Chương 10:

Cô cố sức hít không khí để cứu mạng mình, bởi vì thiếu dưỡng khí nên trước mắt vẫn tăm tối như cũ. Giọng nói của Nguyễn Hoàng Phúc giống như thiên thần từ trên đỉnh đầu cô vang lên: “Tôi đã cảnh cáo cô, trừ tang lễ của cô, đừng để tôi gặp lại cô nữa. Cô cho là gió thoảng bên tai à?”

“Không có…” Giọng nói cô khàn khàn, Trần Hà Thu vừa thở, vừa giải thích: “Tôi sẽ lập tức đi ngay…”

Nguyễn Hoàng Phúc ngồi xổm xuống, ngón cái thô ráp sờ lên hình xăm hoa hồng trên má phải của cô, dùng sức thổi mạnh, “Sao vậy, bán thân không được à? Nửa năm còn chưa kiếm đủ tiền mua vé máy bay?”

Bởi vì đầu đau đớn mà Trần Hà Thu co quắp lại, nhưng anh lại càng đối xử vô tình. Một tay anh nắm lấy cằm cô làm cô không thể động đậy, tay kia tiếp tục cào đóa hoa hồng vì đắm trong nước mà càng xinh đẹp kia. Giống như mèo đùa chuột, nhìn xem gương mặt run rẩy vì sợ hãi và né tránh của cô, “Cô đã đắm mình trong trụy lạc, vậy thì tôi không cần giữ thể diện cho nhà họ Trần nữa.”

Nếu Nguyễn Hoàng Phúc công khai tin tức cô làm tiếp rượu ở Dạ Yến ra ngoài, thì em trai cô sao còn chỗ đứng ở trường học…

Trần Hà Thu hoảng sợ trợn to hai mắt: “Đừng, tôi van xin anh… Tổng giám đốc Nguyễn, tôi sẽ nhanh chóng rời đi, tôi bảo đảm…”

Nguyễn Hoàng Phúc hài lòng nhìn thấy cô rơi nước mắt, “Muốn tôi mở lòng từ bi cũng được, hôm nay làm tôi vui vẻ, nói không chừng tôi sẽ giữ lại cho nhà họ Trần chút thể diện.”

Trần Hà Thu gần như lập tức khóc lóc van xin: “Anh bảo tôi làm gì, tôi cũng có thể…”

Nguyễn Hoàng Phúc cong khóe môi, cười tà ác mê hoặc, “Không phải cô thích bán thân à? Vậy thì bán cho đủ đi.” Anh kéo Trần Hà Thu đến phòng VIP, đạp cửa ra, đẩy Trần Hà Thu vào giữa phòng.

Cả người Trần Hà Thu ướt đẫm, quần áo mỏng manh dính lên người. Gương mặt tươi cười mà nước mắt như mưa, mặc dù bị nước xối trôi lớp trang điểm, nhưng khi không trang điểm thì cô lại có chút điềm đạm đáng yêu, dáng vẻ run rẩy vô cùng quyến rũ.

Biến cố mới xảy ra làm các ông tổng giám đốc xí nghiệp câm như hến. Mặc dù là vợ trước, nhưng dù gì cũng là người phụ nữ của Tổng giám đốc Nguyễn, ít nhiều gì bọn họ cũng đã tiếp xúc qua với Hoa Hồng. Nếu Tổng giám đốc Nguyễn tức giận, đừng nói đến đàm phán chuyện làm ăn không thành, mà chỉ sợ không thể sống ở thành phố Hà Nội nữa…

Tổng giám đốc Triệu kịp phản ứng lại đầu tiên, dáng vẻ phục tùng nói với Nguyễn Hoàng Phúc: “Tổng giám đốc Nguyễn hãy bớt giận, là chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn.”

Ánh mắt sắc bén của Nguyễn Hoàng Phúc nhìn qua, hừ lạnh một tiếng, ngồi vào ghế chủ vị, “Mọi người đến đây cũng chỉ tìm niềm vui mà thôi. Vui một mình không bằng vui chung, không bằng mọi người cùng nhau tận hưởng Hoa Hồng này đi.”

Bỗng nhiên Trần Hà Thu ngẩng đầu, anh muốn cô…

“Hoa Hồng, hãy phục vụ các vị tổng giám đốc công ty đang ngồi đây cho họ hài lòng, thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc thả cô và cho nhà họ Trần một con đường sống.”

Trong nháy mắt, tiếng bàn luận nhao nhao vang lên.

“Nhà họ Trần? Chẳng phải là cái tên Thuyền Vương Trần Quảng Đông giữ thể diện thái quá đó sao?”

“Ôi trời ơi, nhà họ Trần đắc tội Tổng giám đốc Nguyễn, hai bên không hề cùng cấp bậc, không thể nào?”

Nguyễn Hoàng Phúc cầm chiếc ly đế cao, nhấp một miếng rượu nhỏ đứng đầu thế giới, “Không gì là không thể, vị Hoa Hồng này chính là cô ba của nhà họ Trần đó.”

Giày da trâu thủ công cao cấp nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Rượu đỏ trong tay đổ từ đỉnh đầu cô xuống, thuận theo tóc mà làm ướt mặt. Cảm giác nhục nhã trước giờ chưa từng có vây quanh cắn nuốt Trần Hà Thu.

“Ngớ ra cái gì?” Anh rút chân lại, “Không phải cô am hiểu nhất là lấy lòng đàn ông sao? Vậy để tôi xem một chút, vì mạng sống, mà cô ba nhà họ Trần thấp hèn đến thế nào.””