Trong lúc Tú Hiền vui vẻ đi làm thủ tục nhận nuôi Chính Trực, thì bên kia ba anh em Hoàng Danh đang mong chờ phẫu thuật cấy phép phải nhận một cú sốc không nhỏ.
Sau cái hôm cùng Đặng Lâm uống mấy ly, Hoàng Danh luôn cảm thấy cơ thể không ổn cho nên anh đến viện nghiên cứu để kiểm tra cơ thể một lần nữa.

Kết quả phát hiện phản ứng với cuộc phẫu thuật mười bảy năm trước đã xuất hiện.
Tiến sỹ Mai luôn thắc mắc, vì sao trải qua phẫu thuật trích xuất gen có độ nguy hiểm cao như vậy nhưng Hoàng Danh lại không thể hiện một biểu hiện nào của việc tổn thương hay những phản ứng phụ nhất định phải có.

Thậm chí sau khi trải qua mấy cuộc phẫu thuật cấy ghép ghi đè thất bại ngoài việc cơ thể tổn thương vì thất bại ấy cũng không kích phát phản ứng phụ của phẫu thuật trích xuất gen lúc trước.
Vậy mà không biết vì lý do gì thời điểm này phản ứng lại xuất hiện.
Đúng lúc mọi người đang vắt óc suy nghĩ nguyên nhân và hướng giải quyết thì Tú Hiền mang theo gương mặt vui vẻ ghé qua.

Mấy ngày qua anh bận làm hồ sơ giấy tờ cho nên chưa nhận được tin Hoàng Danh có chuyện.
"Cái gì???" Tú Hiền giật mình từ trên ghế đứng dậy sau khi nghe kể về tình trạng của Hoàng Danh.
"Cô cũng không biết vì nguyên nhân gì.

Không biết thằng bé có gặp tác động nào gần đây hay không.

Bây giờ nó nằm trong phòng cách ly đang vô cùng đau đớn mà cô cũng không biết làm sao." Tiến sỹ Mai buồn bã nói.
"Tôi dùng năng lực kiểm tra cơ thể cho anh ta.

Chắc chắn là anh ta đã gặp tác động nào đó khiến phản ứng xuất hiện.

Trước đó ở Phiên An anh có để ý anh ta có gặp chuyện gì không?" Đào Hạnh ngồi một bên tháo kính xoa mi tâm.
Tú Hiền ngồi xuống ghế ngẫm nghĩ một lát, thực sự không nghĩ ra.
Lúc đó ngoài ở trong nhà, bọn họ mỗi ngày đi rất nhiều nơi để điều tra.

Bây giờ nhắc lại Tú Hiền cũng không thấy có nơi nào khả nghi cả.

Đang suy nghĩ, Tú Hiền bất chợt nhận được điện thoại của con trai nhỏ.

Ánh mắt Tú Hiền từ sắc bén lập tức trở nên nhu hòa hơn.
"Alô, bố nghe đây."
"Bố Hiền ơi, ở nhà có người tìm bố." Ở bên kia giọng Chính Trực lo lắng nói.
"Hả? Ai tìm bố?" Tú Hiền hơi nhíu mày.

Ngoại trừ người trong nhà thì còn ai biết được nhà riêng của anh mà đến?

"Nhiều người lắm.

Một bà mặc đồ sang trọng, một chú tóc hai màu kì cục, một chị xinh đẹp và một chú mặt nhăn nhó." Chính Trực nhỏ giọng nói.

Phía bên cậu bé chốc chốc lại vang lên tiếng chuông cửa.

"Đông người quá, nhìn bọn họ hung dữ quá con không dám mở cửa."
Tú Hiền nghe xong thì giật giật khóe môi.

Anh đoán được ai đến tìm mình rồi.

Anh nhẹ cười, nói với Chính Trực.
"Chính Trực, con ra ngoài mở cửa cho bọn họ đi.

Đó là người quen của bố.

Nói với họ bố đang có việc.

À thôi, để bố gọi cho họ.

Con ra mở cửa đi."
Chính Trực vâng dạ, sau đó tắt máy.

Đang định đứng dậy đi về thì trong đầu Tú Hiền chợt lóe lên một sự kiện.

Anh nhìn hai người đang ngồi ngơ ngác cố gắng tiêu hóa cuộc trò chuyện ban nãy của anh, lớn tiếng nói.
"Biết rồi, con đã biết Hoàng Danh đã bị cái gì tác động."
"Cái gì?" Tiến sỹ Mai và Đào Hạnh hai miệng một lời.
"Là con trai cháu.

Thằng bé thức tỉnh gây động tĩnh rất lớn.

Có thể ngay lúc đó Danh đã bị ảnh hưởng." Tú Hiền nói ra suy đoán của mình.

"Thời điểm đó rất nhiều người ngất xỉu sau khi tiếp xúc với dao động của thằng bé lúc thức tỉnh.


Cho nên việc Danh bị ảnh hưởng là điều không quá khó."
Trong lúc tất cả truy bắt đám bắt cóc giải cứu Aoi, Hoàng Danh vẫn ngồi trên xe của Tú Hiền giữ liên lạc với Minh Ngọc.

Sau khi vụ chấn động xảy ra anh còn nhịn khó chịu xuống mà đi hỗ trợ cấp cứu.
"Khoan." Đào Hạnh dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn Tú Hiền, lựa lời mà nói.

"Từ từ để tôi làm rõ chuyện này.

Anh có con trai hồi nào thế? Hình như anh chưa kết hôn mà.

Bạn gái cũng chưa có."
Tú Hiền nghẹn họng nhìn Đào Hạnh.

Không nuôi heo thì không được quyền ăn thịt heo hả? Anh khẽ ho mấy tiếng, bình tĩnh nói.
"Con nuôi.

Tôi mới làm xong thủ tục hồi sáng nay.

Thằng bé là một trong những đứa trẻ cùng bị bắt cóc với công chúa.

Tình cờ thế nào lúc chúng tôi đến thì nó thức tỉnh."
Tú Hiền kể đơn giản một chút về ngày hôm đó.

Nghe xong tiến sỹ Mai cũng gật gù.
"Trường hợp này đúng là rất có khả năng.

Bây giò cháu mang thằng bé đến đây kiểm tra xem."
Tú Hiền gật đầu, nhưng lại lắc đầu.
"Lúc này không được.

Bà nội đã đến trước cửa nhà rồi.

Cháu về nhà một chuyến xem thế nào, sau đó sẽ mang thằng bé đến."

"Mẹ ư? Sao mẹ lại trở về Long Uyên?" Tiến sỹ Mai giật mình.
"Cháu cũng đang muốn biết đây." Tú Hiền đứng dậy bước ra cửa.

"Cô cứ chờ tin cháu.

Cháu sẽ giải quyết nhanh thôi."
Lúc Tú Hiền về đến nhà đã thấy bốn người lớn ngồi trên ghế sofa, còn Chính Trực đang thấp thỏm ngồi trong bếp nhìn ra.

Tú Hiền chợt cảm thấy buồn cười, anh đi vào trong bếp dắt Chính Trực ra phía trước chào mọi người.
"Chính Trực, đây là bà nội của bố, con gọi là bà cố.

Chào bà cố đi con."
Dương phu nhân gượng cười gật đầu với thằng bé, mà Mark ngồi một bên cũng cố nhịn cười.

Chỉ có Aoi và Jiro vẫn giữ được chút bình tĩnh nhìn hai cha con Tú Hiền.
Chính Trực nghe Tú Hiền bảo thì ngoan ngoãn vòng tay cúi đầu thưa.
"Con chào...bà cố nội."
Lúc này Mark không nhịn được nữa đã lăn ra sofa cười nắc nẻ.

Dương phu nhân ngồi trên sofa khóe môi khẽ co giật, danh xưng này không sai, nhưng thốt thành lời sao nghe âm dương quái khí đến lạ lùng.
"Trời đất, Hiền, chú làm anh buồn cười quá đi mất."
Mark nói bằng giọng nước M nên Chính Trực không hiểu, nhưng mà thấy anh ta cười như vậy thằng bé cũng trở nên lúng túng và xấu hổ, nhóc nép sau Tú Hiền, ánh mắt quẫn bách nhìn Mark.
"Cậu câm miệng cho tôi.

Có cái gì mà cười hả." Tú Hiền ném cho Mark một cái liếc mắt khiến anh ta im lặng, sau đó ngồi xuống an ủi Chính Trực.

"Ngoan, đừng sợ.

Con nhìn chị gái bên kia xem, có cảm thấy quen thuộc không?"
Hiển nhiên là Chính Trực không nhớ gì, nhưng mà Aoi từng là người hướng dẫn nhóc thức tỉnh trong lúc nhóc không hay biết, cho nên hẳn là sẽ có một vài cảm giác gì đó.

Trước đó Aoi cũng đã nghe về tình trạng thằng bé cho nên cũng kiên nhẫn ngồi chờ.
Chính Trực nhìn Aoi một chút, sau đó kề tai Tú Hiền nói nhỏ.
"Nhìn mặt không quen, nhưng mà con có cảm giác chị này là người tốt."
Này cũng là trong dự liệu của Tú Hiền.

Cảm giác mà Chính Trực cảm nhận được có lẽ là sự tin tưởng.

Bởi vì Aoi đã hướng dẫn thức tỉnh thành công, còn cố gắng bảo vệ thằng bé trong tình huống mất kiểm soát cho nên thằng bé cảm thấy đây là người tốt, người đáng tin là điều bình thường.

Đây là cảm xúc để lại khi thức tỉnh một cách vô thức.

Anh xoa đầu Chính Trực, cười nói.
"Đúng rồi, chị ấy là người tốt.

Lúc Chính Trực chưa mất trí nhớ, chị đã giúp con nhiều lắm đó.

Mau đến cám ơn chị đi."
Chính Trực cái hiểu cái không, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn cám ơn Aoi.

Lúc này Tú Hiền mới nói với Dương phu nhân.
"Nội, hôm nay nội đến đây không phải chỉ để nhìn mặt đứa cháu cố này chứ?"
Dương phu thân bày ra tư thế thoải mái, cười nói.
"Tất nhiên là không phải.

Nội muốn đến xem tình hình thằng Lâm thế nào.

Hơn nữa điện hạ cũng có việc cần cô hai con giúp."
"Cần cô hai giúp?" Tú Hiền thở dài nói.

"Dạo này cô hai bận lắm.

Thằng nhóc Danh trợ lý của anh Lâm đấy, nó bị phản ứng sau trích xuất, đang nằm quằn quại trong viện nghiên cứu chờ cô hai kìa."
Tú Hiền nói thẳng, anh cũng không sợ hai người Jiro và Aoi nghe được.

Phản ứng sau trích xuất không phải điều gì ghê gớm lắm, trong hoàng gia nước J cũng có mấy người bị rồi, chỉ là truyền thông không biết mà thôi.

Có điều lý do thực sự mà tiến sỹ Mai bận rộn Tú Hiền thức thời không nói ra.

Đó là cơ mật gia tộc, thậm chí cũng là cơ mật quốc gia.
Dương phu nhân nghe xong Tú Hiền nói thì nhíu mày.

Chuyện của trợ lý Danh bà có biết, bà chỉ không ngờ là sau gần mười bảy năm mới xuất hiện phản ứng.

Bà tò mò hỏi.
"Có tìm được nguyên nhân tại sao bây giờ mới xuất hiện phản ứng không?"
Tú Hiền méo miệng cười, đẩy đứa nhóc sau lưng mình ra, bất đắc dĩ nói.
"Tất cả là nhờ anh bạn nhỏ này đây."
- --
VA LUNG TUNG VUI VẺ NHA!!!
CẦU HOA!!! CẦU ĐÁNH GIÁ!!! CẦU CẤT GIỮ!!!.