Dịch giả: nh0ckd255

Bịch bịch bịch!

Nhìn hình ảnh trong gương, Chu Minh Thuỵ sợ tới mức lùi ra sau mấy bước liên tục, dường như kẻ ở trong gương không phải mình mà là một con zombie.

Kẻ nào bị thương nghiêm trọng như vậy mà có thể còn sống được?!

Hắn như không tin mà lại nghiêng đầu kiểm tra bên kia. Cho dù khoảng cách xa hơn và ánh sáng tù mù, hắn vẫn có thể thấy rõ miệng vết thương do đạn xuyên qua và vết máu đỏ rực đang tồn tại.

"Đây..."

Chu Minh Thuỵ hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại.

Hắn giơ tay ấn lên ngực trái, cảm nhận trái tim đang đập rất mạnh, rất nhanh, hừng hực sức sống. Lại sờ làn da trần, bên dưới lạnh lẽo là ấm áp đang chảy xuôi.

Hắn ngồi xuống một cái để nghiệm chứng đầu gối còn có thể gập lại, thế mới đứng lên, không còn hoảng loạn nữa.

"Chuyện gì vậy nhỉ?" Hắn nhíu mày, thì thào, còn định kiểm tra lại miệng vết thương lại cho hẳn hoi.

Hắn đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, bởi vì ánh trăng màu đỏ bên ngoài kia không đủ sáng để có thể "kiểm tra hẳn hoi" được.

Một mảnh vỡ ký ức nhỏ bắn ra, Chu Minh Thuỵ quay đầu nhìn về phía chiếc đèn được bao quanh bởi một lớp lồng sắt trên tường gần sát bàn học, nơi có ống dẫn khí màu xám trắng.

Đây là một loại đèn khí gas đang được ưa chuộng, lửa ổn định, phát ra ánh sáng khá tốt.

Với tình hình gia đình của Klein Moretti thì đừng nói là đèn khí gas, cho dù là đèn dầu hoả cũng là vật xa xỉ, sử dụng nến mới phù hợp với thân phận và địa vị của gia đình họ. Nhưng bốn năm trước, khi hắn thức đêm học hành phấn đấu cho cuộc thi vào đại học Hoy, anh trai hắn là Benson cho rằng đây là chuyện rất quan trọng liên quan tới tương lai của gia đình, nên cho dù có phải vay tiền cũng muốn tạo điều kiện học tập tốt nhất cho hắn.

Đương nhiên, một Benson được học hành, lại đã đi làm nhiều năm chắc chắn không phải kẻ lỗ mãng, thiếu năng lực và không cân nhắc hậu quả. Anh dùng lý do "lắp đặt ống dẫn khí gas rất có ích trong việc nâng cao cấp bậc của nhà trọ, hữu ích với việc cho thuê sau này" để dụ dỗ ông chủ nhà trọ chi tiền cải tạo hệ thống ống dẫn, còn bản thân anh thì tranh thủ chức vụ thư ký ở công ty xuất nhập khẩu kia mà mua được đèn khí gas kiểu mới với giá gần giá gốc. Cuối cùng là anh chỉ dùng tới tiền tiết kiệm chứ không hề phải đi vay ai.

Mảnh ký ức vụt tắt, Chu Minh Thuỵ quay lại chỗ bàn học, mở ống dẫn rồi vặn chốt mở đèn.

Tạch tạch tạch, tiếng ma sát đốt lửa vang lên, nhưng ánh sáng không bùng lên như Chu Minh Thuỵ tưởng.

Tạch tạch tạch, hắn lại vặn vài cái nữa, nhưng chiếc đèn này vẫn tối om.

"Ừm..." Chu Minh Thuỵ thu tay lại, đè huyệt thái dương bên trái, nặn óc tìm kiếm nguyên nhân từ các mảnh vỡ ký ức.

Vài giây sau, hắn quay người đi tới trước thứ thiết bị nối với ống dẫn khí gas màu xám trắng được gắn vào tường ở bên cạnh cửa.

Đây là một máy tính phí gas!

Nhìn ổ trục và bánh răng lộ ra ngoài, Chu Minh Thuỵ móc một đồng xu ra từ trong túi quần.

Đồng xu này màu ố vàng, loé lên màu đồng kim loại. Mặt trước có khác hình cái đầu của một người đàn ông đeo vương miện, mặt sau thì có lúa mạch bao quanh một số "1".

Chu Minh Thuỵ biết đây là đơn vị tiền tệ cơ bản của vương quốc Ruen, gọi là đồng penny. Một penny có giá trị tương đương với ba, bốn đồng Nhân dân tệ ở nơi trước đây của hắn. Có ba loại đồng penny là đồng 5 penny, đồng nửa penny, và đồng một phần tư penny, nhưng vẫn chưa đủ chính xác. Trong cuộc sống hàng ngày, thi thoảng người ta vẫn phải gom cho đủ để mua được đồ.

Làm cho đồng penny, được phát hành khi vua George đệ Tam lên ngôi, lăn vài vòng giữa các ngón tay, Chu Minh Thuỵ mới nhét nó vào trong "cái miệng" dài và nhỏ nằm dọc máy tính phí gas.

Leng keng!

Khi đồng penny rơi xuống đáy của máy tính phí, tiếng bánh răng chuyển động răng rắc tức thì vang lên, tấu lên một giai điệu máy móc ngắn, nhỏ mà êm tai.

Chu Minh Thuỵ nhìn chăm chú vài giây, rồi quay trở lại trước bàn học, giơ tay vặn chốt mở đèn.

Tạch tạch tạch. Phụp!

Một ngọn lửa bốc lên, nhanh chóng hoá lớn. Ánh sáng đầu tiên là toả khắp bên trong lồng đèn, sau đó xuyên qua lớp thuỷ tinh trong suốt mà phủ kín căn phòng với màu sắc ấm áp.

Bóng tối lui đi, màu đỏ rực lùi ra ngoài cửa sổ. Chu Minh Thuỵ bỗng thấy yên tâm hơn hẳn, bèn nhanh chóng đi tới trước gương.

Lúc này hắn nghiêm túc xem xét vị trí huyệt thái dương, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Sau khi xem xét mấy lần, hắn phát hiện ngoài vệt máu ban đầu ra, miệng vết thương trông dữ tợn kia không còn chảy chất lỏng ra nữa, dường như đã được cầm máu và băng bó lại. Mà phần não đang mấp máy cùng với phần da thịt ở miệng vết thương đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được rõ, có lẽ là chừng ba, bốn mươi phút nữa, hoặc có lẽ là hai đến ba giờ nữa, nơi đó chỉ còn lại dấu vết mờ.

"Tác dụng chữa trị của việc xuyên việt ư?" Chu Minh Thụy nhếch khoé miệng bên phải, thì thào.

Sau đó hắn thở dài một hơi. Mặc kệ là vì sao, chí ít hiện giờ hắn vẫn còn sống!

Ổn định lại tinh thần, hắn kéo ngăn kéo lấy một mẩu xà phòng ra, rồi với lấy một chiếc khăn tắm trong cái mớ khăn có vẻ đã cũ ở cạnh tủ quầy, sau đó mở cửa và đi tới phòng tắm công cộng ở tầng hai.

Chậc, phải xử lý vết máu trên đầu đã, kẻo cứ mang cái "hiện trường vụ án" này đi lại khắp nơi, mình bị doạ không sao, chứ cô em gái Melissa phải dậy sớm ngày mai mà thấy thì lại khó giải quyết!

Hành lang ngoài cửa tối om, chỉ có ánh trăng đỏ rực vẩy vào từ ngoài cửa sổ là tạm phác thảo được hình dáng của những vật lồi ra, khiến chúng hệt như đôi mắt quái vật đang lặng lẽ nhìn chằm chằm người sống từ trong bóng đêm thâm trầm.

Chu Minh Thụy bước thật nhẹ, cảm thấy kinh hồn táng đảm mà đi tới phòng tắm.

Bước vào trong phòng tắm, ánh trăng soi tỏ mọi thứ. Chu Minh Thuỵ đứng trước bồn rửa mặt, vặn vòi nước.

Rào rào rào, tiếng nước vang lên bên tai, hắn bỗng nhớ tới chủ nhà Frankie.

Bởi vì tiền nước nằm trong cả tiền thuê nên vị chủ nhà vừa thấp bé lại vừa gầy gò chuyên đội mũ dạ, mặc áo ghile bên trong và khoác áo vest bên ngoài này luôn tích cực tới tuần tra mấy cái phòng tắm, rình nghe tiếng nước chảy bên trong.

Nếu tiếng nước chảy to, ông bạn Frankie kia sẽ không thèm quan tâm tới phong độ của một vị thân sĩ mà vung cây gậy batoong gõ mạnh lên cửa phòng tắm, miệng thì la hét "A cái phường trộm cắp đáng chết!", "Lãng phí là hành vi đáng xấu hổ!", "Tao nhớ mày rồi đó!", "Để tao gặp phải lần nữa thì hãy mang theo đống hành lý dơ bẩn của mày mà cút đi đi!", "Tin tao đi, đây là nhà trọ có lời nhất toàn bộ cái thành phố Tingen này, mày có tìm nữa cũng không tìm được chủ nhà nào hào phóng hơn tao đâu!"

Chu Minh Thuỵ thu hồi suy nghĩ, nhúng ướt khăn rồi lau sạch vết máu trên mặt, lần này tới lần khác.

Tới khi soi bằng chiếc gương tồi tàn trong phòng tắm, xác nhận là chỉ còn miệng vết thương trông khá dữ tợn cùng với khuôn mặt tái nhợt, Chu Minh Thuỵ mới thấy thoải mái đôi chút. Sau đó hắn cởi áo lót sợi đay ra, lấy xà phòng chấm lên vết máu trên áo rồi vò sạch.

Cùng lúc đó hắn nhướng mày, nghĩ rằng có lẽ còn có rắc rối khác: Vết thương này bắn ra nhiều máu, ngoài trên người mình ra thì hẳn là vẫn còn dấu vết ở trong phòng!

Vài phút sau, Chu Minh Thuỵ vò sạch áo lót, bèn cầm khăn bước nhanh về phòng. Hắn lau sạch vết máu hình bàn tay trên bàn trước, sau đó nương theo ánh sáng của đèn khí gas tìm kiếm các dấu vết khác.

Thế là hắn lập tức tìm thấy không ít máu rơi trên sàn nhà và bắn vào dưới gầm bàn học. Còn ở bức tường bên tay trái thì có một đầu đạn màu vàng óng ánh.

"...Dùng súng nã một phát vào huyệt thái dương?" Manh mối trước sau tức thì trở nên mạch lạc, Chu Minh Thuỵ đã biết rõ hơn về cái chết của Klein.

Hắn không vội nghiệm chứng mà chăm chú lau sạch vết máu, xử lý "hiện trường" trước rồi mới mang đầu đạn về bàn học, rồi vặn phần ổ xoay của súng, đổ số đạn ở trong ra.

Lộc cộc, tổng cộng năm viên đạn, một vỏ đạn, cũng loé lên ánh sáng đồng thau.

"Quả nhiên..." Chu Minh Thuỵ nhìn vỏ đạn rỗng kia, vừa lần lượt nhét các viên đạn vào trong ổ xoay, vừa khẽ gật đầu.

Hắn liếc mắt tới câu "Tất cả mọi người sẽ chết, kể cả ta" ở trên trang sách của cuốn bút ký đang mở, lòng xuất hiện rất nhiều nghi vấn.

Súng này lấy từ nơi nào?

Tự sát? Hay nguỵ trang thành tự sát?

Một sinh viên nhà bình dân tốt nghiệp chuyên ngành lịch sử thì có thể gặp được chuyện gì?

Tự sát bằng cách nào mới để lại ít vết máu như vậy? Là vì ta xuyên tới đúng lúc nên nhận được phúc lợi chữa trị kịp thời?

Chu Minh Thụy trầm ngâm một lát, rồi thay một chiếc áo lót sợi đay khác. Hắn ngồi lên ghế, suy nghĩ tới chuyện còn quan trọng hơn.

Trọng điểm hiện tại cần quan tâm không phải là những gì Klein đã gặp được, mà là biết rõ tại sao mình lại xuyên việt, liệu có thể xuyên trở lại thế giới cũ không?!

Cha mẹ, người thân, bạn bè, thế giới Internet muôn màu muôn vẻ cùng với đủ món ăn ngon... Những điều ấy khiến hắn bức thiết muốn quay trở về!

Tạch, tạch, tạch... Tay phải Chu Minh Thụy vô ý thích vặn ổ xoay của súng ra, rồi lại lắp nó lại, cứ lặp đi lặp lại.

"Hừm, khoảng thời gian này đâu có khác gì lúc trước mấy đâu, chỉ là hơi xui tí thôi, sao bỗng dưng lại xuyên việt được? Xui xẻo... Đúng rồi, tối hôm qua lúc ăn cơm mình có làm một nghi thức đổi vận!"

Một tia chớp vụt lên trong đầu Chu Minh Thuỵ, chiếu sáng phần ký ức bị sương mù che phủ.

Làm một chính trị gia online, nhà lịch sử học online, nhà kinh tế học online, nhà sinh vật học online cùng nhà dân tộc học online đủ tư cách, hắn luôn tự nhận mình là kẻ "cái gì cũng biết đôi chút". Đương nhiên bạn bè thường nhạo hắn là "cái gì cũng chỉ biết chút xíu".

Mà phương thuật thì là một trong số đó.

Năm ngoái hắn về nhà, phát hiện một cuốn sách khổ dọc buộc chỉ tên là "Tóm lược phương thuật bí truyền thời Tần Hán" ở trong một hiệu sách cũ. Thấy cuốn này có vẻ thú vị, lại giúp mình có thể chém gió chém bão trên mạng nên hắn mua về. Tiếc là, hứng thú tới nhanh, đi cũng nhanh. Loại sách viết dạng khổ dọc này khiến người ta không hứng đọc, nên hắn chỉ giở xem phần mở đầu là vứt xó.

Tới mấy tháng gần đây hắn gặp vận xui liên tục, nào là mất điện thoại, rồi khách hàng bỏ trốn, hoặc là làm sai. Những chuyện xấu liên tục kéo tới khiến hắn mới ngẫu nhiên nhớ tới phần mở đầu của "Tóm lược phương thuật" kia có nghi thức đổi vận, mà yêu cầu rất đơn giản, không cần phải có phần căn bản gì:

Chỉ cần chia món ăn đặc sắc của khu vực đang sống làm bốn phần đặt tới bốn góc của căn phòng, có thể để trên bàn, hoặc ngăn tủ. Sau đó đứng trung tâm của phòng, đi bốn bước theo chiều ngược kim đồng hồ tạo nên một hình vuông. Bước đầu tiên thì thành kính lẩm nhẩm "Phúc Sinh Huyền Hoàng Tiên Tôn", bước thứ hai thì nhẩm "Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Quân", bước thứ ba là "Phúc Sinh Huyền Hoàng Thượng Đế", bước cuối cùng thì nhẩm "Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn". Sau khi bước xong thì nhắm mắt lại, chờ đợi năm phút là nghi thức được coi như thành công.

Cứ nghĩ là dù sao cũng chả mất gì, nên hắn lục cuốn sách đó ra, dựa theo đó mà làm y hệt trước bữa tối, cơ mà, cơ mà lúc ấy chẳng xảy ra chuyện gì cả.

Ai ngờ tới nửa đêm hắn lại tự dưng xuyên việt!

Xuyên việt rồi!

"Chắc chắn là do cái nghi thức đổi vận kia rồi... Hừm, ngày mai phải thử lại một lần. Nếu quả thật là vì nó, ta có hy vọng xuyên trở lại rồi!" Chu Minh Thụy dừng động tác vặn ổ xoay của súng, ngồi thẳng người dậy.

Bất kể thế nào hắn cũng phải thử một lần!

Phải liều một phen mới được!