Thượng Quan Yên Uyển nhìn gương mặt vặn vẹo của hắn ta, bất giác duỗi tay chọc chọc giữa hai lông mày hắn ta và nói,“Xích Ly, bổn cung thấy ngươi hiện tại giống ma ma thật đó.

Lải nha lải nhải, hoàn toàn xem ta như là con của ngươi vậy.”
Hắn ta ngừng một chút, động tác trên tay cũng chậm một nhịp nhưng nhanh sau đó liền tiếp tục băng bó.

Tuy bên ngoài hắn ta không trả lời nàng, nhưng trong lòng lại nghĩ nàng luôn luôn là một đứa trẻ.
Thượng Quan Yên Uyển cầm tay nhìn nhìn, tán thưởng gật đầu, “Tốt, kỹ thuật không tồi.” Sau đó nàng quay qua Võng Sinh nói, “Ngươi đem bát thuốc lại đây.”
Nói xong, nàng cầm bát thuốc ngồi xuống bên mép giường.
“Công chúa, có cần thuộc hạ nâng quốc sư dậy không ạ?”
Khóe miệng Thượng Quan Yên Uyển nhếch nhẹ, nụ cười ấy vừa chua xót lại có chút sủng nịch nói,“Không được, ngươi không biết quốc sư ưa sạch sẽ à? Bị người khác chạm vào nhất định sẽ không vui.

Nếu hắn tỉnh lại, nếu biết ngươi ôm hắn thì hắn sẽ để ngươi yên sao?”
Khóe miệng Võng Sinh giật giật, hậm hực đứng sang một bên.

Rồi không biết hắn ta đã nghĩ gì mà đột nhiên cơ thể run lên, sợ hãi lùi một bước.
Nghe nói quốc sư lúc nào cũng mặc áo bào trắng, hơn nữa ngày nào cũng phải đổi bộ mới.


Cũng chẳng có nhiều người kế bên hầu hạ, chỉ có hai người hầu hạ nhưng lúc nào cũng cách một mét không hơn không kém.
Quốc sư không phải ưa sạch sẽ mà là mắc bệnh sạch sẽ giai đoạn cuối mới đúng! May vừa nãy không động vào, không thì hắn chết lúc nào không hay!
Thượng Quan Yên Uyển nhẹ nhàng nâng Vân Y Phỉ dậy, một tay đỡ hắn, một tay đưa bát thuốc tới bên miệng hắn.
Dù hắn vẫn đang hôn mê, nhưng môi vẫn luôn khép chặt không chịu mở ra, dường như cơ thể vẫn cảnh giác theo quán tính.
Thượng Quan Yên Uyển có chút nóng nảy, ngẩng đầu nhìn ba người họ, thấp giọng nói, “Các ngươi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với quốc sư.”
Quốc sư đại nhân không phải đang hôn mê sao? Nói chuyện thế nào được?
Ba người họ nhìn nhau bối rối, không biết làm sao, nhưng cuối cùng vẫn là biến mất trong nháy mắt.
Thượng Quan Yên Uyển lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, giống như đang dỗ trẻ, ôn nhu nói, “Y Phỉ ca ca, muội là Uyển Uyển đây, Uyển Uyển tới thăm huynh.

Có phải muội tới muộn quá, nên huynh mới giận, không muốn uống thuốc muội đút đúng không?”
Ban đầu hắn còn giãy dụa, nhưng sau khi nghe nàng nói thì liền ngoan ngoãn dựa vào lòng nàng, hai bên lông mày cũng dần dãn ra.
Thượng Quan Yên Uyển thấy hắn an tĩnh dựa vào lòng, nàng liền biết lời đấy có tác dụng, liền nói tiếp, “Y Phỉ ca ca, đều là Uyển Uyển không tốt, huynh đánh đổi mười năm tuổi thọ cho muội được quay về, việc đấy muội đã biết cả rồi.

Vậy đời này, kiếp này Uyển Uyển sẽ không bao giờ làm huynh thất vọng, sẽ luôn ở bên cạnh huynh, dù ốm đau bệnh tật, dù cho huynh sắp lìa xa cõi đời, muội sẽ luôn, vĩnh viễn bên cạnh huynh.


Đời trước, huynh đem Uyển Uyển muội làm bảo bối, giao tâm can cả cuộc đời cho muội, còn kiếp này, huynh đối với muội chính là sinh mệnh, là sự sống cả đời.”
Giọng nàng dần nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má chảy xuống bát thuốc, màu nước mắt hòa lẫn màu máu đỏ tươi tạo thành vòng gợn sóng nhỏ.
“Y Phỉ ca ca, huynh mau uống chén thuốc này đi, sau khi uống thì chúng ta sẽ hòa làm một, trong huynh có muội, trong muội có huynh, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau.

Đây chính là lời thề máu quỷ, người ta bảo chỉ cần uống vào thì huynh sẽ tỉnh lại ngay.”
Hai mắt Vân Y Phỉ vẫn đang nhắm chặt, vậy mà từ khóe mắt lại xuất hiện vài giọt nước.

Dường như hắn đã có ý thức, môi mở hé ra nuốt thuốc kia xuống.
Thượng Quan Yên Uyển vui như mở hội, hưng phấn đến hai tay run rẩy bảo,“Y Phỉ ca ca, muội biết là huynh vẫn không nỡ để muội buồn mà, dù kiếp trước hay kiếp này huynh vẫn luôn như vậy.”
Đút Vân Y Phỉ uống thuốc xong.

Nàng liền đỡ hắn nằm trên giường, trán hắn cũng không còn mồ hôi, hai bên lông mày cũng dãn ra, dường như đã ngủ rồi.
Thượng Quan Yên Uyển đứng ở mép giường nhìn Vân Y Phỉ hồi lâu, khom lưng hôn lên trán hắn một cái rồi mới quay lưng đi.
Nàng vừa mới đi đến gian ngoài, Vân phu nhân liền tiến tới hành lễ.
“Công chúa điện hạ.”
Thượng Quan Yên Uyển miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói,“Phu nhân, quốc sư đại nhân đã không còn gì đáng ngại, đoán chừng sáng ngày mai sẽ tỉnh lại, người chỉ cần chăm sóc tốt cho huynh ấy là được.”

Trong mắt Vân phu nhân không giấu nổi kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó liền thu lại, nhẹ giọng nói, “Tạ ơn công chúa điện hạ.”
Thượng Quan Yên Uyển xua xua tay, “Phu nhân không cần khách sáo, ta có việc nên cáo từ trước.”
Vừa mới bước ra khỏi cửa phủ, mắt nàng liền tối sầm, thân thể lảo đảo ngã xuống.
“Công chúa!”
Những tiếng hô hốt hoảng liên tiếp cất lên.
Khi Thượng Quan Yên Uyển mở mắt ra, nàng nhìn thấy chiếc màn quen thuộc, tất cả đều được trang trí bằng ngọc trai và chỉ bạc, đây là khuê phòng của nàng.

Nàng cảm thấy tay mình như bị ai đó giữ lấy, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Trần hoàng hậu với đôi mắt đẫm lệ.

Đôi môi nàng hé mở, giọng nói khàn khàn, chỉ thốt ra hai chữ “Mẫu hậu.”
Trần hoàng hậu nghe được tiếng của nhi nữ, mừng rỡ khóc rống, nước mắt càng lúc càng chảy dữ dội hơn, “Quách Bình, rốt cục cũng con cũng tỉnh rồi, mẫu hậu cứ tưởng…., cứ tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại con nữa."
Thượng Quan Yên Uyển chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói, "Mẫu hậu, hoàng nhi không sao, người yên tâm."
"Đúng đó mẫu hậu, người đừng khóc nữa, một lát nữa Quách Bình sẽ khóc theo người mất." Phía sau Trần hoàng hậu còn một người nữa, đó chính là Thượng Quan Trạch Mộc, tính tình ôn nhu như ngọc, quyến rũ mê người.

"Quách Bình nhà chúng ta thích nhất là khóc, mẫu hậu nếu cứ khóc mãi như vậy, nàng thật sự sẽ khóc theo đó." Đứng bên cạnh thái tử là một nam nhân cao lớn dũng mãnh, khuôn mặt tuấn tú, chính là Cảnh Vương Thượng Quan Trạch Thần.
Đột nhiên nhìn thấy ba người, nghe bọn họ an ủi, Thượng Quan Yên Uyển cảm giác dường như đã mấy đời xa cách, nếu không phải nàng trùng sinh, ai có thể nghĩ tới, chỉ trong vòng một năm, bọn họ đều lần lượt chết đi, đây rõ ràng là một cuộc sống tốt đẹp nhất.

Nghĩ đến cảnh bọn họ bị giế.t chết, cùng hình ảnh đại sảnh đẫm máu, dường như cả linh hồn nàng run rẩy, trong lòng đau đớn đến thấu xương.


Hai mắt Thượng Quan Yên Uyển đỏ như máu, cảm giác như đang trở lại cái đêm bị ép vào cung đó thêm lần nữa, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, nước mắt cứ vô thức chảy xuống từ khóe mắt nàng.

"Nhìn xem kìa, ta nói Quách Bình sắp khóc, nước mắt liền chảy ra, mẫu hậu đừng đau lòng nữa mà." Thượng Quan Trạch Mộc nhìn người yên lặng khóc không thành tiếng, trầm giọng nói.

Trần hoàng hậu nhìn thấy nước mắt chảy ra từ khóe mắt Thượng Quan Yên Uyển, lập tức lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, cũng vội vàng lau nước mắt của mình, dỗ dành nói, "Quách Bình ngoan, mẫu hậu vừa thấy con tỉnh lại liền mừng rỡ không thôi, nhất thời cảm động nên mới khóc, con đừng có mà khóc theo ta."
Thượng Quan Yên Uyển nhịn không được, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ, hai tay ở dưới chăn bất giác nắm thật chặt, trong lòng thề rằng kiếp này, nhất định sẽ không để mọi người chết vô ích.
Thượng Quan Trạch Thần nhìn thấy hai người bọn họ đã ngừng khóc, trầm giọng nói, "Quách Bình, muội có biết ai đã bắt cóc muội không? Huynh đã phái những ám vệ mạnh nhất trong cung, nhưng bọn họ không thể lần ra tung tích của muội, huynh vẫn luôn cảm thấy người bắt cóc muội là người rất bất thường.”
Thượng Quan Trạch Mộc nghe vậy thì cau mày, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, "Thật sự là không bình thường, ta đã phái Ngự lâm quân tinh nhuệ nhất lục soát khắp kinh thành cả ngày, cũng tìm không thấy.
Không ngờ Thượng Kinh chúng ta lại có một nhân vật lợi hại như vậy, nếu như hắn ta một lòng muốn chống lại hoàng thất, nghĩ tới hậu quả sẽ rất kinh khủng."
Thượng Quan Yên Uyển cười khổ, người kia xác thực là một nhân vật rất lợi hại, hơn nữa, hắn ta có dã tâm, hắn ta đã lên kế hoạch cẩn thận một cách tỉ mỉ như vậy, cũng sắp khép lại kế hoạch, làm sao mà hắn ta cho phép bản thân có thể lộ ra sơ hở được chứ.
Trong lòng nàng đang nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói ra sự thật, chỉ nhỏ giọng nói, “Lúc đó muội bị đánh ngất xỉu, căn bản không nhìn ra người đó là ai, nhưng có thể bắt cóc muội dưới sự bảo vệ của đám Xích, Mị, Võng, Lượng, thì xác thực không phải là người đơn giản.

Lúc tỉnh lại thì trước mắt đã tối đen như mực, và muội thì đã ở trong một chiếc quan tài."
Quan, quan tài? Trần hoàng hậu nghe thấy lời này, suýt chút nữa ngất đi, lại nắm chặt tay nàng, "Quách Bình, Quách Bình của ta, may mắn con không có việc gì, nếu như con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta làm sao mà ăn nói với phụ hoàng con? Bây giờ bệ hạ bệnh nặng chưa khỏi, điều mà bệ hạ lo lắng nhất chính là con."
Vừa nói, trong mắt bà đã bắt đầu rưng rưng nước mắt, nữ nhi từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua chuyện như vậy, lại bị cho vào quan tài, nghĩ tới đây, hoàng hậu thật sự sợ hãi, nhất định bị doạ sợ đến chết.

Nếu là Thượng Quan Yên Uyển trước kia, sau khi trải qua chuyện kinh thiên động địa như vậy, nhất định sẽ khóc sướt mướt, nhưng bây giờ nàng lại vô cùng bình tĩnh mà nói ra, thật sự là không thể tin được, nhất định là bị dọa đến ngu xuẩn..