Chương 107:

“Ha ha, thái tử gia từ Mỹ trở về, Tề ngũ gia cực kỳ vui mừng, những ngày an nhàn của mày sợ là sắp kết thúc.”

Bịch.

Lại thêm một cú đấm nặng nề nữa, Lê Anh Huy hung tàn nghiến răng nghiến lợi, sau khi cởi áo khoác thì nửa người trên trần trụi, có thể nhìn thấy rõ ràng từng khối cơ bắp nổi lên cuồn cuộn và những giọt mồ hôi lấm tấm trên đầu.

Một cú đấm mạnh khiến đầu gã bỉ ổi nghiêng qua một bên, Lê Anh Huy nói: “Thái tử gia phái mày tới à?”

Gã bỉ ổi nức nở vài tiếng nhưng lại không nói gì.

Lại một cú đấm mạnh nữa, đầu gã bỉ ổi lập tức lệch sang một bên: “Hay là Tề ngũ gia?”

Gã bỉ ổi miệng đầy máu, nghiêng đầu phun ra hai cái răng.

“Móa nó, câm à?”

Đang muốn giơ nắm đấm lên đánh tiếp thì Trần Hà Thu đang bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ choáng váng vội vàng kéo tay anh lại: “Đừng… còn đánh nữa thì thật sự sẽ giết người mất …”

Lê Anh Huy đang nổi nóng thì sắc mặt bình tĩnh lại: “Ở Dạ Yến này, lấy mạng người còn ít à? Thêm tên này nữa cũng không nhiều.”

Trần Hà Thu bỗng nhiên nghĩ đến, chị cả cũng xảy ra chuyện ở đây.

Gã bỉ ổi toét miệng cười, cả hàm răng đã bị máu nhuộm đỏ tươi, làm người ta trông thấy mà phát sợ: “Đánh chết tao? Thái tử gia sẽ không tha cho mày!”

“Ồ, nhìn không ra loại rác rưởi như mày lại có thể đứng trước mặt thái tử gia.”

“Ha ha ha ha, nếu như không có tao thì mỗi lần thái tử gia chơi gái đều có thể chơi đến chết người, ai sẽ giải quyết ổn thỏa hậu quả cho anh ấy?”

“Vậy thì thật là tốt, hôm nay tao sẽ lấy mày làm thí nghiệm, xem là thái tử gia rốt cục yêu thương mày đến mức nào, nhé?”

“Chờ một chút!” Trần Hà Thu đột nhiên lên tiếng, Lê Anh Huy thu lại nắm đấm đang vận sức, nhưng tay trái vẫn níu chặt tay gã bỉ ổi không buông ra: “Trần Hà Thu, cô ra ngoài đi.”

“Tổng giám đốc Lê, anh…”

“Đây là chuyện của đàn ông, tôi sợ lát nữa cô sẽ thấy cơn ác mộng khủng khiếp nhất.” Lúc Lê Anh Huy nói những lời này thì cười vô cùng u ám, nhưng vẻ mặt lại có chút hưng phấn khát máu.

Lê Anh Huy là ông chủ giấu mặt của hộp đêm Dạ Yến. Với lại vừa rồi nghe anh nói chuyện với gã bỉ ổi, Trần Hà Thu cũng đã phát hiện một số chuyện.

Cô không muốn dính líu đến loại người này nhưng lại kiềm chế không nổi dấu chấm hỏi trong lòng.

“Có thể để tôi nói với anh ta mấy câu được không?” Cô hỏi.

Gã bỉ ổi nghe xong thì cười khặc khặc: “Em gái, sao vậy, luyến tiếc anh trai à? Em yên tâm đi, lần này bị Lê Anh Huy quấy rầy chuyện tốt của chúng ta nhưng chúng ta vẫn còn có lần sau.”

Lê Anh Huy nhíu mày nhìn cô: “Cô muốn nói gì?”

Trần Hà Thu liếm môi, hỏi: “Anh vừa mới nói…thái tử gia gì đó chơi gái chơi đến chết người, là ở Dạ Yến à?”

“Dạ Yến cũng từng có, chỗ khác cũng từng có, chỉ có điều lần ở Dạ Yến kia là kích thích nhất, là một tiểu thư nhà giàu, hình như là cô cả của nhà Thuyền Vương, chậc chậc chậc… Nhưng mà tác phong thái tử gia trước sau như một là chơi cho đến chết…”