ đều có ghi lại rằng ở tong thời đại còn cổ xưa hơn cả cổ xưa, người khổng lồ không phải chúa tể duy nhất, còn có tinh linh, còn có dị chủng, còn có rồng khổng lồ. Thôi, tất cả chỉ là truyền thuyết, là truyện thần thoại mà thôi."

...

"Ngày 16 tháng 5, phó giáo sư Cohen và thầy Azcot thảo luận tính tất yếu của thời đại hơi nước. Thầy Azcot cho rằng đây được coi là tính ngẫu nhiên, nếu không phải Russel đại đế đột nhiên xuất hiện thì có lẽ lục địa Bắc vẫn giống lục địa Nam, vẫn ở trong thời đại vũ khí lạnh. Phó giáo sư thì cho rằng ông quá chú trọng vào tác dụng của cá thể. Ông ấy cho rằng theo sự phát triển của thời đại, không có Russel đại đế, Robert đại đế, tóm lại là thời đại hơi nước sẽ đến muộn hơn, nhưng chắc chắn sẽ đến. Đối với chuyện này, tôi chỉ cảm thấy chả có gì nghĩa gì. Tôi thích phát hiện điều mới mẻ mà sắp bị sương mù lịch sử bao phủ lại. Có lẽ tôi không nên theo ngành lịch sử, mà phải học ngành khảo cổ học mới đúng."

...

"Ngày 29 tháng 5, Welch tìm tôi, nói là lấy được một cuốn bút ký của kỷ thứ tư. Nữ thần của tôi ơi, bút ký của kỷ thứ tư! Cậu ta không đi tìm những bạn học cùng hệ khảo cổ, mà muốn mời ta với bạn Naya cùng giúp tìm hiểu nội dung bản bút ký. Chuyện như vậy sao tôi có thể từ chối cho được? Đương nhiên là phải để sau bảo vệ tốt nghiệp đã. Lúc này tôi không thể phân tâm được."

Đọc đến đây, Klein cảm thấy phấn chấn, so với việc đọc bút ký lịch sử, tranh luận quan điểm, thứ bút ký về "kỷ thứ tư" mới càng có thể khiến nguyên chủ tự sát.

Kỷ thứ tư chính là thời đại trước "Kỷ nguyên Sắt Đen" hiện giờ. Những tin tức lịch sử liên quan đến nó hệt như bị phủ bụi mù, thiếu thốn rất nhiều, ngay cả những lăng tẩm, thành phố cổ và tài liệu lịch sử khai quật được cũng quá ít. Các nhà lịch sử học và khảo cổ học chỉ có nương theo những điển tịch thần học đầy mơ hồ, dùng để giáo dục tín ngưỡng làm chính của bảy giáo hội mà mới coi như là chắp vá được một chút "nguyên trạng", biết đến sự tồn tại của đế quốc Solomon, vương triều Tudor, và đế quốc Trensolster.

Một Klein lập tiêu chí phá tan màn sương mù để khôi phục lịch sử càng không hứng thú gì với truyền thuyết thiên thần ở "ba kỷ trước", chỉ để ý tới kỷ thứ tư hay còn được gọi là "Thời đại các vị thần", có thể biết là sẽ kích động như nào.

“Hà, như vậy có thể thấy cậu ta coi trọng phỏng vấn, lo lắng nghề nghiệp trong tương lai, nhưng thật ra đâu cần phải vậy...” Klein nhịn không được mà cảm thán.

Hiện giờ có rất ít đại học, hầu hết sinh viên là con cháu nhà quý tộc hoặc nhà có điều kiện. Bình dân chỉ cần vào, cho dù bị kỳ thị vì thân phận và không thể gia nhập vòng xã giao với những kẻ khác, nhưng chỉ cần bản thân không suy nghĩ cực đoan, mà dựa vào các chuyện như thảo luận nhóm hoặc hoạt động tập thể thì vẫn có thể có được những mối quan hệ nhất định, là những mối quan hệ khá quý báu!

Ví dụ như Welch McGwen chính là con trai của một ông chủ nhà băng ở thành phố Conston nằm ở quận Gian Hải vương quốc Ruen. Cậu ta là một con người hào sảng, ra tay hào phóng. Vì làm báo cáo tốt nghiệp cùng nhóm với Klein và Naya trong một thời gian này nên đã nhờ bọn họ hỗ trợ theo thói quen.

Không để suy nghĩ tản ra, Klein tiếp tục đọc bút ký:

"Ngày 18 tháng 6, tốt nghiệp. Tạm biệt nhé, Hoy của tôi!"

"Ngày 19 tháng 6, tôi nhìn thấy cuốn bút ký kia. Trải qua việc so sánh về kết cấu và từ gốc, phát hiện nó là một biến chủng của ngôn ngữ Fusark cổ. Chính xác hơn thì là trong lịch sử hơn một nghìn năm, tiếng Fusark cổ vẫn luôn diễn biến một cách khá nhỏ bé."

"Ngày 20 tháng 6, chúng tôi đọc hiểu được nội dung của tờ đầu tiên, tác giả là một thành viên của gia tộc có tên là "Antigenous"."

"Ngày 21 tháng 6, ông ta nhắc tới "Hắc hoàng đế". Điều này với những nội dung suy luận ra về thời đại đó là hoàn toàn mâu thuẫn, chẳng lẽ cái nhìn của thầy sai rồi. "Hắc hoàng đế" thực ra chính là danh hiệu chung dành cho mỗi một vị hoàng đế của đế quốc Solomon?"

"Ngày 22 tháng 6, gia tộc tên là "Antigenous" này dường như có địa vị khá hiển hách ở đế quốc Solomon, chủ nhân bút ký có nói tới việc ông ta tiến hành một giao dịch bí mật với người tên là Tudor. Tudor? Vương triều Tudor?"

"Ngày 23 tháng 6, tôi ép cho bản thân không được nghĩ tới cuốn bút ký kia và không tới chỗ Welch nữa. Tôi sắp phỏng vấn rồi! Đây là chuyện vô cùng quan trọng!"

"Ngày 24 tháng 6, Naya nói cho tôi rằng bọn họ có thu hoạch mới, tôi nghĩ tôi nên đi xem thế nào."

"Ngày 25 tháng 6, qua nội dung mới đọc hiểu được thì chủ nhân bút ký nhận một nhiệm vụ là đi tới đỉnh núi cao nhất của dãy "Hornaces", tới thăm "đất nước Bóng Đêm". Nữ thần của tôi ơi, đỉnh cao nhất của dãy Hornaces phải tới hơn sáu nghìn mét, lấy đâu ra quốc gia nào tồn tại? Bọn họ dựa vào gì mà sống chứ!"

"Ngày 26 tháng 6, những thứ kỳ quái đó đều có thật sao?"

Đến đây, bút ký kết thúc. Rạng sáng ngày 28 tháng 6 Chu Minh Thuỵ xuyên việt tới nơi này.

“Nói cách khác, thật ra bút ký ngày 27 tháng 6 là có, chính là câu... "Tất cả mọi người sẽ chết, kể cả ta"...”

Klein giở tới trang giấy mở sẵn lúc đầu, rợn tóc gáy mà phán đoán như vậy.

Nếu hắn muốn giải mã bí ẩn về việc nguyên chủ tự sát thì hẳn là nên tới chỗ của Welch, sau đó xem nội dung cuốn bút ký cổ xưa kia. Nhưng với vốn "kinh nghiệm" phong phú từ tiểu thuyết, phim điện ảnh và truyền hình, hắn cảm thấy nếu mình đi, có lẽ quá nửa là sẽ gặp phải mối nguy hiểm không biết nào đó - đám người biết rõ pháo đài cổ có quỷ mà còn muốn đi tìm đường chết chính là lời cảnh báo!

Nhưng không đi không được, cứ trốn tránh mãi không thể giải quyết được vấn đề, mà sẽ chỉ khiến chuyện càng lớn và càng mệt mỏi hơn. Cho tới khi đê vỡ ùa tới sẽ hoàn toàn dìm ngập bản thân!

Báo cảnh sát? Dù sao cũng không thể nói là mình tự sát được...

Cốc!

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa mạnh mẽ bỗng dồn dập truyền tới từ cửa.

Klein ngồi thẳng người dậy, vểnh tai lắng nghe.

Cốc!

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang vọng khắp hành lang nhỏ bé trong tầng hai trống trải im ắng này.