- Thôn Đông Lâm Thủy chúng tôi vốn là một nơi thiếu nước.
Trần Thái Trung cũng bắt tay Đoạn Vệ Dân, thuận tay cũng gãi gãi đầu, nói:
- Tôi lại ngồi xe đường dài về đây, cho nên mới thành ra thế này.
- À, tôi quên mất là cậu đang đi xuống đơn vị tạm thời rèn luyện.
Đoạn Vệ Dân cười khẽ, nghĩ đến lại nhớ ra chuyện lúng túng với cấp bậc của Trần Thái Trung.
- Ha ha, thế nào? Có vất vả không?
“Tạm thời rèn luyện”? Nữ chủ tịch quân ủy mập ú đứng bên cạnh nhất thời trợn tròn mắt. Tuy rằng cô không nhiều tuổi lắm, nhưng cũng biết, người có thể sử dụng mấy chữ “tạm thời rèn luyện” đương nhiên chỉ có cán bộ nhà nước.
Tướng mạo và điệu bộ, chức tước của Đoạn Vệ Dân cực ổn, tuyệt không có khả năng thông đồng với gã dân công này để lừa mình. Ý thức được vấn đề này, cô bán hàng mập ú lùi về phía sau một bước, định lén rút lui.
Động tác của cô này thì Đoạn Vệ Dân có nhìn thấy, nhưng ông ta đi so đo làm gì. Trần Thái Trung cũng chú ý tới, nhưng trước mặt có lãnh đạo ở đây, hắn cũng không muốn vì đấu võ mồm nhất thời mà lại để lại ấn tượng không tốt đẹp gì với người của Ban Tuyên giáo.
- Vất vả nhưng cũng chưa đến mức phải nói ra.
Trần Thái Trung lắc đầu.
- Tuy nhiên, ở cái thôn đó, điều kiện thật sự là rất kém…. Đều làm cho người ta rất lo lắng.
Nói tới đây lại nhớ đến những khó khăn của dân thôn Đông Lâm Thủy, hắn không ngờ là trên mặt mình lại hiện ra một thần sắc đau lòng rất chân thành tha thiết, một thần sắc chỉ có thể phát ra từ nội tâm.
- Hừ, có một số người nào đó ….
Đoạn Vệ Dân thực ra không vì những biểu tình này của hắn mà động lòng, mà là có chút suy nghĩ rồi hừ lạnh một tiếng, lập tức lắc đầu:
- Thôi bỏ qua, chúng ta không nói về vấn đề này nữa. Hôm nay cậu định mua TV à?
- Đúng vậy.
Trần Thái Trung gật đầu. Sự hiếu thảo của mình, cuối cùng cũng có thể bày tỏ được với người khác rồi.
- Cha mẹ tôi cao tuổi rồi, mắt cũng không tốt lắm. Tôi định mua một cái TV lớn hơn một chút cho cha mẹ tôi xem.
- Thế à, thế thì đi thôi, hiếm có dịp thế này, để tôi tư vấn giúp cậu.
Đoạn Vệ Dân khá nhiệt tình, khẩu khí này cùng với điệu bộ của ông ta cực kỳ hài hòa.
- Cậu phải biết là tôi xuất thân từ nhà máy vô tuyến điện Phượng Hoàng đó.
Nhà máy vô tuyến điện? TV không phải là có sóng rồi sao? Trần Thái Trung hơi có chút không hiểu lắm logic này. Tuy nhiên, tín hiệu TV cũng có thể coi là vô tuyến đi.
- Thật không ngờ là Trưởng Ban Đoạn lại có thể nhớ rõ được tôi.
- Quỷ nhà cậu, cái gì mà Trưởng Ban?
Đoạn Vệ Dân lắc đầu cười cười. Kỳ thực là xưng hô như thế thì cũng được dù ông ta là một Phó Trưởng Ban của Ban Tuyên giáo mà thôi.
Rất nhanh chóng đã chọn được TV, khi Trần Thái Trung trả tiền, người bán hàng mới há hốc mồm ra nhìn hắn. Hiển nhiên, người ta cho rằng hắn phù hợp với một cụm từ rất mốt hiện nay ---- “nhà tư bản nông dân”.
Tâm tư của Trần Thái Trung đã không còn ở đây nữa. Hắn túm lấy Đoạn Vệ Dân mà khẽ thầm thì:
- Trưởng Ban Đoạn, ngài nói tôi khi nào thì mới có thể trở về được? Cha mẹ tôi đều ở thành phố cả.
Đúng vậy, hắn muốn dùng cái gọi là sự hiếu thảo để làm cho Trưởng Ban Đoạn cảm động một chút. Hắn không thích Đông Lâm Thủy. Chỉ cần là một người bình thường thì sẽ không có ai thích ở nơi đó cả.
- Chuyện này à…
Trưởng Ban Đoạn mỉm cười liếc hắn một cái,
- Chuyện này cậu nói với tôi cũng vô dụng. Chúng tôi là đơn vị của Ban Tuyên giáo, không quản việc chuyên môn. Cậu không phải là có chút quan hệ với Thị trưởng Đoạn sao? Đi tìm Thị trưởng Đoạn mà nói đi.
Khác với các ban khác trong thị ủy, Ban Tuyên giáo có vẻ là một ban yếu thế. Nhưng chỉ cần không phải là người ở đó cả đời thì sớm hay muộn cũng sẽ có ngày theo thang mây mà vượt đến trời xanh. Người bình thường ngược lại cũng không có ý làm chậm trễ bọn họ. Dù cho nói thế nào thì ở đằng trước cũng có hai chữ “Thị Ủy” cơ mà.
Cho nên, lời nói này của Ban trưởng Đoạn đã đẩy hiềm nghi sang cho người khác. Tuy nhiên, Trần Thái Trung cố gắng không suy xét thêm về điều này nữa, mà hắn thất thanh kêu lên:
- Thị trưởng Đoạn ư?
Nhất thời hắn nhớ ra hình như mình đã có lần gây khó dễ ột xưởng trưởng của nhà máy xi măng, họ Lữ thì phải. Thậm chí, tiền mua TV lúc này đây đều là tiền mà người nào đó hiếu kính.
Mình với ông ta thì có liên hệ gì nhỉ? Trần Thái Trung thực sự là không hiểu rõ được nguyên do trong đó. Ý ông muốn nói là Thị trưởng Đoạn có biết chuyện tôi vơ vét tài sản của bạn bè ông ta à?
Đương nhiên là có đánh chết hắn thì những lời này hắn sẽ không nói thẳng ra. Vì thế, hắn rốt cuộc lại phát hiện ra một vấn đề khác.
- A, Trưởng Ban Đoạn, ngài cũng họ Đoạn mà. Hai người ….?
- Ông ấy là anh trai tôi.
Trưởng Ban Đoạn thản nhiên trả lời. Hơn nữa, ông còn nhìn nhìn Trần Thái Trung với vẻ rất kỳ quái:
- Không phải chứ? Đến cả tên Thị trưởng Đoạn là gì cậu cũng không biết sao?
Thị trưởng Đoạn tên là Đoạn Vệ Hoa. Còn vị trước mắt đây, tên là Đoạn Vệ Dân.
- Thị trưởng Đoạn có quan hệ gì với tôi đâu nhỉ?
Trần Thái Trung thì thầm nói. Nếu như không có sự tình ở nhà máy xi măng kia thì hắn cũng không có cái gì để mà cân nhắc nữa cả, sẽ trực tiếp hỏi Trưởng Ban Đoạn vấn đề này ngay. Nhưng đã có chuyện đó rồi thì câu hỏi này cảm giác khó mà nói ra mồm được.
Trưởng Ban Đoạn nghe thấy hắn nói thầm. Tuy nhiên, ông cũng không trả lời ngay:
- Kỳ thật, việc cậu được trở về cũng là sớm hay muộn gì thôi. Tuy nhiên, cậu còn trẻ, cứ rèn luyện tính tình nhiều một chút cũng tốt. Thị trưởng Đoạn cũng là vì tốt cho cậu thôi.
Với lại, thanh niên các cậu, ngàn vạn lần đừng vội vàng dao động. Ở tuyến dưới, nhất định phải hòa mình với cán bộ địa phương, sự lăn lộn thực tế vẫn tốt hơn những lời nói miệng. Về phần thành tích thì cứ để sau đi, cứ như thế thì người khác muốn giúp cậu cũng giúp dễ dàng hơn.
Dụng tâm của Trưởng Ban Đoạn không thể nói là không có hiệu quả. Tuy nhiên, trong lòng Trần Thái Trung đã có suy nghĩ mờ ám thì đương nhiên là không nghe ra được ý tốt của việc này mà lại chỉ nhìn thấy ác ý.
Đúng vậy, hắn cho rằng Trưởng Ban Đoạn là đang chỉ sai đường cho hắn.
Hắn không làm ọi chuyện rối rắm rõ ràng ra được, nhưng hắn cũng có chút mẫn cảm tự hiểu ra: “Ông với Thị trưởng Đoạn là anh em. Tôi hỏi ông với việc tôi hỏi ông ta thì có gì khác nhau cơ chứ?
Trưởng Ban Đoạn không ngờ lại cự tuyệt hỗ trợ. Có thể thấy được sự việc ở nhà máy xi măng đã bị bại lộ. Hai anh em các ông vì thế muốn để tôi ở đó cả đời đây.
Làm quan mà không cần thành tích? Nghe thử xem, làm sao mà nghe, làm sao không nói, Trần Thái Trung thầm cười lạnh, chỉ số EQ của người anh em đã khác so với hai năm trước rồi.
Được rồi, các ông không hy vọng tôi tạo ra chiến tích. Thế thì xin lỗi nhé, tôi phải gây sức ép hơn nữa ở Đông Lâm Thủy. Bình sinh đây là lần đầu tiên, Trần Thái Trung tính toán làm một điều gì đó vì các thôn dân.
Chuyện này thật sự là hơi bị âm soa dương thác. Nếu như Dương Thiến Thiến có mặt ở đây thì cô ta có lẽ có thể nhận ra người em trai của Thị trưởng chính là vị giám khảo đã phụ đạo ình.
Thị trưởng Đoạn với cha của Dương Thiến Thiến là bạn chiến đấu, khi ngủ cũng là bạn chiến hữu đầu giáp đầu.
Dương Thiến Thiến tham gia cuộc thi tuyển nhân viên công vụ, ông Dương trong lòng biết rất rõ, không muốn để cô tham gia, nhưng ông ta cũng biết, việc thi trượt đại học sẽ có đả kích với con mình như thế nào. Thật sự là cũng hơi lớn. Cuối cùng đành không ngăn cản cô nữa.
Nhưng ông ta không muốn để con gái mình họa vô đơn chí, cho nên ông ta đi tìm ông bạn chiến hữu lâu năm đang làm Thị trưởng. Vốn dĩ, ông ta là người vô cùng chính trực…. đã bao nhiêu năm nay rồi cũng không nhờ vả chiến hữu làm bất cứ chuyện gì, lần này coi như là ngoại lệ.
May mắn làm sao, Trưởng Ban Đoạn lại vừa vặn là một giám khảo trong tổ kiểm tra của cuộc thi. Trong trường hợp này, không thể thiếu sự tham gia của người của Ban Tuyên giáo. Cho nên, ông ta nhận được điện thoại của anh trai mình là phải chiếu cố cho Dương Thiến Thiến, chắc chắn là phải lưu tâm đến cô hơn.
Đương nhiên, về cái buổi tối phụ đạo kia, chắc chắn là phụ đạo thực sự rồi. Nhưng nói lại thì Trưởng Ban Đoạn cũng khá là thèm nhỏ rãi ra với dung mạo của Dương Thiến Thiến. Nếu không phải là có một đòn chẹn ngang của Trần Thái Trung thì cũng rất khó đảm bảo là tối hôm đó sẽ không phát sinh ra chuyện gì.
Như vậy suy đoán rằng Trưởng Ban Đoạn dường như hơi có chút thiếu công bằng. Mà chuyện này thì cũng hơi quá mức rồi. Con gái của chiến hữu của Thị trưởng, là em trai liệu có thực là dám xuống tay không?
Đừng nói là sự việc kia đúng là như vậy đi nữa,
Hơn nữa, một khi đắc thủ, ông ta cũng không có khả năng chỉ chiếm tiện nghi mà không phải trả giá. Cho nên ông ta cho rằng, Dương Thiến Thiến không có cảm giác thiệt thòi gì.
Lại nói tiếp một cách nghiêm khắc, ngoại trừ đặc điểm là háo sắc dễ bị người ta lên án ra, Trưởng Ban Đoạn là một người rất có năng lực công tác, cũng là người rất có tiềm lực. Những tố chất khác ông cũng không thiếu hụt gì.
Đương nhiên, Dương Thiến Thiến không đến nhà mình thì Trưởng Ban cũng không để ý gì cả. Dù sao, những người phụ nữ mà ông ta yêu thương nhung nhớ cũng nhiều. Ông ta cũng chẳng hiếm gì một thiếu nữ ngây ngô cả.
Về phần nói Trưởng Ban Đoạn đã giúp đỡ Trần Thái Trung trong quá trình kiểm tra đánh giá thì lại phải đề cập đến một vụ việc khác mà tạm thời bây giờ chưa tiện nhắc tới.
Tuy nhiên, Trần Thái Trung thật sự là xem trọng lời nói của Trưởng Ban Đoạn. Suốt dọc đường mang TV về nhà, đầu óc hắn toàn chỉ có lo lắng: “Thôn Đông Lâm Thủy tồi tệ này thì mình có thể làm ra được chiến tích gì chứ?”
Con trai về nhà, lại còn mua được một chiếc TV mới rất to, cha mẹ Trần Thái Trung đều cười toe toét. Sau khi hắn tắm rửa thay đồ thì mẹ hắn đã chuẩn bị một bàn đầy rượu và thức ăn. Hai cha con vừa uống rượu, vừa nói chuyện phiếm. Đột nhiên mẹ hắn lại nghĩ ra một việc:
- Đúng rồi, Thái Trung, hôm qua cô giáo của con đến tìm con đấy.
- Cô giáo của bọn con á? Cô giáo nào?
Trần Thái Trung hơi buồn bực, hình như là mình không thân cận với thầy cô giáo bao giờ thì phải,
- Cô ấy nói gì hả mẹ?
- Cô ấy nói là cô giáo trông thi của con.
Ông bố hắn nhấp ngụm rượu rồi nói chen vào, mắt híp lên toát ra tia nhìn mờ ám, chậc lưỡi kiểu ám chỉ sâu xa. Ông lại còn xoay xoay ở chỗ lông mày,
- đại mỹ nữ đấy Thái Trung ạ. Mắt một mí vô địch.
- Ông là lão già khốn kiếp!
Mẹ Trần Thái Trung hung hăng trừng mắt lên nhìn chồng rồi quay sang nói với con mình:
- Cô ấy bảo là con về thì gọi điện thoại cho cô ấy. Cô ấy bảo bố mẹ đưa số điện thoại cho con. Cô ấy có việc quan trọng cần tìm con.
Thôn Đông Lâm Thủy thực sự là có rất nhiều điểm bất tiện, Trần Thái Trung đến cả số điện thoại cố định để liên lạc cũng không có
- Rốt cuộc là giáo viên trông thi nào nhỉ? Con có biết số điện thoại của cô giáo đó đâu. Đến cả tên cô ta là gì con cũng chẳng biết nữa.
- Cô ấy tên là Nhâm Kiều,
Mẹ hắn đứng dậy,
- Chờ mẹ đi tìm số điện thoại cho con.