Thực tế, Kinh Tử Lăng không hài lòng thái độ của Trần Thái Trung đối với mình
Khi hai người bắt đầu gặp mặt, Trần Thái Trung giống như anh lợn, dường như nước miếng đều chảy ra ngoài, vẻ mặt của hắn, Kinh Tử Lăng không muốn gặp, nhưng đến khi về sau, hắn cơ bản coi thường mỹ nữ này, lại khiến Kinh Tử Lăng càng ngày càng khó chịu.
Kinh Tử Lăng được mọi người che chở mà tưởng thành, không những tướng mạo dáng người đều xuất chúng, lại có cái đầu thông mình, từ tiểu học trung học cho đến đại học, sớm đã quen với việc người khác ưu ái và ngưỡng mộ rồi.
Mẹ cô ta không nỡ cho cô ta đi xa, cho nên cô chọn đại học Thiên Nam, do ở trường học nhẩy qua ba cấp, bây giờ cô đã là sinh viên năm tư rồi, trong thời gian hơn ba năm rưỡi, cô ta thu được các kiểu tỏ tình và thư tình, có thể dùng bảo tai để để vào, hai cái bao tải đó.
Giống như tình huống này, thiên chi kiều nữ Kinh Tử Lăng, sao có thể nhẫn nhịn sự coi thường của tên trưởng phòng nhỏ nhoi được chứ ? Trần Thái Trung lại bắt đầu cười cô ta, nhưng, mọi người cười với tiền của anh trai, mà không phải cười vì mỹ nữ….hay là tài nữ.
Điều này khiến cô ta khó chịu, lần này đến thành phố Phượng Hoàng chơi, tuy nói là muốn đi dạo sơn thủy gi đó, nhưng không thể phủ nhận, Vương Ngọc Đình tôn sùng Trần Thái Trung, cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng thúc đẩy cho chuyến đi lần này.
- Tử Lăng, chị cuối cùng có thể gặp được người thông mình hơn em rồi
Đối mặt với kiểu khiêu khích này, sao cô ta có thể thờ ơ chứ? Tuy là lúc đó, cô ta trả lời rất hàm súc
- Vâng, cái này rất bình thường, chị Ngọc Đình àh, thông mình hơn em chắc hẳn là có chứ?
Trần Thái Trung đương nhiên không biết đối diện với cô gái này sẽ nghĩ thế nào, hắn cười hi hi trả lời
- Ha ha, tôi chắc chắn giống như mọi người thôi, cô xem, tôi vốn dĩ là cán bộ văn phòng thu hút đầu tư, lại quen với chị Ngọc Đình của cô, hoàn cảnh đầu tư của Phượng Hoàng tốt như vậy, ha ha, cô nói có phải không?
Lời nói này cũng là nói xong khiến Kinh Tử Lăng càng nghiến răng nghiến lợi, ừ, thái độ của anh càng ngày càng tốt đây, cô ta tuy đầu óc thông mình, đối nhân xử thết thì lại chẳng có công phu gì cả, còn đúng với loại tính cách khờ dại.
- Cái này tôi không tính, là tiền của anh tôi mà
Cô ta bĩu môi với Trần Thái Trung, một cái má lúm đồng tiền nho nhỏ bên trái má cô ta như ẩn như hiện

- Sao anh ấy có thể nghe tôi chứ.
Cô nói câu này có vài phần là sự thật, anh em ruột tuổi tác chênh lệch khá lớn, tình cảm tốt thường chẳng ra làm sao, lại thêm không cùng một mẹ, nghĩ một chút Kinh Tuấn Vĩ tại sao khi còn trẻ lại một thân một mình ở Bắc Kinh, chắc chắn là khi ở nhà không được tự tại cho lắm.
Cần phải nói mối quan hệ giữa Kinh Tử Lăng và Kinh Tuấn Vĩ, cũng không tồi, bình thương bộ dạng cô hay chọc người yêu thương, biểu hiện sự thông mình vô cùng.
Hơn nữa cô ta không có con mắt tính toán, đối với anh của mình thì tính ỷ lại khá lớn, Kinh Tuấn Vĩ đi Bắc Kinh, không yên tâm nhất, trừ ông nội ra thì còn cô em gái này.
Anh ta sao có thể nghe cô? Trần Thái Trung liếc mắt nhìn Vương Ngọc Đình, phát hiện Trưởng phong Vương trên mặt chẳng biểu hiện gì cả, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, có điều, trên mặt hắn vẫn cười rạng rỡ như trước.
Vương Ngọc Đình không biểu hiện gì, nhưng trong lòng không phải không có ý tưởng, cô ta có thể cảm giác được, sư muội của mình, dường như có chút bài xích Trần Thái Trung, đổi cách nói khác, dường như hai người không hợp mắt.
Kinh Tử Lăng cũng liếc nhìn Trần Thái Trung một cái rõ ràng, cô ta vốn dĩ chính là nhân vật thông minh sắc sảo, đương nhiên đoán ra được, tuy người này vẻ mặt cười không mảy may, nhưng trong lòng tất nhiền đã mất mát dị thường, nếu không hắn sao có thể nhìn chị Ngọc Đình một cái chứ?
Nghĩ vậy, trong lòng cô ta có chút đắc ý, đương nhiên không thiếu chút khinh miệt, sao bọn quan viên này, đều là tác phong nịnh hót vậy? Nghe thấy ta làm không được liền thế, cô ta không biết, điểm này Trần mỗ mạnh hơn nhiều người khác đấy,
Nhưng sau khi đắc ý và khinh miệt, cô ta lại cảm thấy có chút không cam tâm, trong lòng thiếu nữ, thật sự khó nói rõ ràng lắm
- Hay là thế này đi, khi về tôi sẽ giúp anh hỏi anh tôi nha.
- Vậy thì cảm ơn cô rồi
Trần Thái Trung gật đầu cười, nhưng trên thực tế, hắn đã không quá trông cậy vào cô ta rồi
- Ừ, hay là tôi đưa số điện thoại cho cô?
- Cái này…

Kinh Tử Lăng có chút chần chừ, đang cân nhắc điện thoại nên hay không nên lấy, Trần Thái trung đã đưa ra tấm danh thiếp
- Hai ngày này thì thôi vậy, thời gian làm việc gọi điện chắc chắn không có vấn đề gì.
- Tạ Hướng Nam
Kinh Tử Lăng bất chấp khó khăn nhận danh thiếp, cúi đầu nhìn thì trợn tròn mắt
- Trên người anh, sao lại mang theo danh thiếp của người khác vậy?
- Ừ, tôi không có danh thiếp.
Trần Thái Trung lên tiếng bừa, quay đầu nhìn Vương Ngọc Đình cười
- Ha ha, Trưởng phòng Vương cô phải chứng minh, lúc đó nói rồi, đấy là Phó trưởng phòng Tạ phụ trách đó.
Vương Ngọc Đình liếc nhìn hắn cái
- Trưởng phòng văn phòng thu hút đầu tư không có danh thiếp? Chuyện xấu hổ vậy cũng dám nói, đúng rồi, Tử Lăng viết chữ đẹp lắm, hay là anh mời cô ta thiết kế danh thiếp đi?
Trần Thái Trung liếc mắt nhìn Kinh Tử Lăng, thoáng chút chần chừ, cười lắc đầu
- Ha, không cần đâu, tôi không quen dùng danh thiếp, hay là thế này đi, tôi viết một tờ….
Nói xong hắn liền rút ra một tờ danh thiếp của Tạ Hướng Nam, lấy bút ra, ở sau lưng danh thiếp vẽ vời, sau một phút đưa cho Kinh Tử Lăng

- Ha ha, đây là của tôi.
Thật lòng nói, Trần Thái Trung đối với lời nói ngông cuồng kia với Kinh Tử Lăng, cũng có chút canh cánh trong lòng, bây giờ có cơ hội khoe một chút, tự nhiên là châm biếm cô bé này một chút .
Má trái Kinh Tự Lăng lại lộ ra má lúm đồng tiền, cô mỉm cười nhận danh thiếp, lơ đãng nhìn lướt qua, lại sửng sốt, chợt khẽ cười lắc đầu
- Ha, Trưởng phòng Trần là muốn thử tôi? Bút pháp chữ giáp cốt, hình như…. không phải quy phạm cho lắm.
Thư pháp của Trần Thái Trung, chỉ là bình thường, có điều, hắn cũng may mắn dùng qua loại văn tự này của tiên nhân giao tế, động phủ của hắn trước khi không bị phá hủy, bên trong còn giấu được mười bản công phu của giáp cốt văn , hắn liều mạng đoạt lấy, nói hắn viết những thứ đẹp không đề, cần phải nói phong cách cổ xưa hùng hồn, đó là tuyệt đối không vấn đề.
- Cái này… tôi viết là giáp cổ văn kỳ đầu, nguyên tác đó
Trần Thái Trung cười lơ đễnh
- Không phải là thư pháp giáp cổ văn.
Cái gọi là thư pháp giáp cổ văn, đó là sau khi giáp cổ văn bị phát hiện ở thế kỷ trước, bị đời sau tân trang thêm mà sinh ra, yêu cầu chủ yếu là ý cảnh mà không nghiêm khắc “Tương Tự”, thậm chí trong đó không thiếu bổ sung “Đoán chữ” thậm chí bịa đặt, vô cùng giống với chữ giáp cốt văn nguyên thủy.
- Giáp cổ văn kỳ đầu?
Kinh Tử Lăng bị hắn nói lời có chút sửng sốt, cô từ nhỏ đọc nhiều sách vở, hơn nữa có tiếng là gia đình học thức sâu, đương nhiên biết sự khác nhau giữa giáp cổ văn và thư pháp giáp cổ văn, tuy nhiên cô ta hiển nhiên vẫn là một cô nương mười chín tuổi, tuy nói tri thức lớn, nhưng nói chiều sâu thì chưa chắc.
Hơn nữa, cô ta cũng là một cô gái cực kỳ bình thường, một số giao tiếp qua lại mà người bình thường nên có, cô ta cũng thế không thiếu, từ đây, sao có thể so sánh được với Trần Thái Trung sống hơn bảy trăm năm tiên nhân chứ ?
Cô ta biết giáp cổ văn là phân thời kỳ, có điều phân cụ thể thế nào, các kỳ có đặc điểm không giống thế nào, không phải sở trường của cô ta, chỉ là cô ta có lòng hiếu thắng, lại bị Trần Thái Trung công kích thành công mà phát ra.
- Vậy tôi phải giữ cẩn thận rồi.
Cô ta cười hì hì cất tấm danh thiếp vào túi, không có dấu hiệu khởi xướng khiêu chiến
- Ông tôi có hứng thú với vấn đề này, về sau tôi để ông coi, loại chữ này, Trưởng phòng Trần anh biết mấy cái?

Cái này phảng phất sự hoài nghi của cô ta đối với Trần Thái Trung, tôi phải về hỏi ông nội, đồng thời, cô ta lại có lòng không có dạ coi thường Trần Thái Trung, trừ phi ngươi khổ tâm học được tên của bản thân, ngươi có thể viết giáp cốt văn nhất kỳ đệ tứ không?
- Ừ ừ, biết cũng không nhiều, biết cũng không nhiều
Trần Thái Trung cười lắc đầu, dường như bộ dạng khiêm tốn, nhưng đó là rất không may, trong mắt hắn có ẩn náu sự tự đắc, lại bị Kinh Tử Lăng nhạy bén phát hiện.
Cô ta nhất thời tức giận!
Thật lòng mà nói, Trần Thái Trung lúc này, nếu là bộ dạng kiêu ngạo ngày thường kia, cũng thôi vậy, Kinh Tử Lặng gặp qua không ít những tên khoe khoang học thức trước mặt cô, đúng là cái loại “Khổng Tước xòe đuôi”, cơ bản đã có sự miễn dịch, các người khoe tài các người, bà chỉ thời ơ lạnh nhạt mà thôi.
Nhưng, Trần mỗ chẳng những không khoe, lại còn có ý đồ che giấu đối với sự coi thường của cô ta, có vẻ “tôn trọng khách hàng”, càng không may là, sự che dấu này bị Kinh Tử Lăng phát hiện, cô thật sự không thể nhịn được nữa.
Hơn nữa, người ta tôn trọng là anh trai cô ta… hoặc là tiền của anh ta, không phải là cô ta!
Lại thêm trước khi tới Vương Ngọc Đình đã chém gió bên tai cô, trong lúc nhất thời, Kinh Tử Lăng không thể khống chế được cảm xúc của mình, cô ta khẽ cười nhẹ
- Trưởng phòng Trần, có phải anh thật muốn anh trai tôi đến Phượng Hoàng đầu tư không đấy?
- Đương nhiên rồi
Trần Thái trung vô cùng chắc chắn rồi gật đầu, nhưng hắn kịp nhìn Kinh Tử Lăng một cái, cảm thấy bản thân không khó xử lắm với bộ dạng một cô bé của cô ta, ai đốt hương hoa tình chứ?
- Tuy nhiên cô muốn làm khó thì thôi vậy, ha ha, cũng không phải là chuyện quan trọng gì
Nghĩ một đằng nói một nẻo! Kinh Tử Lăng càng tức giận rồi, chưa biết chừng sẽ muốn giáo huấn hắn một chút
- Nhưng anh trai tôi quen ở Bắc Kinh rồi, thường nói cán bộ ở Thiên Nam… tố chất rất hấp, tôi giúp anh không thành vấn đề, nhưng anh ta cảm thấy người tôi giới thiệu tố chất không đủ, tôi cũng cảm thấy mất mặt lắm
Vừa nói, cô ta vừa nhăn mặt, làm vẻ buồn rầu, chỉ là trong ánh mắt cô ta, phát ra tia giảo hoạt, tiểu tử, bà ra chiêu, có tiếp hay không tiếp đấy?