Về phần tại sao sắc mặt của Tưởng Quý Phi lại trông khó coi như vậy?
Hóa ra Sở Nhạn Phong sớm đã được Tưởng quý phi coi trọng, muốn nàng ta gả cho thất điện hạ làm chính thê, bà ta còn đang đợi ngày lành tháng tốt, cho người đến phủ hỏi cưới nàng ta.

Thượng Quan Trạch Hạo sớm đã rời cung để lập phủ vào năm ngoái, hiện giờ đang sống ở Thành vương phủ, bên người chỉ có mấy cái thiếp thất, đến nay còn chưa cưới chính thê.

Thấy mỡ đến miệng còn mất, sắc mặt Tưởng quý phi có thể không khó coi sao, nàng ta là người mà bà ta đã mất rất nhiều công sức, lựa chọn thật kỹ lưỡng trong đám quý nữ.

Thượng Quan Yên Phi nhìn thấy vẻ mặt bà ta, ả đương nhiên cũng đoán được điều gì đó, chỉ cười lạnh một tiếng.


Trong lòng thầm nghĩ, thất hoàng huynh chẳng qua cũng chỉ là một hoàng tử bình thường, mẫu phi cho dù là quý phi cũng không thể so với hoàng hậu, cho dù là chính thê thì cũng chỉ có thể chọn phần dư lại của thái tử!
Không biết trong lòng mẫu phi đang nghĩ gì, nhưng đây đều là chuyện hiển nhiên, cần gì phải tức giận.

Thượng Quan Yên Uyển ung dung ngồi ở đầu, quan sát toàn bộ biểu cảm của hai mẹ con họ, khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm.

Cảnh tần ngồi bên cạnh Tưởng quý phi, cảm giác được quanh thân như có khí lạnh, nhịn không được trộm nhìn bà ta một cái, trong lòng hiểu rõ nhưng lại không thể hiện ra ngoài.

Bà ta chỉ có một cô công chúa, không có hoàng tử, cho nên bà ta cũng không có hứng thú với những cô con gái nhà quý tộc hoa hòe lộng lẫy này, trong lòng bà ta chỉ có một ý định duy nhất, chính là giúp Thượng Quan Yên Ninh tìm được một phò mã tốt.

Nghĩ tới đây, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, thấy Thượng Quan Yên Ninh hơi cúi đầu, lộ rõ vẻ mặt lạnh nhạt.

Vừa nhìn thấy nàng ta như vậy, trong lòng không nhịn được mà dâng lên một ngọn lửa, thầm thở dài một tiếng, hàng ngày bị Hoài Thục chèn ép thì không nói, nhưng ngay cả ở trước mặt người khác nàng ta vẫn giữ bộ dạng phục tùng, thật là vô dụng!
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.

Thượng Quan Yên Ninh hơi cúi đầu, nghiêm túc nhìn hoa văn gấp khúc trên cổ tay áo, giống như không để ý đến chuyện bên ngoài, tư thế cúi đầu, che đi vẻ u ám trong mắt nàng ta.


Mọi người ở đây đều có suy nghĩ của riêng mình, các tiểu thư của các gia đình quý tộc đã lần lượt theo thứ tự lên sân khấu, vì muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt thái hậu và hoàng hậu, bọn họ đã chuẩn bị rất tỉ mỉ từ ngày nhận được thiệp mời tham gia Bách Hoa yến.

Kế tiếp, lên sân khấu chính là nhị tiểu thư công bộ thượng thư, tên là Mục Hàn San, ở kinh thành nàng ta cũng có tiếng vì tài năng của mình, với giọng hát thánh thót như hoàng oanh, được mọi người biết đến rộng rãi.

Nàng ta thướt tha bước ra, nhẹ nhàng như một cành liễu, nàng ta bước tới trước đài cao vút hành lễ, lúc này mới ngồi xuống, tay cầm phách, khẽ ngâm nga một khúc nhạc.

Thanh âm du dương trầm bổng, giống như tiếng hót của chim hoàng anh truyền ra từ trong sơn cốc, vang ca ở đại sảnh rộng mấy thước cũng không tiêu tan, làm cho người nghe cảm thấy vui vẻ.

Sau khi bài ca kết thúc, cả đại sảnh im lặng một lúc trước khi tiếng vỗ tay như sấm vang lên.

Nghe tiếng vỗ tay kéo dài không thôi, trong lòng Thượng Quan Yên Uyển cười thầm, xem ra tất cả đều đã có chuẩn bị mà đến.


Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng bất giác dừng ở người tỉ muội Cố thị, khóe miệng nở nụ cười ẩn ý.

Hai mắt Thượng Quan Yên Phi nhìn chằm chằm vào Mục Hàn San, ả không hề che đi sự đố kị trên khuôn mặt của mình, ánh mắt ả như có thể bắn ra những cây đao băng, và với đôi môi đỏ mọng, ả thì thầm, “Hồ ly tinh không biết xấu hổ!”
Thượng Quan Yên Ninh ngồi bên cạnh Thượng Qpuan Yên Phi, nghe rõ mồn một tiếng mắng chửi giận dữ, nhưng vẫn không có chút động tĩnh gì, như cũ đoan trang mà ngồi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dường như không nghe thấy bất cứ thứ gì cả.

Chỉ là ánh mắt của nàng vô thức đảo qua hướng Mục Hàn San, rồi như lơ đãng dừng lại một lúc lâu trên eo thon lả lướt hút hồn của nàng, trong mắt đột lóe lên một tia hắc ám, nhưng rồi lại nhanh chóng cúi đầu.

.