Tĩnh An nghe những lời này, ánh mắt tối sầm lại, trầm tư một lát rồi đáp,“Công chúa Hoài Thục vốn không hài lòng với Thiếu Lam công chúa, hai người mỗi lần gặp mặt nhau, đều sẽ nhạo báng nhau một phen.

Trong cung mọi người đã sớm hình thành thói quen, ngày thường nếu việc này diễn ra sẽ nhắm mắt cho qua, không để ý đến những việc đó, ai cũng không muốn đắc tội với Tưởng quý phi.

Điều kì lạ là, công chúa Quách Bình trước đây vốn không quan tâm đến những việc này, khi gặp họ, nàng giả vờ như không nhìn thấy, ngay cả ánh mắt của nàng cũng lười để ý đến những việc này.

Chỉ là lần này công chúa Quách Bình hơi khác một chút, nàng đã dạy cho công chúa Hoài Thục một bài học, và thậm chí còn trừng phạt công chúa Hoài Thục ở ngoài cung trong khoảng một giờ.

Tôn Khải Yến dường như đã nghe thấy điều gì đó thú vị, khóe miệng gã cong lên như ẩn chứa một điều gì, ánh sáng trong mắt gã lóe lên rồi biến mất, gã bình tĩnh nói,"Quả thật có chút không bình thường.


Hôm qua nàng nằm trong quan tài rất lâu, chẳng những không bị dọa, ngược lại còn trở nên thú vị như vậy, thật sự nằm ngoài sự dự đoán của gã.

Dù sao thì cũng vui hơn không phải sao?

Thay vì cùng một kẻ không có tâm tư ngu ngốc đến đáng thương, tốt hơn hết là cùng một người thú vị đấu trí thì hay hơn.

Có lẽ sẽ có một chút hưng phấn, ngươi nói xem có phải không, Tĩnh An?
Tĩnh An không biết gã đang suy nghĩ cái gì, chỉ cúi đầu nói,"Đúng vậy, những lời chủ tử nói rất đúng, tính tình Quách Bình công chúa quả thật thay đổi rất nhiều, chủ tử, kế hoạch của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng chứ?"
Tôn Khải Yến nhàn nhạt cười, trong mắt như có một tầng sương mù hư ảo, lạnh lùng đến khó tả, "Ta nhìn trúng con cá, thì đương nhiên nó không có khả năng thoát ra.

Nhưng một khi cá đã ở trong nước, chúng sẽ tự do vùng vẫy, và dường như ta cần làm gì đó, để nhắc nhở nàng, nắm rõ tình hình hiện tại.

"
Tĩnh An không dám ngẩng đầu nhìn gã, cung kính cúi đầu đáp,“Chủ tử nói qua, thuộc hạ liền tự biết nên làm như thế nào.

Thế nhưng, chủ tử, thuộc hạ vẫn có một chuyện cảm thấy rất kỳ lạ, trong lòng nghĩ mãi không ra, trăm lần cũng không nghĩ ra.

"
Tôn Khải Yến đang vô tư vuốt ve chiếc nhẫn, nghe vậy hơi nhướng mày, hỏi,"Chuyện gì?"
Tĩnh An cẩn thận cân nhắc, sau đó thận trọng trả lời,"Công chúa Quách Bình tối hôm qua tiến vào cửa thành, trực tiếp đi tới phủ của quốc sư.

"
Tôn Khải Yến dừng một chút, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta, gằn từng chữ hỏi,"Ngươi nói công chúa muốn đi đâu?"
An Tĩnh sợ tới mức hai chân nhũn ra, quỳ rạp trên mặt đất, trán phát từng đợt mồ hôilạnh,"Chủ nhân, công chúa tối hôm qua tiến cung, hôm nay công chúa lại từ Thái Cực cung trở về, sau đó thuộc hạ lập tức đi thám thính.

"
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.

"Bang" một tiếng, vẻ mặt của Tĩnh An có chút đau rát, có một mảnh băng nhỏ cứa qua mặt hắn ta, miệng phun ra một ngụm máu.


Hắn ta bất động nằm bò trên mặt đất.

Trong mắt Tôn Khải Yến hiện lên một tia âm u, toàn thân gã phảng phất bị khí lạnh bao phủ, "Công chúa Quách Bình vì sao muốn tới phủ của quốc sư phủ? Còn đi tới hai lần?"
Một giọt máu nhỏ xuống từ khuôn mặt của Tĩnh An, với tiếng băng ”Lạch cạch” rơi xuống sàn nhà.

Hắn ta nhìn vết máu loang lổ trên sàn, chậm rãi nói,“Tối hôm qua, quốc sư đang xem bói ở Đông cung, đột nhiên nôn ra máu, hôn mê bất tỉnh.

Bây giờ bệ hạ đang ốm nặng nằm trên giường, không thể đích thân đi thăm, nghĩ đến việc đó liền cho công chúa đến.

"
Tôn Khải Yến nhàn nhạt cười một tiếng, hốc mắt có chút đỏ sẫm, ngón tay vỗ vỗ mặt bàn, chậm rãi nói,"Nếu là như vậy, tại sao nửa đêm mưa gió công chúa lại đến đó??
Hơn nữa, cho dù Hoàng thượng có lệnh, cũng có thể Thái tử đi, không phải càng hợp lý sao? Tại sao lại phải cố tình để công chúa Quách Bình đi?"
Tĩnh An chỉ cảm thấy sống lưng lạnh như băng, một luồng ớn lạnh từ bắp chân chạy dọc sống lưng, cả người khẽ rùng mình.

"Việc này, thần cũng không biết, có lẽ hôm qua công chúa vừa đúng lúc đi yết kiến ​​hoàng thượng, trước mặt hoàng thượng có nói qua chuyện này, sau đó hoàng thượng thuận ý thành chương mà cho công chúa đi thay Thái tử một chuyến.

"
Tôn Khải Yến cười lạnh một tiếng, đôi mắt trở nên âm u,"Không, không thể đơn giản như vậy, ta luôn cảm giác trong chuyện này có gì đó mờ ám, ngươi cũng nên phái mấy người đi tới phủ quốc sư, hỏi thăm một chút đi.



Tĩnh An dập đầu xuống đất một cái, mới đáp,"Vâng, thưa chủ tử, thuộc hạ lập tức làm ngay.

"
Tôn Khải Yến liếc nhìn hắn ta, ánh mắt gã thâm sâu khó đoán, sâu trong ánh mắt dường như đang bùng cháy,"Câu cá khó như vậy, không thể làm nửa vời.

Chúng ta đã lên kế hoạch rất lâu cũng đã phải trả giá nhiều như vậy, bây giờ đây chính là thời điểm mấu chốt, chúng ta không được phép phạm sai lầm! "
Tĩnh An lấy lại sự bình tĩnh một lát, sau đó trầm giọng nói,"Vâng, chủ tử, thuộc hạ đã hiểu.

"
Dứt lời hắn ta đứng lên, lui ra ngoài.

Tôn Khải Yến đặt ngón tay cái nhẹ nhàng di chuyển trên mặt ngọc bội, ánh mắt tối sầm như mực, ánh mắt gã dần trở nên sắc bén,"Ngươi là của ta, không ai có thể đoạt đi!".