Dọc theo đường đi Phương Vấn Tâm nghe không ít lời về Sở Khấp Hồn. Ai cũng nói Sở Khấp Hồn danh chấn đến nay đã được một giáp, chỉ cần một mình lấy thực lực một người có khả năng sánh vai cùng thế gia gần như đứng thứ nhất về sát thủ, có thể nói rằng danh tiếng cực kỳ hiển hách.

Hôm nay lại càng nói nhiều đến, cũng không nghe ra được, những người này nói có điểm nào đáng buồn cười, sự tích nhiệt huyết sôi trào bực này, như thế nào có thể biến thành trò cười? Ngược lại con trai và con dâu nghe thấy lại vui đùa…điều này cũng quá quái dị đi…

Từ từ tiến vào địa phương có người ở, Đông Phương Vấn Tâm cùng Quân Khương Lâm không hề xưng hô tên nữa, mà là xưng hô nhũ danh "Tam nhi", thứ nhất là không để bị bại lộ thân phận, thứ hai là nghe có vẻ thân thiết hơn…

"Nương, hiện tại chỗ này nhiều người khó giữ được bí mật, không tiện để giải thích cho người. Chờ hôm nào đi trên đường, con sẽ…nõi rõ cho người hiểu tiền căn hậu quả, người cũng phải vui vẻ!"

Quân Khương Lâm cười ha ha một tiếng nói.

Đúng lúc này dị biến phát sinh, rèm vải bong ngăn cửa tửu quán "Hốt" một cái bay lên, trong nháy mắt vô số bông tuyết cùng gió lạnh gào thét cuốn vào. Có vài khách nhân tính khí bá đạo lập tức đã định vươn cổ chửi ầm lên, nhưng tiếp theo vẻ mặt khiếp sợ ngồi xuống.

Trong màn tuyết trắng, hiện ra khe sáng, ba thân ảnh quỷ mị mặc áo bào tím đi vào bên trong tửu quán; bên ngoài tuyết rơi đầy trời; nhưng ba người vừa đến, trên thân đúng là sạch sẽ, thậm chí ngay cả trên giầy cũng không có nửa điểm lấm lem dính tuyết và bùn đất, sạch sẽ giống như là vừa mới từ nhà tắm đi ra, thần thanh khí sảng toát ra đầy người.

Một thân tiêu chí áo bào mầu tím (tử y bào), người tới chính là người của Mộng Huyễn Huyết Hải!

Ba người sau khi lách người đi vào, đưa mắt nhìn xung quanh, ở trên mặt từng người đánh giá một lần, ánh mắt bọn họ đi đến đâu, người ở nơi đó liền cảm giác được mình tựa như rơi vào băng thiên tuyệt địa giống như bị lột sạch quần áo, lạnh thấu đến tận xương!

Cứ như thế quan sát, một lúc sau mới đi vào bên trong vài bước, đứng ở bên cạnh chậu than lớn, lúc này mới chú ý là không còn bàn nào trống, một người trong nhóm nhướng mày, thuận tay vỗ vỗ vào mặt bàn bên cạnh gần mình nhất, duỗi ra một đầu ngón tay, chỉ hướng ra ngoài cửa!

Ý tứ rất rõ ràng "mày *út ra ngoài"

Bàn này có năm người, đúng là năm tên vạm vỡ Quân Khương Lâm mới đuổi sang; không ngờ ngồi chưa yên chỗ này, lại một lần nữa bị đuổi, có thể nói đen như chó mực. Chỉ là năm người này cũng rất dứt khoát, hành sự càng thêm lưu loát, thu thập đồ trên bàn nhanh như gió cuốn mây bay, sau đó khẽ cúi người, ảo não ra ngoài, mất hút vào màn tuyết rơi đầy trời…

Nhìn sắc mặt ba người Mộng Huyễn Huyết Hải không tốt, ai dám vào lúc đó động chạm đến bọn họ chứ? Vậy không phải là đi tìm chết sao?

Nhìn khắp thiên hạ, có mấy người được như Sở Khấp Hồn, cho dù có đi nữa, thì mấy người này khẳng định cũng không phải! Mất mặt là rõ ràng, nhưng so với mất mạng thì còn tốt hơn!

Trong nháy mắt tửu quán yên tĩnh trở lại, nguyên bản có vài bàn đang thảo luận chuyện Tam Đại Thánh Địa cùng Sở Khấp Hồn, hiện tại rất biết thân biết phận, phục ở trên bàn vùi đầu vào ăn uống, rồi ngay cả đến âm thanh nhai nuốt cũng không dám phát ra, thành thật giống như là gặp giáo viên chủ nhiệm ba năm cấp III…

(Tác giả fang linh tinh quá)

" Rượu! Thức ăn! Những món ngon, đưa nhanh lên đây!"

Một người mặc tử bào vẻ mặt nghiêm nghị (lạnh như tiền), đại mã hoành đao ngồi xuống, trên quầy, hai lão đầu ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn, sau đó liền ngay lập tức cúi xuống, tựa hồ cất tiếng thở dài.

Tiểu nhị rất nhanh mang lên rượu và thức ăn, ba người mặc tử bào liền bắt đầu ăn uống, không khí nặng nề, không ai nói câu nào. Thần thái thật cũng không thấy kiêu ngạo, nhưng là tận sau thẳm trong lòng hợp với một loại không coi ai ra gì.

Mới vừa rồi tửu quán còn nhốn nha nhốn nháo, ngây lập tức bạy giờ đã lặng ngắt như tờ. Mỗi người đều câm như hến. Sở Khấp Hồn đánh vào mặt Tam Đại Thánh Địa như thế, những người này hiển nhiên một bụng đầy tức khí, ai đụng vào người đó liền xui xẻo. Mọi người đều muốn mình không trở thành con quỷ không may.

Chúng ta một người cũng không có thực thực như Sở Khấp Hồn, cũng không có đảm lượng như hắn!

Mộng Huyễn Huyết Hải…quả nhiên là uy phong.

Quân Khương Lâm hắc hắc cười.

Mai Tuyết Yên nhìn hắn một cái nhắc nhở, ý hắn không nên gây chuyện. Hiện tại cũng không phải là lúc gây chuyện tốt nhất.

"Xem ra Sở Khấp Hồn chắc chắn ở gần đây!"

Quân Khương Lâm trầm thấp truyền âm.

Mai Tuyết Yên bất động thanh sắc, truyền âm nói "Nếu là gặp được…chúng ta giúp hay không giúp? Việc này nói cho cùng, là chúng ta…"

Quân Khương Lâm cười trừ, không nói gì.

Yên tĩnh, yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy ngoài cửa âm thanh tuyết rơi trong mênh mang đại địa, xoạt xoạt âm vang, gió bắc thổi vào chạm canh gác, từng đợt từng đợt sau đó trong nháy mắt bay xa, nhưng người ngồi đầy trong tửu quán, lại tĩnh như quỷ vực.

Chát, chat, chat…

Bên ngoài vang lên âm thanh thanh thúy, tựa hồ như là tiếng gậy trúc chạm vào mặt băng cứng rắn, càng lúc càng gần, cược bộ vô cùng trầm trọng, đồng thời hơi thở có chút dồn dập có thể nghe thấy rõ ràng.

Tiếng vang kia càng ngày càng gần lại, rốt cuộc, đã tới gần cửa.

Màn cửa được vén lên, một đầu gậy thò vào trước tiên, dùng sức nện nện xuống đất, cùng với một tiếng ho khan, một người phủ đầy bông tuyết, khó nhọc đi vào bên trong. Cho đến khi thân hình hắn hoàn toàn đi vào, mọi người mới phát hiện, trong nách người này kẹp một cây mộc côn, kéo theo một đôi chân mềm oặt, người mới đến đúng là một người què.

Gương mặt đầy những nếp nhăn, trên đầu quấn lớp vải trắng thật dầy, tựa hồ mơ hồ lộ ra vài điểm dính một chút máu, vải trắng che lấp cơ hồ che cả một bên con mắt, hình như là một người chột.

Con mắt còn lại hé lộ ra vẻ tràn đầy đau đớn, trên lưng lại đeo một cái bao hẹp mà dài.

Cái bao này…

Thoạt nhìn có chút thê thảm, càng làm cho người này gian nan khó nhọc vất vả đi vào, mọi người đều nhìn rất chăm chú, chỉ thấy hắn kịch liệt ho khan vài tiếng, trên người run lên, bông tuyết từ trên người hắn rơi đầy đất chỗ hai chân, còn có chút băng dính trên người hắn, ngay cả khe hở lộ ra ra giữa đầu và mũ lộ ra vài sợi tóc, đều bị đông lại thành băng.

"Cho ta một bầu rượu trắng…mười cái bánh bao; một bàn thịt trâu"

Người này đúng là bị đông lạnh đến run rẩy, ngay cả hai hàm răng cũng va vào nhau, động tác run lẩy bẩy móc ra vài khối bạc vụn từ trong lồ ng ngực.

Khi hắn mở lời, mọi người đều phải nhíu mày, thanh âm này, giống như bẩy tám ngày không có uống nước, khàn khàn như con vịt bị bóp vào cổ rất khó nghe.

Sau đó hắn liếc ngang liếc dọc, không…thể nào tìm ra chỗ ngồi còn trống, hắn làm như nhìn như không nhìn đến Quân đại thiếu gia, đám người Huyết Hải âm hiểm, có thể làm khách nhân bàn nào đó nhường chỗ cho hắn, bất quá cũng có tính toán khác, đơn giản đặt mông ngồi xuống cạnh chậu than trước mặt, mở miệng xuýt xoa hít lấy không khí, dùng sức xoa xoa hai bàn tay, có chút không ý tứ bắt chuyện cùng mọi người nói:

" Hắc hắc…khí trời thật là lạnh ha…"

Từ khi hắn đi vào, ba người Mộng Huyễn Huyết Hải liền đem ánh mắt chăm chú lên người hắn, đánh giá hồi lâu, một người mặt chữ điền tai to đột nhiên cười một tiếng, nhưng vẫn cực kỳ ôn nhu nói:

" Bằng hữu, từ đâu tới đay? Tại sao biến thành bộ dạng chật vật như vậy?"

"A, vị…đại gia này, cám ơn ngài đã hỏi thăm…oài, tiểu nhân một đời bất hạnh a… "

" Trời bão tuyết thế này, không ngờ còn gặp cướp bóc đạo phỉ…"

Người què này khóc không ra nước mắt nói " Tiểu nhân làm lụng suốt một năm sinh ý khổ cực, thật vất vả gom góp được mấy trăm lượng bạc, vốn định về nhà ăn tết…nào có thể ngờ đi tới Công Kê sơn, lại bị người đánh cướp…đồ ăn và mọi thứ trên người, đều bị cướp sạch không còn, ngay cả áo khoác mới mua cho bà nương cùng hài nhi, tất cả cũng bị người ta cướp đoạt đi…mấy trăm lượng bạc…., cũng chỉ còn lại trong túi áo khoác chưa đến hai- ba lượng bạc vụn…mà tệ nhất là, tiểu nhân chỉ nói vài câu cầu xin, tặc nhân kia…tặc nhân kia vì vậy liền cắt đứt một chân tiểu nhân, phế đi một chân, biết trên đường khó khăn, cũng không biết có thể hay không lê được cái thân tàn này về nhà không a… "

" Quả nhiên là hơi quá đáng…" Người mặc bào tím thở dài, vô cùng đồng tình nói:

" Sắp tới ngày cuối năm rồi, côn đồ liều mạng ngày càng càn rỡ, đều muốn qua năm tốt lành…bất quá, những người bị cướp bóc, làm sao có một năm mới tốt đây? Ai mà không muốn cùng lão bà và hài tử, mỹ nữ xinh đẹp đoàn viên a"

"Đúng vậy" Người què kia vỗ đùi một cái, chợt động đến chỗ đau. Hít một ngụm không khí, vén một bên mắt nói "Những người đó, quả nhiên là tang tận lương tâm a!"

" Uh, những tên cướp kia, có bộ dạng như thế nào? " Người mặc bào tím quan tâm hỏi "Nói một chút, chúng ta còn biết mà phòng bị"

"Ta cũng không thấy bộ dáng người kia như thế nào nữa…toàn thân trắng, tựa như người tuyết đột nhiên sống lại; binh binh vài cái ta liền biến thành cái bộ dáng như thế này…ta mới cố gắng nói mấy câu cầu xin, đã bị người kia cắt đứt chân của ta, cho đến khi tỉnh lại, cũng không tận mắt thấy tặc nhân hình thù như nào nữa, cho dù báo quan, cũng khó nói rõ ràng được…"

Nói xong, không ngờ nước mắt chảy thành dòng.

Người mặc tử bào hòa ái thân thiết nói "Bất qua, có thể lưu lại một cái mạng, thế là tót rồi. Chung quy so với người bị cướp của giết người còn tốt hơn a…coi như là trong bất hạnh có may mắn, bằng hữu, người nói có đúng không?"

Người què thần sắc chợt biến tim đập mạnh và loạn nhịp, một lúc sau mới thở dài một hơi; lúc này hắn bắt đầu uống rượu cùng ăn bánh bao và thịt trâu, hắn uống một hớp rượu ấm, đột nhiên thương tâm cúi đầu, bả vai run rẩy, từ áo khoác cũng có thể nhìn ra được, tựa hồ như đang khóc…

Đông Phương Vấn Tâm thở dài, thấp giọng nói "Phế một chân, biết rằng trên đường khó đi, quả nhiên là đáng thương …Tam nhi, người đáng thương như vậy, cần sự trợ giúp, liền giúp người ta một tay đi, hiện ngươi có chút dư dả "Vừa mới tính toán về tiền, làm sao thiếu trợ giúp người ta."

Quân Khương Lâm một mực bất động thanh sắc, đánh giá người què này, nghe vậy cười hì hì một tiếng, hạ thấp âm thanh nói " Nương, hình như người nhìn nhầm, yên tâm đi, người què này tuyệt không đáng thương, trong thiên hạ, người đáng thương so với hắn còn nhiều hơn"

Vừa nói vừa cười đầy thâm ý, lại nói tiếp "Nương, người tiếp tục chờ xem; nơi này thật sự có không ít người đáng thương, bất quá lại không có người què nào, phế một chân, biết đường khó đi? Lại không hiểu nhân lúc trời còn sáng, đi thêm một đoạn đường nữa!"

Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng cười cười, nói "Nương, Khương Lâm nói cũng không có sai. Ngài không thấy ba người Mộng Huyễn Huyết Hải siêu cấp Chí Tôn cao thủ từ khi tiến vào trong tửu quán đến nay, với người trong tửu quán chỉ liếc mắt nhìn một cái? Tại sao với người què này lại ôn hòa hỏi thăm? Bọn ho siêu cấp cao thủ thoát trần bực này, quan tâm đ ến một người què làm gì?"

Đông Phương Vấn Tâm ngẩn ra, kinh nghi bất định nói "Chẳng lẽ người què kia đúng là có chút cổ quái?"

Quân Khương Lâm cùng Mai Tuyết Yên đồng thời nở nụ cười "Chỗ cổ quái rất lớn đi…"

Mai Tuyết Yên cùng Quân Khương Lâm cũng có siêu cấp cảm giác, đã sớm cảm thấy người què kia xuất hiện không đúng, từ khi hắn vừa đến, hai người liền nhậy cảm chú ý tới, Quân Khương Lâm khóe miệng lộ ra vài tia cười âm hiểm, lẳng lặng ở nơi này uống trà.

Mặc dù không nắm chắc mười phần, nhưng hai người đều đoán: Cái người què này, tám chín phần mười là…

Là sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn!

Sát thủ Chí Tôn số một, truyền thuyết hiện nay đang được truyền tụng như mặt trời bất diệt giữa trưa …