Nguyên Khang năm thứ 21, đầu xuân, ánh trăng rộng lớn, bóng cây loang lổ.

Ở một vùng hoang vu tụ hợp rất nhiều ngôi mộ nằm san sát nhau.

Có một khoảng sân nhỏ đổ nát bình yên mà tồn tại, điều này dễ thấy ở vùng ngoại ô hoang vắng.

Trong đêm tối, ban đầu vốn yên tĩnh, bỗng truyền đến những tiếng bước chân thưa thớt.

“Tại sao lại muốn đến nơi này? Tối đen thế, cái gì cũng không nhìn thấy, nơi này làm gì có nha môn quỷ quái nào”
“Suỵt, nói nhỏ một chút, cẩn thận xúc phạm quỷ thần.


“Thực sự có quỷ thần sao? Có thể cứu Nhị Cẩu nhà chúng ta thật à?”
“Hiện tại cũng không có biện pháp khác, sự tình đến mức này rồi, chúng ta chỉ có thể còn nước còn tát.


“ Quạc --quạc –“ con quạ xám kêu lên sợ hãi, phành phạch bay cao về phía bầu trời đêm.

“A! Làm ta sợ muốn chết, chúng ta vẫn nên trở về thôi, đợi hôm nào trăng tròn, buổi tối sáng một chút lại đến đây.


“Tiếng kêu của quạ mà thôi, không phải sợ.


“A! Rõ ràng ta thấy được trước mắt là những đôi mắt u ám, chúng ta vẫn nên đi về trước đi.


“Vậy được rồi.



Trong đó một người cầm đèn dầu, người thân hình nhỏ nhắn còn lại ôm chặt lấy hắn, hai người đỡ nhau loạng choạng đi ra khỏi rừng cây.

Mới vừa đi được vài bước, đột nhiên mưa rền gió dữ, cả hai bất giác liền rùng mình, bước đi càng thêm nhanh nhẹn.

“Ta nói hôm nay không nên đến, trời tối như vậy, không thể mưa.


“Được rồi, chạy nhanh lên, ngươi ôm lấy cánh tay ta và cầm đèn, để ta che mưa.


Khi hai người sắp sửa đi ra khỏi rừng cây, lại nhìn đến cách đó không xa có bóng người đen tuyền chạy vội ở giữa màn đêm, truyền đến tiếng nước nặng nề dưới chân, mang theo âm thanh ầm ĩ, xa xa của nước mưa thấm vào đất.

Người nọ cuống quít thổi tắt đèn dầu, kéo theo người nhỏ xinh bên cạnh trốn vào hai cái cây khô, đồng thời không ngừng hô hấp.

Đợi âm thanh nhỏ dần, hai người mới thật cẩn thận đứng dậy, quay đầu nhìn lên, những bóng người đã hòa vào đêm tối đen kịt, biến mất ở sâu bên trong rừng cây.

“Nơi này là vùng ngoại ô hoang vu, tại sao có người khác xuất hiện? Còn vào lúc mưa lớn như thế, sợ là đầu óc có không bình thường.


“Bớt tranh cãi đi, quan trọng là nhanh chóng rời khỏi đây.

Nhìn những động tác nhanh nhẹn của đám người đó, thân nhẹ như yến, không giống như là người thường, có thể là sát thủ giữa màn đêm.


“Sát thủ? Nhưng trong rừng cây này, trừ những ngôi mộ chôn người chết, làm gì có người sống cho bọn họ giết?”
“Ngươi! Vừa rồi nếu không phải bởi vì tiếng mưa rơi che mất, phỏng chừng chúng ta đã sớm thành vong hồn dưới đao.


“A, không thể nào, thế chúng ta vẫn là chạy nhanh đi.



Rừng núi hoang vắng, mưa rền gió dữ, sấm chớp vang lên lại sáng rực, như khóc như tiếng khóc than đau khổ.

“Ầm!” một tiếng sét rung trời và một tia chớp màu tím vẽ ra một vết nứt giống như con rắn trong đêm tối đen mực, đánh xuống nóc nhà duy nhất nằm sâu bên trong rừng cây kia.

Âm thanh “Bang bang”, tiếng sét đánh xuống mái chòi duy nhất ở từ trần nhà rơi xuống ngay trên nóc nhà duy nhất ở vùng hoang vu này.

Đất đá rơi xuống quan tài nằm ở giữa căn phòng, như thể căn chồi nhỏ đổ nát có thể sụp đổ trong giây lát.

Quan tài gỗ đỏ vốn an tĩnh mà nằm ở trên mặt đất, lúc này lại mơ hồ truyền đến tiếng đánh “Rầm, rầm”, một lát sau, chỉ nghe một tiếng “Kẽo kẹt”, cỗ quan tài bị đẩy lên một cái “rầm!”.

Một bàn tay nhỏ đẹp tinh xảo bỗng nhiên gắt gao mà chế trụ ở khe hở, lại “Ầm” một tiếng, nắp quan tài bị đẩy lên rồi rơi xuống mặt đất.

Ngay sau đó, bên trong có một người ngồi dậy, màu đen tóc dài rối tung, che đi mặt nàng, hoàn toàn không thấy rõ dung mạo.

Bên trong chồi rách nát, đột nhiên có nhiều thanh âm “sột soạt”, người bị mái tóc đen che lấp kia nghe được thanh âm, đầu chậm rãi quay đến hướng cạnh cửa.

“Ầm” một tiếng, trong phòng nháy mắt hơn mười bóng người đi vào, nhìn thấy người ngồi ngay ngắn ở giữa quan tài, tất cả đều cứng đờ, giật mình bất quá qua một cái chớp mắt, toàn bộ lại quỳ xuống đất.

“Công chúa, thần nhận mệnh lệnh của Phụng quốc công đến đây, cứu giá chậm trễ, thỉnh công chúa trách phạt.


Thượng Quan Yên Uyển đem bàn tay hướng về phía trước, dưới ánh sáng yếu ớt mà nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn bình thường, không mất cánh tay, bàn chân nào hết!
Nàng lại sờ sờ ở trên mặt, mềm mại nhẵn nhụi, không có miệng vết thương chằn chịt, chẳng lẽ nàng đã được trọng sinh?
Thượng Quan Yên Uyển che mặt, không thể tự khống chế mà cười vài tiếng, tiếng cười quanh quẩn ở phòng trong, làm người ta nghe xong chỉ cảm thấy da đầu tê dại, phía sau lưng vô cớ dâng một trận lạnh lẽo.

“Quốc công? Ngươi nói chính là Ngụy Quốc Công?”
“Đúng là Ngụy Quốc Công, công chúa, quốc công bảo hạ thần đi trước bảo vệ công chúa chu toàn, ngài ấy đang ở trên đường, lập tức đến.



Thượng Quan Yến Uyển vén trên lọn tóc đen trên trán qua một bên, lộ ra một khuôn mặt diễm lệ đẹp đẽ quý giá tinh xảo, lúc này nhìn kỹ, lại có loại cảm giác lạnh lùng không nói nên lời, như là một mỹ nhân bằng thủy tinh được điêu khắc tinh xảo.

Đôi tay của nàng đỡ sườn quan tài, chậm rãi đứng dậy, đáy mắt lóe một tia màu đỏ tươi.

Ngoài cửa có tiếng vang của xe ngựa, người đàn ông mặc áo đen cầm đầu lập tức nói, “Công chúa, quốc công tới.


Thượng Quan Yên Uyển đưa mặt lên, ánh mắt đen sâu thẳm, “Ừm, đến đúng lúc đấy.

” Thanh âm không mang theo chút vui sướng nào, bình đạm không chút gợn sóng.

Giọng nói rõ ràng, một bóng người cao lớn đĩnh bạt bước vào trong phòng, nam nhân mặc lên áo giáp bạc, ở giữa màn đêm đen nhánh phát ra ánh sáng của kim loại.

“Thần cứu giá chậm trễ, thỉnh công chúa trách phạt.

” Thanh âm dày nặng, trầm thấp như xưa cũ.

Thượng Quan Yên Uyển cúi đầu nhìn người quỳ trên mặt đất, bên môi mang theo ý cười lạnh như có như không, “Ngụy quốc công xin đứng lên, việc này sai không ở ngươi, ngươi là người đầu tiên đuổi tới cứu giá, xem như là công lớn, làm sao lại nói đến trách phạt.


Tôn Khải Yến cúi đầu ở trên mặt đất lạnh băng, khóe miệng nhẹ cong, đáy mắt hiện lên một tia u ám, khi đứng lên, lại là một bộ dáng kính cẩn.

Gã đang muốn tiến lên nói cái gì đó, phía sau lại truyền đến động tĩnh, thân hình gã ta ngẩn ra, mày nhăn lại, rồi lại nháy mắt thu lại cảm xúc, chỉ thấp giọng tiếp tục nói, “Công chúa, xe ngựa đã chuẩn bị tốt, thần bảo hộ người sớm hồi cung một chút, được không?”
Thượng Quan Yến Uyển vẫn chưa trả lời câu nói của gã, thậm chí còn chưa liếc nhìn gã ta một cái, chỉ ngẩng đầu nhìn cửa, môi đỏ huyết sắc hé mở, “Không nhọc quốc công lo lắng, người của bổn cung đã đến rồi.


Giọng nói rõ ràng, bốn thân ảnh dường như đu qua cửa sổ liền xuất hiện vào bên trong nhà, động tác dứt khoát lưu loát mà quỳ gối trước mặt nàng.

Một người ở trước trầm giọng nói: “Công chúa, còn chậm trễ yêu ma quỷ quái sẽ tới, mong người nhanh trở…”
Thượng Quan Yến Uyển vẫy vẫy tay, cắt lời hắn ta, “Được, trở về rồi nói, chớ có làm quốc công chê cười.


Bốn người thân hình ngẩn ra, lập tức đứng dậy, đồng thanh nói,“Vâng, thưa công chúa.



Thượng Quan Yên Uyển quay đầu nhìn về phía Tôn Khải Yến, thanh âm đạm mạc xa cách, “Quốc công đại nhân, đêm nay thật làm phiền, sau khi trở về, bổn cung chắc chắn sẽ bẩm báo hoàng thượng việc này, kêu người ban thưởng cho ngươi.


Tôn Khải Yến hơi hơi khom người, thanh âm kính cẩn, “Đây là bổn phận của thần, không dám đòi hỏi ban thưởng quá đáng.


Thượng Quan Yên Uyển khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía bốn ảnh vệ, “Xích Ly, chúng ta về thôi.


Xích Ly nghe vậy khẽ run, chậm rãi tiến lên, đứng yên ở trước quan tài, thật cẩn thận mà đem nàng bế lên, đối mặt với ba người khác nói nhỏ một tiếng, “Công chúa hồi cung.


Dứt lời, bốn người như lúc đến, nháy mắt biến mất ở trong phòng, chưa đến một lát, mơ hồ vang lên tiếng của xe ngựa.

“Chủ nhân, công chúa như vậy là đi rồi? Chẳng phải chúng ta sẽ uổng công bố trí cái kế hoạch này?”
Đôi mắt Tôn Khải Yến khép mở, nhìn màn mưa đen nhánh ngoài cửa, khóe miệng có một tia cười lạnh, trong mắt có tuyết bay động.

“Yên tâm, đồ vật ta muốn, chưa bao giờ lạc khỏi tay, nếu đã bố trí tốt, sẽ không sợ con cá chạy trốn.


“Chủ nhân, tiểu nhân thế nào lại cảm giác công chúa có chút không giống với lúc trước?”
Chân mày Tôn Khải Yến nhăn lại, môi mỏng nhếch lên một tia giễu cợt, đáy mắt lại không có ý cười, có chút hương vị lạnh lẽo.

“Quả thật có chút không giống, có lẽ là bị dọa cho sợ đi.

Dù sao cũng là kim tôn ngọc quý công chúa, đã từng trải qua loại sự tình chôn xác nơi hoang dã này đâu.


“Chủ nhân nói đúng.

”.