Với lời nói đằng đằng sát khí này, Quách Tấn Bình không giận mà còn vui. Đối phương nếu đã có thể thần kỳ như vậy thì kế hoạch của mình có thể áp dụng rồi. Vừa mừng rỡ, ông ta liền lập tức không che dấu nói ra:
- Tôi có một ý nghĩ, cũng chưa được chuẩn xác lắm, còn muốn nhờ anh chỉ bảo thêm...
Tất nhiên là ông ta muốn đem toàn bộ vấn đề thi công của con đường quốc lộ Phượng Đồng đổ hết lên đầu Bí thư Nhâm với tội danh giám sát không tốt.
Trên thực tế đơn vị thi công tối thiểu họ phải đưa ra được kiến nghị đối với chính phủ. Rất nhiều công đoạn không thể cắt bớt, cũng không thể mù quáng chạy theo tiến độ.
Đương nhiên là dưới điều kiện “ chào mừng “ thì chính phủ sẽ không thèm để ý tới kiến nghị này, điều đó không phải là trọng yếu. Mà quan trọng nhất chính là, nói không ai nghe và biết mà không nói là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Với sự hiểu biết của Quách Tấn Bình về Nhâm Vệ Tinh vốn không phải là người trong nghề thi công, có lẽ căn bản ông ta không biết tầm quan trọng của việc này. Hơn nữa điểm mấu chốt nhất chính là Bí thư Nhâm chỉ thích “ mặt mũi công trình “ như vậy chẳng những tỏ vẻ ông ta có năng lực quản lý công ty công trình đô thị mà còn thể hiện ông ta có năng lực chỉ huy thi công!
Cho nên Nhâm Vệ Tinh tuyệt đối không có khả năng kiến nghị gì lên cấp trên.
Về phần các đơn vị thầu phụ thi công phần nền móng, người ta chính là người cầm đầu các công trình của thành phố Phượng Hoàng đấy. Các người có muốn kí tiếp các công trình sau không mà muốn kiến nghị? Lúc đó thì đừng có mong qua được vòng gửi xe đạp!
- Tôi có một đề nghị. Nếu tiện thì anh có thể làm cho ông ta thành ra vẻ sợ tội mà tự sát hay không?
Quách Tấn Bình cẩn thận vô cùng nói ra ý kiến của mình.
- Là thế này. Con đường quốc lộ cấp một Phượng Đồng đã thông xe, chắc anh biết. Nhưng có lẽ anh không biết ở đó lại có một tai họa ngầm....
Trần Thái Trung từng sửa đường, chẳng qua khi Quách Tấn Bình giải thích thì dùng rất nhiều từ ngữ chuyên môn. Mãi một lúc sau hắn mới hiểu ra là đối phương muốn nói gì.

- Ông nói...à, làm đường nhanh cũng không phải là chuyện gì tốt đáng khoe lắm à?
- Đâu có phải là không phải chuyện tốt, quả thực là chuyện khiến cả quốc tế chê cười!
Quách Tấn Bình đối với khả năng lĩnh ngộ của đối phương cũng tương đối kinh ngạc. Nhưng đó cũng chỉ là cảm giác trong nháy mắt mà thôi. Vừa nói ông ta liền phát tác tính tình của một người làm kỹ thuật.
- Nếu như cứ thích làm nhanh theo tiến độ thì còn cần nhiều chỉ tiêu kỹ thuật, nhiều quy định thế làm gì?
- Nhưng cái loại “ quà mừng “ này tôi đã thấy trên TV, cũng không phải mới chỉ một lần mà?
Trần Thái Trung thật sự là hơi ngạc nhiên, lại muốn nghe ông ta nói thêm.
- Đó là tốt nước sơn chứ không tốt gỗ.
Tổng giám đốc Quách chậm rãi nói. Giờ phút này ông ta rất có phong phạm của người phái họ Cát.
- Dù sao có được cái danh tiếng là thành tích chào mừng, sau đó lại tu bổ thêm, ai còn nói tới làm gì?
Trần Thái Trung nghe tới đây có cảm giác như “ cả thiên hạ say, chỉ mình ta tỉnh “ . Hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Vậy tại sao ông không nói ra hả?
Tôi có gan đó sao? Quách Tấn Bình nhất thời nghẹn lời.

Chỉ cần ông ta có gan dị nghị một chút thì đừng nói là chính phủ, dù là Nhâm Vệ Tinh cũng không để yên cho ông ta. Tuy nhiên nói về chuyện chuyên môn thì thì Bí thư Nhâm còn kém xa, nói chung là chẳng có trình độ quái gì. Mà hai phó tổng giám cũng chẳng ra sao, không khéo lại tưởng là ông ta nhân cơ hội vu hãm đoạt quyền.
- Được rồi, Nhâm Vệ Tinh còn biết một số du côn và cảnh sát đấy.
Quách Tấn Bình chuyển đề tài. Chuyện này cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến Bí thư Nhâm có thể hoành hành như vậy:
- Vì thế anh nên cẩn thận một chút.
Nghe thấy Quách Tấn Bình bị mình làm cho á khẩu không thể trả lời, tâm lý Trần Thái Trung tốt hơn rất nhiều:
- Đừng có ra vẻ. Lòng dạ hẹp hòi của ông tôi còn không rõ sao hả? Bởi vì ông không muốn bị tôi khống chế về chuyện thuê sát thủ giết người nên ông mới nghĩ ra chuyện dàn cảnh Bí thư Nhâm tự sát, đúng không?
Quách Tấn Bình vô cùng ngạc nhiên. Ông ta thật sự không ngờ là đối phương lại có thể nhìn ra mọi tâm tư của ông ta, hơn nữa không ngờ lại dám nói thẳng không hề che đậy.
Mạnh mẽ, đây rõ ràng là thể hiện sức mạnh vô cùng lộ liễu, hơn nữa biểu hiện lại vô cùng nhuần nhuyễn!
Nhưng làm sao ông ta dám nhận là mình có ý đó? Chọc giận người ta như thế không phải là đi tìm cái chết sao?
- Đúng, tôi cũng là sợ trong tương lai vạn nhất có người lắm miệng, cuộc sống của một tổng giám đốc như tôi sợ là không còn được nữa.
Trần Thái Trung cũng không để mình bị xỏ mũi. Hắn vốn là một người có gan lớn, gần đây lại ở trong quan trường mà học được nhiều điều, cẩn thận cân nhắc đề nghị của tổng giám đốc Quách, trên cơ bản có thể kết luận một điều: Nếu để cho người khác nhìn vào, dù là Nhâm Vệ Tinh có bởi vì con đường Phượng Đồng xảy ra chuyện thì cũng sẽ không bởi thế mà tự sát được. Điều này không hợp logic!

Nói trắng ra chuyện đó cũng chẳng phải đại sự gì, hơn nữa chuyện này cũng là do quyết sách của chính phủ. Không sai, xây dựng con đương Phượng Đồng tốn không ít tiền, nhưng đó là tiền công, cũng không phải là tiền tư. Khổ chủ nếu đã không nhắc tới, vậy thì việc này coi như là con muỗi chích, nhẹ nhàng mà cho qua đi.
Quách Tấn Bình quan tâm tới chuyện này như vậy kỳ thật là bởi vì ông ta đang là người trong cuộc, vừa lo lắng cho vị trí của mình, tâm lý suy tính thiệt hơn quá nặng mà thôi, hiển nhiên một người xuất thân là dân kỹ thuật thì đầu óc cũng quá cứng nhắc!
Một khi chuyện này bị làm rõ ra thì ….
Trần Thái Trung cũng không nói gì, đứng dậy vỗ mông rời đi. Đáng thương cho tổng giám đốc Quách vẫn còn không biết, ngồi trong bóng tối nghiêng ngóng dỏng tai mà nghe, lo lắng đợi tên bắt cóc trả lời mình.
Chuyện này...rốt cục nên làm thế nào... Trần Thái Trung trên đường trở về không ngừng tính toáng. Chuyện này nếu xử lý tốt mà nói không khéo còn có thu hoạch ngoài ý muốn ấy nhi?
Hai ngày sau, Quách Tấn Bình được một vài người “ ngẫu nhiên đi ngang qua “ , đang tới Lăng Hồ câu cá cứu. Ngay lúc đó ông ta suýt nữa không khống chế nổi mà hỏi cho rõ ràng. Tuy nhiên người ta sống trên đời thật sự nhiều chuyện không được như ý muốn!
Cho nên, tuy ông ta biết là có người đứng sau nhưng trên cơ bản đã đói tới mức không động đậy nổi rồi. Muốn sử dụng đầu óc thì phải là chuyện của những ngày sau.
Sau đó ông ta mới biết những người mới cứu mình là một nhóm lãnh đạo của công ty con và thầu phụ của công ty công trình đô thị. Bọn họ đối với vị lãnh đạo trực tiếp này rất nhiệt tình, vì thế từ bỏ kế hoạch câu cá mà đồng lòng đưa hắn vào bệnh viện.
Kế tiếp Quách Tấn Bình lại không phải là đau đầu đoán xem ai là người đứng đằng sau. Đầu tiên cần ứng phó với người nhà ân cần thăm hỏi và cảnh sát tới điều tra đã.
Nếu đã qua được một kiếp nạn này, Quách Tấn Bình hiển nhiên là không thể nói thật với cảnh sát. Ông ta chỉ có thể kiên trì nói rằng, bọn bắt cóc chưa kịp đưa ra yêu cầu gì, cho nên ông ta cũng không biết chúng là thần thánh phương nào.
Trên thực tế thì vụ án này đã kinh động tới thành phố. Tuy nhiên khổ chủ cũng không yêu cầu gì, mà người nhà họ Quách lại rút đơn báo án “ Quách Tấn Bình mất tích “ thế nên mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, dần dần quên đi.
Kỳ thực công ty công trình đô thị đã có lời đồn đại, nói chuyện này là do Bí thư Nhâm làm. Lời đồn này thậm chí đã tới bên trong cục cảnh sát. Mọi người đều nghĩ tới thủ đoạn hàng ngày của Nhâm Vệ Tinh, không ngờ đại bộ phận đều tin là thật: Xem ra Quách Tấn Bình đã động chạm gì vào Bí thư Nhâm rồi! Đúng thật là xui xẻo.
Đương nhiên tin đồn này không thể coi là chứng cứ để điều tra. Mà khổ chủ cũng không muốn điều tra nữa. Thế nên mọi người đều mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua không động tới sự tình phiền hà này nữa.
Tin đồn này cũng truyền tới tai Nhâm Vệ Tinh. Xế chiều cùng ngày ông ta đã chạy tới bệnh viện thăm Quách Tấn Bình. Tuy rằng đây có vẻ là lễ tiết bình thường nhưng cũng là một loại ám chỉ: Lão Quách à, ngày thường ông cũng chẳng nói năng gì tôi, làm sao tôi có thể cho người bắt ông?

Nghe nói sau những tin đồn này Bí thư Nhâm vẫn còn khỏe mạnh, trong lòng Quách Tấn Bình thầm nhủ: Cái tên bắt cóc kia không phải nói là sẽ ra tay sớm sao? Thế này mà mình đã thoát rồi mà thằng nhãi Nhâm Vệ Tinh này vẫn còn khỏe thế?
Có điểm nghi ngờ này ông ta đương nhiên là không thể nói gì nữa. Dù sao lúc này thân thể còn yếu nhược, cứ giả bộ là mệt mỏi, thiếu ngủ, ngụy trang là hôn mê càng dễ.
Thân thể Quách Tấn Bình cũng không có bệnh tật gì lớn, đơn giản chỉ là đói quá, đường huyết hơi thấp, chức năng dạ dày rối loạn mà thôi. Chẳng qua mượn cơ hội này ông ta chỉ nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt mà nghỉ ngơi. Gió bão bên ngoài sắp nổi lên, ta cứ trốn vài ngày đã.
Ông ta không ngờ rằng vị thần tiên của chúng ta lại tạm thời thay đổi kế hoạch. Bởi vì Trần Thái Trung cẩn thận suy nghĩ xong mới phát hiện, nếu có thể để Nhâm Vệ Tinh sống thêm hai ba ngày, vậy thì đối với mình là càng có thể thu được nhiều điều lợi hơn.
Ba ngày sau, rốt cục tin tức Bí thư Nhâm chết đã truyền ra. Ông ta và nữ thư ký trẻ tuổi chết trong xe hơi, hai người bên dưới đều không mặc gì, áo lót của thư ký còn rơi cả xuống ghế.
Về phần song phương có dấu hiệu trao đổi giao dịch gì hay không thì cảnh sát cũng không công bố, đám nhà báo cũng không tiện vọng đoán.
Cái kiểu chết thế này mặc dù những năm sau đó có thể cũng lưu hành một chút nhưng ở thời đại này rất là ít thấy, cho nên tạo nên rất nhiều lời đồn đoán.
Đương nhiên là câu chuyện nhân cách con người xuống cấp, cải cách mở cửa xong, đạo đức giới tư sản suy đồi, vân vân và vân vân được truyền ra. Ngay cả chuyện con trai, con gái giống ai cũng bị đào ra bằng sạch.
Còn có người nói ở trong xe còn tìm thấy hơn hai trăm ngàn tiền mặt, không biết là Bí thư Nhâm định đưa cho người nào.
Đối với sự việc làm ảnh hưởng tới đoàn kết này, cảnh sát tất nhiên là muốn nhanh chóng phá án để báo cáo với cấp trên. Mà giải thích thì đương nhiên là nhiệt độ bên trong xe quá cao, Bí thư Nhâm trong lúc “ nghiên cứu “ công việc thấy nóng bức, thế nên quần áo lỏng ra là bình thường.
Sau đó mặc dù là có mở điều hòa nhưng do “ làm việc “ quá tập trung nên hai người bị ngộ độc ô-xít-các-bon mà mất mạng.
Chẳng qua chuyện hai trăm ngàn kia thì có một số người nghĩ là thật. Ví dụ như nói đồng chí Trần Thái Trung đã bị cảnh sát tìm tới cửa hỏi:
- Nhâm Vệ Tinh có từng đưa tiền cho anh hay không?