Hôm sau.

Khu rừng này sở dĩ gọi là khu rừng đen, thật sự, không phải bởi vì nó đen, chẳng qua là bởi vì, đây là một cái tên mà không biết sư phụ đặt lúc nào, tuy rằng cho tới bây giờ, Mộc Lân cũng không biết, rốt cuộc là khi nào sư phụ mình đem tên của tòa rừng rậm này truyền đến mọi người đều biết.

Mộc Lân cũng không có nghĩ tới, có lẽ có chút nguyên nhân, là ra ở trên người cô.

Tiếng chim ưng trên không thét dài, Mộc Lân còn chưa bước vào khu vực của khu rừng đen, một âm thanh của chim ưng lảnh lót đầy tinh thần liền truyền vào tai cô, làm nụ cười trên mặt Mộc Lân càng thêm thâm thúy.

Ngẩng đầu, nhìn về phía không trung.

Hải Đông Thanh từ trên cao cực nhanh rơi xuống, thẳng đến lúc sắp tiếp cận Mộc Lân lại khẩn cấp xoay chuyển một cái, ngay sau đó rơi xuống trên bả vai cô, ở trên mặt Mộc Lân thân mật cọ.

Nguyên bản cho rằng muốn thật lâu mới có thể nhìn thấy Mộc Lân, lại không nghĩ, thời gian mới qua đi một tháng, Mộc Lân liền đã trở về, làm Kỷ Tử đang mỏi mắt chờ mong lại tinh thần phấn chấn.

Giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ của Kỷ Tử "Kỷ Tử, tôi đã trở về.

"

Kỷ Tử làm nũng khinh đề một tiếng đáp lại.

* * *
Trở lại khu rừng đen, đã từng vô số lần giống nhau, chuyện thứ nhất Mộc Lân làm đó là đi đến trước mộ sư phụ, đem những việc mà mình xuống núi đã trải qua, gặp được, toàn bộ đều chậm rãi báo cho Mộc Giác, ngay sau đó mới đứng dậy trở lại phòng nhỏ của mình.

Cơ hồ một tháng chưa quay về, bài trí trong phòng không chút nào thay đổi, ngay cả tro bụi, đều là ít lại thêm ít, có lẽ, bởi vì nơi này là bên trong rừng sâu đi, không khí bên trong rừng rậm, chủ yếu là ẩm ướt.

"Trong khoảng thời gian này có ngoan ngoãn giữ nhà hay không?" Đi vào phòng, Mộc Lân thuận miệng mà hỏi.

Kỷ Tử thấp minh một tiếng, cánh đột nhiên đập một phát vào ngực, mặt đầy kiêu ngạo, không cần xem, không cần nghe, Mộc Lân đều có thể lý giải ý tứ của nó lúc này, khóe miệng bất đắc nở nụ cười nhạt.

Đi vào phòng, Mộc Lân đem tất cả đồ vật cần mang đi đặt lên bàn, ngay sau đó lại hướng về tổ của Kỷ Tử đi đến.

Nhìn Mộc Lân, Kỷ Tử thấp minh một tiếng, thanh âm bên trong nguyên bản có tinh thần phảng phất như đã bắt đầu tiêu tán.

Nhìn Kỷ Tử lúc này đã trở nên uể oải ỉu xìu, Mộc Lân cười khẽ, lại không nói chuyện, chỉ là lập tức đi đến bên cạnh tổ của nó, từ giữa móc ra mấy viên dạ minh châu, nhìn nó hỏi ý, "Tôi đáp ứng qua vài người bạn bè bên ngoài muốn đưa mấy viên dạ minh châu cho bọn họ, cậu bỏ được sao?"
Lần đó, Mộc Lân cũng không phải nói rồi thôi, lần này nếu trở về, như vậy liền yêu cầu mang lên những thứ này.

Chỉ tiếc, Kỷ Tử lại lắc đầu thành trống bỏi.

Vừa mới trở về liền lại tính toán phải đi, hiện tại cư nhiên còn muốn cướp sạch bảo bối của nó; không được! Tuyệt đối không được! Kỷ Tử vỗ cánh tỏ vẻ chính mình kháng nghị
"Như vậy nếu là.

.

Lần này tôi cũng mang cậu cùng nhau đi đâu?" Mộc Lân nở nụ cười dị thường dụ hoặc; cô nhưng thật ra muốn nhìn, nó sẽ lựa chọn như thế nào; là muốn bảo bối, vẫn là cùng cô cùng nhau đi.

Nghe được Mộc Lân nói, Kỷ Tử đầu tiên là nghiêng đầu một đốn, ngay sau đó lập tức biến hiểu được ý nói của Mộc Lân, cái này lại đột nhiên có chút khó xử.

Mộc Lân, bảo bối! Bảo bối, Mộc Lân!
"Xem ra, tôi còn không có quan trọng bằng bảo bối của cậu.


" Thanh âm mang theo bất đắc dĩ cùng ủy khuất, lập tức, Kỷ Tử liền nóng nảy, không chút do dự bay trở về tổ của mình, sau đó đem tất cả dạ minh châu bên trong toàn bộ đào ra, đẩy hướng cho Mộc Lân, không hề có phát hiện nụ cười tà tứ cùng ánh mắt lóe sáng dị thường của Mộc Lân.

Trong đôi mắt kia, nơi đó làm gì còn thấy được đến ủy khuất.

Chậc chậc chậc.

.

bạn nhỏ Kỷ Tử a, cùng Mộc Lân so sánh với, cậu đại khái chính là loại Ưng mà liền tính là bị cô đem bán, còn tuyệt bích ngây ngốc đứng ở nơi đó giúp cô đếm tiền, còn thuận tiện tiếp tục thét to như này.

"Xem ở mặt tích cực này của cậu, tôi đây liền thịnh tình không thể chối từ.

" Mộc Lân thực thật sự từ giữa móc ra mấy viên dạ minh châu để vào trong túi, sau đó còn thực thuận tay vỗ vỗ đầu Kỷ Tử khen thưởng.

Kỷ Tử nghiêng đầu chờ đợi.

Thấy Mộc Lân nửa ngày không còn nói tới mặt khác, sốt ruột, sau đó bắt đầu ở trong tổ sốt ruột đảo quanh.

Nói tốt mang nó cùng nhau đi đâu? Vì cái gì còn không nói, còn không nói?
Thấy nó gấp đều mau rụng hết lông, Mộc Lân lúc này rốt cuộc mới nhả ra, nhìn nó, "Yên tâm, lần này rời đi hơi lâu, xem ở cậu ngoan ngoãn như vậy, tôi sẽ tuyệt đối không để cậu ở lại đây một mình mà nhìn vật nhớ người.

" Trở về mang thêm một ít đồ vật, Kỷ Tử vốn chính đồ vật quan trong duy nhất mà cô muốn mang đi.


Nghe được Mộc Lân nói, Kỷ Tử lập tức hưng phấn ở trên đầu Mộc Lân đảo quanh, không một hồi liền bay đến vô tung vô ảnh, nghĩ đến, là đi ra ngoài phát tiết một chút tâm tình kích động lại hưng phấn kia, nhân tiện, cũng đi tạm biệt bạn bè ở trong khu rừng đen này đi.

Lần đầu tiên có cơ hội đến xã hội dưới núi, tâm tình kích động của Kỷ Tử, chớ cần nhiều lời.

Cùng tâm tình hưng phấn của Kỷ Tử lúc này bất đồng, sau khi Kỷ Tử bay, Mộc Lân trở lại phòng ngủ của mình, ngồi xuống, chính là hồi lâu, suy tư những vấn đề mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.

Còn có, những chuyện về Mộc Giác và cô, nghĩ một ngày kia mưa to tầm tã, nước mưa màu đỏ tươi, chậm rãi.

.

Nhắm mắt lại mà nằm, khóe mắt, chỉ để lại nhàn nhạt dấu vết.

Sư phụ.

.