Chương 101:

“Linh Nhi đang mang thai đứa con của tôi.”

Cô khịt mũi, lúc đó cô cũng đang mang thai đứa con của Nguyễn Hoàng Phúc, nhưng anh lại đối xử quá khác biệt với cô và Trần Linh Nhi. Đời người thật bất công, bây giờ cô mới nghĩ thông suốt.

“Được rồi.” Trần Hà Thu gật đầu, sau đó quay sang Trần Linh Nhi nói: “Bà Nguyễn, tôi xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tôi.”

Một nụ cười đắc thắng nở trên khuôn mặt của Trần Linh Nhi, đột nhiên nghe thấy Trần Hà Thu nói: “Nhưng xin chị hãy quản lý tốt người đàn ông của mình. Nếu xen vào cuộc sống riêng tư của người khác thì càng tỏ rõ anh ta không có tư cách.”

“Trần Hà Thu, bụng cô ăn no dửng mỡ rồi đúng không?!”

“Còn nữa!” Trần Hà Thu ngắt lời cô ta: “Nếu chị còn muốn vị trí của bà Nguyễn thì xin chị hãy khách khí với tôi chút, nếu không, cả đời này tôi sẽ không ký vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn thì cả đời này chị sẽ chỉ là kẻ thứ ba mà thôi! Con chị cho dù có sinh ra cũng chỉ là đứa con hoang không dám nhìn mặt người khác mà thôi”

Nhân lúc Trần Linh Nhi bị câu nói của mình làm cho choáng váng, Trần Hà Thu kéo Hoàng Thúy Vân đi: “Thúy Vân, đi thôi.”

Bước nhanh qua khu trung tâm phồn hoa nhất trên phố Hải Ninh rồi rẽ vào một con hẻm hẻo lánh, nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn rơi.

Hoàng Thúy Vân ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng xoa dịu cảm xúc của cô: “Được rồi, cậu cứ khóc đi.”

“Thúy Vân…”

“Ừm, mình ở đây.” Hoàng Thúy Vân ném những “chiến tích” được chọn lọc kỹ càng sang một bên. “Những gì cậu nói vừa rồi thực sự rất tuyệt! Trần Hà Thu, cậu nên như vậy, khi cậu còn học cấp hai cậu vốn dĩ vẫn kiêu ngạo, như vậy mới là Trần Hà Thu.”

Sau sự việc này, Hoàng Thúy Vân và Trần Hà Thu cũng không có tâm trạng đi mua sắm nữa, Hoàng Thúy Vân xua tay nói: “Đi, chị đây đưa em đi uống rượu, uống say một trận, sau đó quên hết mọi chuyện đi rồi bắt đầu lại từ đầu!”

Nhìn thấy bóng lưng dần xa của hai cô gái thân thiết, Lê Anh Huy mới buông cánh tay giữ Nguyễn Hoàng Phúc lại.

Nguyễn Hoàng Phúc lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Lê, tôi nhớ trước đây tôi đã từng cảnh cáo anh tránh xa Trần Hà Thu chút.”

“Nếu tôi nhớ không lầm, lời Tổng giám đốc Nguyễn nói là nhắc nhở tôi cẩn thận mắc bệnh truyền nhiễm, nhưng Trần Hà Thu sạch sẽ, còn tốt hơn rất nhiều loại rác rưởi đang đứng bên cạnh anh đó. Câu nói này tôi xin trả lại Tổng giám đốc Nguyễn.”

“Lê Anh Huy, anh cho rằng tôi không thể động đến anh hay sao?”

“Vậy thì thử xem!” Lê Anh Huy rời đi, ngồi ngăn ngắn lên chiếc xe máy, đội mũ bảo hiểm lên, đạp chân nhấn mạnh ga để lại âm thanh vù vù: “Nếu anh muốn động đến tôi, tốt hơn nên quay về hỏi lão già nhà anh xem có được hay không đã.

Nguyễn Hoàng Phúc nhíu mày: “Ý của anh là sao?”

“Không có ý gì cả.”

Chiếc xe máy như một mũi lên dây cót, vụt lao qua người Trần Linh Nhi, dọa cô sợ đến mức hét toáng lên, khi quay đầu nhìn thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Lê Anh Huy đâu nữa.

“Hoàng Phúc… Nếu Trần Hà Thu thực sự không ly hôn thì sao?”

Nguyễn Hoàng Phúc cân nhắc: “Không thể nào, không thể thuận theo ý cô ta được.””