Hoàng hôn của buổi chiều, ngoài cửa vào của doanh địa.
Hứa Thanh cõng Lôi đội trên lưng, lúc hắn đi đến nơi đây, hắn quay lại nhìn Thập Tự cùng Loan Nha.
Hai người cũng nhìn Hứa Thanh, trong mắt có kính sợ, cũng có phức tạp, hiển nhiên là đoán được cái gì.
- Muốn đi sao?
Thập Tự nói khẽ.
- Ta đi tiễn Lôi đội một đoạn đường sau cùng, tiếp đó...!Sẽ đi.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu.

Thập Tự cùng Loan Nha trầm mặc.

Đáy lòng Hứa Thanh nổi lên sự biệt ly, liếc mắt nhìn thật sâu bọn họ, sau đó lướt mắt nhìn qua doanh địa mà mình đã cư ngụ nửa năm.
- Bảo trọng.
Loan Nha ngóng nhìn Hứa Thanh, tiến lên sửa sang lại một chút tóc tán loạn của hắn, không chê máu tươi trên người hắn chút nào, nhẹ nhàng ôm hắn một chút.
- Các ngươi thì sao.
Hứa Thanh cũng không bài xích Loan Nha ôm, nhẹ giọng hỏi.
- Chúng ta cũng phải ly khai nơi đây, ngươi yên tâm đi, ta cùng Thập Tự có tay có chân, thực lực cũng còn có thể, đi cái doanh địa nào cũng được.
Loan Nha cười mở miệng.


Thập Tự vẫn như trước không nói chuyện, nhưng cũng tiến lên dùng sức ôm Hứa Thanh một chút.
Hứa Thanh thở sâu, phất phất tay với bọn họ, quay người cất bước đi nhanh, đi ra cửa lớn doanh địa, đi thẳng về phía cấm khu, càng đi càng xa.
Phía sau của hắn, trong ánh nắng buổi chiều, Thập Tự cùng Loan Nha lặng lẽ đứng ở nơi đó, nhìn hắn đi xa, cho đến khi thân ảnh Hứa Thanh tan biến ở tầm mắt, Loan Nha thì thào.
- Thập Tự, tương lai chúng ta, còn có thể nhìn thấy hắn sao? Đáng tiếc, chúng ta còn không biết tên của hắn.
- Chắc là sẽ gặp... 
Tên, không trọng yếu.
Thập Tự nói khẽ, kéo tay Loan Nha lại.
Hứa Thanh rời đi, rời khỏi doanh địa, đi về phía cấm khu.
Trên lưng hắn cõng theo Lôi đội, lặng lẽ đi về phía trước, giống như hồi hắn cõng Lôi đội bị thương nặng trên lưng vậy, như lúc trước ly biệt tiễn đưa, hắn cõng Lôi đội trên lưng, vẫn con đường cũ, vẫn con người cũ.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được, Lôi đội càng ngày càng nhẹ, sinh cơ trên người cũng càng ngày càng ít, tử khí tràn ngập trên người cũng không cách nào ngăn cản.

Bi thương trong lòng Hứa Thanh, càng ngày càng đậm.
Hắn lặng lẽ bước vào rừng rậm, lặng lẽ tiêu sái đi vào bên trong cấm khu, lặng lẽ đi về một cái phương vị, không ngừng đi đến, thời gian chậm rãi trôi qua, buổi chiều trôi qua, màn đêm phủ xuống.
Nhưng hình như cảm nhận được huyết khí cùng sát ý còn dư lại trên người Hứa Thanh, dọc theo con đường này không hề có bất kỳ con dị thú nào hiện ra ở trước mặt của hắn, mặc kệ Hứa Thanh ở trong bi thương đi về phía trước.
Cho đến một lúc lâu sau, một thanh âm yếu ớt, ở phía sau lưng hắn khàn khàn truyền ra.
- Tiểu hài tử, ta vừa mới mơ một giấc mơ.
Lôi đội tỉnh, thần sắc mang theo vẻ hoảng hốt, thì thào nói nhỏ.
Lão không có hỏi tại sao mình lại ở trong này, cũng không đến hỏi tại sao Hứa Thanh lại xuất hiện, càng không có nói về những thứ mình trải qua.
- Trong mơ ta thấy Đào Hồng, cũng mơ thấy cả ngươi nữa.
Ánh mắt Hứa Thanh có chút đỏ, bi ai trong đáy lòng càng đậm, tốc độ cũng nhanh hơn, nhưng hắn cũng cố gắng bảo trì vững vàng, mục đích tới của hắn, càng ngày càng gần.
- Trong mơ cũng thật là trùng hợp, ngươi ở bên trong học đường mỗi lần đều đứng đệ nhất.
Lôi đội muốn cười, nhưng hình như mấy câu nói đó, cũng đã tiêu hao phân nửa khí lực của lão, thanh âm dần dần yếu ớt xuống, trước khi hôn mê nhẹ giọng rù rì.
- Một giấc mơ rất tuyệt a.
- Tiểu hài tử, ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
Hứa Thanh cúi đầu, dốc toàn lực lao nhanh, trên đường, hắn thử dùng qua thủy tinh màu tím của mình để giúp đỡ Lôi đội, nhưng không có bất kỳ tác dụng nào, không giữ được sinh cơ của lão.
Rốt cuộc sau nửa canh giờ, hắn đi tới nơi bọn họ gặp phải tiếng ca hôm ấy, vẫn là một khu vực như vậy, vẫn là cái cây đại thụ kia.
Đến nơi này, Hứa Thanh nhẹ nhàng đặt Lôi đội xuống, vịn lão dựa vào trên tàng cây, ánh mắt đỏ lên, cái mũi ê ẩm nhìn qua lão nhân dầu hết đèn tắt, trên vẻ mặt tràn đầy nếp nhăn trước mặt.
- Lôi đội.
Hứa Thanh nói khẽ.
Lão nhân dựa vào cây, chậm rãi mở mắt ra.

Trong mắt đục ngầu, mờ mịt nhìn thế giới trước mắt, hồi lâu lão hình như mới phân biệt ra đây là địa phương nào, dần dần nở nụ cười, trong ánh mắt cũng có một chút ánh sáng.
- Tiểu hài tử, có rượu không?
Hứa Thanh lặng lẽ gật đầu, lấy ra một bầu rượu từ trong túi da, đặt ở bên miệng lão nhân, cho lão uống xong một ngụm lớn.
Một ngụm rượu, khiến cho ánh mắt của lão nhân trong thời khắc này càng sáng ngời hơn, giống như là tia sáng cuối cùng của ngọn nến vậy.
Giống như ngay lúc này, lão thấy rõ ánh mắt đỏ lên của Hứa Thanh, liền nở nụ cười.
- Làm sao còn khóc.
Lôi đội phảng phất có một chút khí lực, được Hứa Thanh dìu, vẫy hắn ngồi xuống bên cạnh.
Lão dựa vào đại thụ, muốn giơ tay lên sờ đầu Hứa Thanh, nhưng không được làm, nhưng một khắc lão định buông tha, Hứa Thanh cầm lấy tay của lão, dần đặt ở trên đầu của mình.
Lão nhân nở nụ cười.
- Thật ra ta vẫn tương đối may mắn, tối thiểu nhất ở thời điểm này, có người phụng bồi, có rượu uống, sau khi chết còn có người chôn ta xuống.
- Mà trong thế giới này, tất cả mọi người, lại có bao nhiêu người lặng lẽ cô độc chết đi, lặng lẽ một người phơi thây nơi hoang dã.
- Thật ra, tử vong cũng không hề đáng sợ, đáng sợ chính là trước khi chết, một cái người quen cũng không thấy...
Nói đến đây, ánh sáng trong mắt Lôi đội tàn chậm rãi ảm đạm, lão bỗng nhiên mở miệng.
- Tiểu hài tử, ta lại muốn uống một ngụm.
Hứa Thanh tràn ngập bi thương, cầm bầu rượu nhu hòa đặt ở bên miệng Lôi đội, lúc rượu tràn ra, Lôi đội nhìn phía sau của hắn, thần sắc hoảng hốt, thì thào nói nhỏ.
- Đào Hồng, ngươi tới đón ta sao...
Rượu, chảy vào trên vạt áo của lão nhân, rơi vào trong đất, lão không uống nữa, ánh mắt cùng với ngọn lửa sinh mệnh… cùng nhau dập tắt.
Thân thể Hứa Thanh run rẩy, cúi đầu, bi thương trong nội tâm không cách nào khống chế, từ trong đáy lòng tản ra, bao trùm toàn thân.
Hắn dùng sức cầm lấy bầu rượu, dù bầu rượu ở trong tay của hắn biến đổi hình dạng, hắn cũng không phát hiện.
Cho đến một lúc lâu sau, Hứa Thanh cắn môi, lặng lẽ để bầu rượu ở một bên, ngẩng đầu nhìn lão nhân vĩnh viễn không cách nào thức tỉnh trước mặt.
Bên trong đầu của hắn không khống chế nổi hiện ra cảnh tượng bên trong tòa thành trì đổ nát, đối phương đang ở phía xa bỗng nhiên quay lại nhìn mình.
- Tiểu hài tử, nguyện ý cùng ta rời khỏi nơi đây không?
Nước mắt, từng giọt một theo khóe mắt Hứa Thanh, chảy xuống.


Nước mắt hòa tan máu bẩn trên mặt, theo hai hàng dấu vết rõ ràng chảy xuống, rơi vào trên vạt áo.
Hắn lớn lên ở trong xóm nghèo, thật lâu trước đây đã không còn thút thít nỉ non nữa rồi.
Nhưng hôm nay, hắn không nhịn được, nhìn thi thể lão nhân, cho đến khi sắc trời lần nữa tờ mờ sáng, hắn lặng lẽ chôn lão nhân cùng bầu rượu ở dưới cái cây.

Thập hoang giả không cần bia, bởi vì không ai đi tế điện.
Nhưng lão nhân có bia.
Trước mộ bia, Hứa Thanh ngơ ngác nhìn qua.
Cho đến rất lâu sau đó, hắn lấy ra một đoàn vải bố từ trong túi da, bên trong chỉ có vẻn vẹn một viên kẹo.

Lặng lẽ đặt ở trong miệng, dựa vào đại thụ, hai mắt nhắm nghiền.

Kẹo, rất ngọt.
Có người từng nói với Hứa Thanh, lúc khổ sở ăn nó, sẽ dễ chịu hơn một chút.

- Lời dịch giả: Chương này thật sự rất xúc động, chạm vào tim của chúng ta...cảm xúc rất khó tả!.