Chương 60:

Lễ tân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn, quan sát cô từ trên xuống, nhìn bộ quần áo cũ nát rẻ tiền của cô mà kinh thường nói: “Chị gái, cô có nhầm không đấy? Đây chính là công ty của tập đoàn Nguyễn Thị, không phải trạm thu nhận đâu.”

Trần Hà Thu hít một hơi thật sâu: “Được rồi, cô không để tôi vào trong cũng được, nếu như Nguyễn Hoàng Phúc có hỏi đến thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

Xoay người đi ra khỏi tòa nhà.

Không hổ danh là nhân viên của Nguyễn Hoàng Phúc, kiêu ngạo chẳng khác gì anh ta.

“Cô Trần Hà Thu……. Cô đợi một chút–”

Lễ tân mang đôi giày cao gót đuổi theo, nịnh nọt xin lỗi: “Thật xin lỗi cô Trần Hà Thu, tôi không biết cô là vợ của….. bây giờ cô cùng tôi đi nhé, tôi dẫn cô đến văn phòng làm việc của tổng giám đốc Nguyễn, anh ấy đang đợi cô ở đấy.”

Trần Hà Thu nhíu mày: “Xin lỗi, bây giờ tôi phải đi đến trạm thu nhận, e rằng không có thời gian rảnh để đến gặp anh ta.”

Lễ tân mỉm cười xin lỗi, “Vừa nãy lời nói của tôi đã có chút không đúng đắn, tôi xin lỗi cô, chúng ta đi nhé, tổng giám đốc đang đợi.”

Nhân viên làm việc thật không dễ dàng, Trần Hà Thu cũng không muốn làm khó cô ta, đi theo cô ấy đến cuối đường của tòa nhà.

Lễ tân gõ cửa phòng làm việc, giọng nói của Nguyễn Hoàng Phúc từ bên trong truyền ra: “Vào đi.”

“Tổng giám đốc Nguyễn, cô Trần Hà Thu đến rồi.”

Nguyễn Hoàng Phúc từ xấp tài liệu ngẩng đầu lên nhìn một cái, “Ra ngoài đi.”

Anh chỉ vào chỗ ngồi phía trước mặt, “Ngồi đi.”

“Không ngồi,” Trần Hà Thu nói, “Tổng giám đốc Nguyễn anh gọi tôi đến đây có việc gì?”

Anh nhẹ nhíu mày: “Vội vã như vậy là muốn đi gặp Lê Anh Huy à?”

Trần Hà Thu không biết vì sao sau khi gặp lại, anh cứ luôn nhắc đến Lê Anh Huy, cô lắc đầu đáp: “Không liên quan gì đến anh ta, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi chỉ là không biết tổng giám đốc Nguyễn đây tìm tôi là có việc gì mà thôi.”

“Trần Hà Thu, chú ý đến thái độ của cô một chút!” Anh tức giận, làm thế nào mà sau năm năm ở trong tù, toàn thân cô đều mọc đầy gai góc vậy?

Trần Hà Thu hít một hơi, “Tổng giám đốc Nguyễn anh có gì thì cứ nói thẳng đi, tôi nghĩ là anh cũng không muốn nhìn thấy tôi đâu.”

Nguyễn Hoàng Phúc cười nhạt: “Trần Hà Thu, giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu—-” Anh ném một tờ giấy đến trước mặt cô, cô tập trung nhìn vào nó.

Đó là giấy thỏa thuận ly hôn của họ.

“Tổng giám đốc Nguyễn, anh  như vậy là có ý gì?”

“Trong lúc cô ngồi tù, thủ tục ly hôn không có cách nào giải quyết, cho nên Trần Hà Thu—chúng ta vẫn đang trong tình trạng hôn nhân.”

Trần Hà Thu thở phào nhẹ nhõm: “Tôi hiểu được ý anh rồi, bây giờ tôi ly hôn với anh chứ gì.”

Nghe được câu trả lời nhẹ nhàng đến từ Trần Hà Thu, Nguyễn Hoàng Phúc thấy không vui như trong tưởng tượng, anh lạnh lùng nói: “Tuy rằng quản gia không phải do cô giết, nhưng cô cũng thoát khỏi việc dính líu đến cái chết của An Như! Cô đừng hòng cứ thế này mà trốn thoát!”