Đúng lúc Lục Vi Dân nói bỗng nghe được một giọng nói có phần lạnh lùng chen vào:
- Tăng cường học tập? Lục Vi Dân, đây là lý do cậu đến cà phê Đông Lai? Cậu cứ lén sau lưng Chân Ny để cùng những cô gái khác học tập? Học tập cái gì? Học làm thế nào để lừa gạt tình cảm của một cô gái?
- A, là anh, Đào Trạch Phong?
Lục Vi Dân hơi cảm thấy kinh ngạc. Nhưng nghe đối phương nói như vậy, lại nhìn biểu cảm dường như bắt được nhược điểm của mình, trong lòng hắn hiểu ra phân nửa, thản nhiên cười nói.
- Mời anh nói chuyện nên chú ý một chút.
- Nói chuyện chú ý một chút? Nếu cậu đã sợ người khác nói, vậy thì đừng làm chuyện này, thật là không hiểu sao Chân Ny lại coi trọng loại người như cậu.
Đào Trạch Phong dương dương tự đắc đi tới, nhìn lướt qua mấy người với ánh mắt sắc bén.
- Cô gái, chắc là cô còn không biết hắn có một người bạn gái? Lục Vi Dân, hãy nói cho cô gái này, bạn gái của cậu là ai? Là cô hay là người khác?
- Đào Trạch Phong, anh có tư cách gì mà nói những lời này với tôi? Tôi có bạn gái hay không, bạn gái tôi là ai lại cần anh phải dạy tôi nên nói với ai Ư? Quả thực là không thể hiểu nổi!
Thực sự là Lục Vi Dân có chút không biết nên khóc hay nên cười. Hắn không biết dùng từ ngữ gì để hình dung về người đàn ông đúng là đã bị tẩu hỏa nhập ma này, lòng đố kỵ đã làm y mất trí? Hay thực sự y cảm thấy nắm được nhược điểm của mình rồi gây áp lực?
Đào Trạch Phong không ngờ là thái độ của Lục Vi Dân lại cứng rắn như vậy. Hắn dám sỉ nhục ngay trước mặt mình, mà cô gái kia đứng bên dường như cũng hoàn toàn nghe không hiểu những điều mình nói, lại còn nhìn mình có phần kinh ngạc. Mà Lục Vi Dân cũng không hề sợ hãi, không lẽ quan hệ của hắn và cô gái kia không có gì đặc biệt?
Không thế nào!
Đào Trạch Phong tin tưởng vào sự quan sát của mình. Cô gái này rõ ràng có tình ý, rất dễ nhìn thấy, chỉ có tình yêu người ta mới có vẻ mặt như thế, không có khả năng cô gái như thế này lại yêu đơn phương Lục Vi Dân đấy chứ?
Đào Trạch Phong tuyệt đối không tin như vậy. Một Chân Ny đã khiến cho người ta không thể hiểu nổi rồi, Đào Trạch Phong không tin cô gái yêu kiều trước mặt cũng lại bị mê hoặc như Chân Ny.
- Lục Vi Dân, cậu dám nói với cô gái này cậu đã có bạn gái, mà không phải cô ta, bạn gái của cậu tên Chân Ny không?
Lúc này Đào Trạch Phong không kịp nghĩ đến những cái khác. Đôi vợ chồng đứng cạnh Lục Vi Dân này có phong thái đặc biệt, hẳn là bạn của hắn hoặc người quen, đúng lúc có thể vạch trần bộ mặt của Lục Vi Dân trước mắt những người này, để họ xem thật kĩ bộ mặt của hắn.
- Thần kinh!
Tô Yến Thanh nhìn Lục Vi Dân một cái, gương mặt có vẻ tức giận. Không hề ngờ gì nữa, tên đột nhiên nhảy ra này là kẻ có ý thù địch sâu sắc với hắn, đại khái là nghĩ hắn ăn ở hai lòng, lừa gạt tình cảm của mình, nhưng trong ngôn ngữ lại có sự hưng phấn và đắc ý khó nói thành lời.
Bị Tô Yến Thanh mắng một câu đến trợn mắt há mồm, Đào Trạch Phong không biết xảy ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Một cô gái như vậy, được mình giúp tỉnh ngộ, nói không chừng còn vì cảm kích mà kết bạn, vậy mà không ngờ thái độ cô ta lại lạnh nhạt, còn mắng mình một câu như vậy, quả thực khiến y không biết trả lời thế nào.
- Vi Dân, chuyện gì vậy? Vị này là…?
Ngụy Hiệp Hành không nhịn được nữa. Ông ta vốn không muốn đáp lời người đàn ông cao gầy thoạt nhìn rất có giáo dục này. Y ăn mặc không tầm thường, dáng người khá, còn có gương mặt dễ nhìn, rất có phong cách của một diễn viên điện ảnh, vậy mà vừa xuất hiện đã công kích Lục Vi Dân như vậy? Trong lời nói hình như ý là công kích vấn đề đạo đức tư tưởng của Lục Vi Dân, xem ra người này cho rằng Lục Vi Dân ăn ở hai lòng, nhưng lại nói là muốn bênh vực kẻ yếu, thái độ của Lục Vi Dân với y lại như có vẻ khinh thường, dường như rất không thích người đàn ông này.
- Hài, anh Ngụy, em cũng chưa giới thiệu, vị này là anh Đào, con trai Phó giám đốc sở Tài chính tỉnh, bây giờ đang có chức vị cao ở ngân hàng tỉnh, cũng là cốt cán nghiệp vụ của Ngân hàng công thương tỉnh. Em cũng không hiểu y nói cái gì, đại khái là nói em lừa gạt tình cảm của phụ nữ, ăn ở hai lòng.
Lục Vi Dân nhún vai.
- Một người quá tự cho mình là đúng, tự cảm thấy mình là hay.
Bị giọng điệu có chút khinh thường của Lục Vi Dân chọc, trước thì bị hắn không thèm nhìn, sau thì bị cô gái kia lườm lạnh lùng, lại còn bị tặng một câu mắng. Lúc này lại bị Lục Vi Dân chọc, hơn nữa gần đây lại bị Chân Ny xa lánh, vốn Đào Trạch Phong tự đề cao mình nhưng cũng không kìm chế được cảm xúc.
- Lục Vi Dân, tôi tự thấy mình là hay? Dựa vào cái gì mà tôi không thể cho rằng mình là hay? Cậu không thấy bản thân mình mới tự coi mình là hay sao?
Đào Trạch Phong hung hăng hít một hơi, đè nén cảm xúc, lạnh lùng nói.
- Nhưng tôi thật không hiểu dựa vào cái gì mà cậu tự cho là mình hay? Chỉ bằng văn bằng Đại học Lĩnh Nam? Hoặc ở nơi thâm sơn cùng cốc, nịnh bợ để làm một tên quan tép riu mà đã cho mình là một nhân vật rồi hả?
Lục Vi Dân như cười như không nhìn hai vợ chồng Ngụy Hành Hiệp đang há hốc mồm ra, lại liếc mắt nhìn vẻ mặt vừa bực vừa buồn cười của Tô Yến Thanh, thật sự hắn không biết làm thế nào để ứng phó với cảnh tượng này.
Trước kia hắn còn cảm thấy Đào Trạch Phong là người phong thái khá tốt, tương đối điềm tĩnh, vậy mà hôm này có chuyện gì xảy ra? Sao lại vô duyên vô cớ đến gây sự, giống như là bị gì kích thích vậy. Hơn nữa lại còn trực tiếp công kích mình, dường như không hoàn toàn đơn giản chỉ là chuyện hiểu lầm mình ăn ở hai lòng.
- Đào Trạch Phong, anh muốn gì?
Lục Vi Dân trầm tĩnh nói.
-
- Tôi muốn gì? Hỏi rất hay, cậu nói đi?
Đào Trạch Phong nhếch miệng, như cười như không mà hỏi ngược lại.
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, người khôn là tự biết mình, đừng tưởng chỉ dựa vào cái mồm mà có thể đánh khắp thiên hạ. Thời buổi này đâu cũng phải có thực lực, cậu không cảm thấy mình giống một tên hề sao?
Ngụy Hành Hiệp có chút khó tin mà nhìn vào vẻ mặt kiêu ngạo của người thanh niên này. Lục Vi Dân nói y là con của Phó giám đốc sở Tài chính tỉnh Đào Hành Câu, nhìn quả thực có chút giống nhau. Nhưng biểu hiện của con ông Phó giám đốc sở này hoàn toàn làm đảo lộn cảm nhận của anh ta. Ngụy Hành Hiệp không biết đối phương sao lại kiêu ngạo, ngông cuồng như thế, ngay trước mặt mình mà dám giáo huấn Lục Vi Dân nói cái gì mà những năm này làm gì cũng phải cần thực lực.
Phải nói là câu đó nếu đổi trường hợp, đổi giọng điệu, bầu không khí mà nói thì cũng không sai, nhưng giọng điệu gần như lật mặt với Lục Vi Dân, không thể không khiến người ta cảm thấy có phần khoa trương.
- Vi Dân, cậu nói đây là con của Phó giám đốc sở tài chính Đào Hành Câu? Đang làm ở ngân hàng trung ương? Có nhầm hay không vậy?
Ngụy Hành Hiệp cố gắng kiềm chế tâm trạng vừa bực mình vừa buồn cười, nói thật, đây cũng không phải là lần đầu tiên ông ta gặp chuyện này. Người vừa ngang ngược vừa kiêu ngạo không phải không có, ông ta cũng không phải chưa từng gặp. Nhưng không có lý do mà làm trò như vậy, hơn nữa còn không bận tâm đến những người khác, Ngụy Hành Hiệp liền không thể không nghi ngờ thân phận thực sự của đối phương. Ông ta nghĩ con của gia đình như nhà Đào Hành Câu thì không nên có biểu hiện như vậy mới đúng.
- Anh Ngụy, vậy anh hỏi cậu ta đi.
Lục Vi Dân cũng có phần khó có thể lý giải được biểu hiện hôm nay của Đào Trạch Phong. Phải nói anh ta thì coi như một nhân tài kiệt xuất rồi, không biết vì sao hôm nay lại biểu hiện như vậy, ngay cả Lục Vi Dân cũng không biết rốt cục là cái gì kích thích đối phương, mới khiến y lại thất thố đến vậy.
Nhìn thấy người đàn ông có vẻ như rất quen với Lục Vi Dân nhìn sang, trong lòng Đào Trạch Phong lại có một sự kích động không nói gì nên lời. Mẹ nó, Lục Vi Dân thì có đứa bạn nào ghê gớm chứ, nếu thật sự có bạn bè gì ghê gớm thì hắn còn phải ở lại cái nơi Phong Châu quái quỷ này ư? Bây giờ bố Chân Ny gặp hạn rồi, chỉ e lòng hắn đã nguội lạnh rằng sẽ không có cơ hội được điều về Xương Châu. Bây giờ trước mặt mình lại diễn kịch với người khác, nói vài câu ghê gớm, ra vẻ như là quen cha mình thật, như vậy mình sẽ bị dọa cho sợ? Thật sự là bị chuyện cười.
- Đúng vậy, tôi là Đào Trạch Phong, cha tôi là Đào Hành Câu, làm ở Phòng tín dụng ngân hàng trung ương tỉnh.
Đào Trạch Phong cố gắng tỏ ra không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nhưng sự kiêu căng trong lời nói thì vẫn không giấu đi đâu được
- Ồ, con trai của Phó giám đốc sở Đào, nhưng tôi chỉ muốn hỏi anh một câu. Khi nãy anh vừa nói là thời buổi này ở đâu cũng cần thực lực, tôi có chút không rõ, anh nói thực lực là chỉ cái gì?
Gương mặt trắng trẻo của Ngụy Hành Hiệp hiện rõ vẻ bình tĩnh, dường như thực sự có chút không rõ.
Đào Trạch Phong nhìn đánh giá kĩ lại đối phương. Y biết đối phương đang khiêu khích mình, nhưng y không e ngại, thản nhiên hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới nói rất thoải mái:
- Anh muốn biết?
- Đúng vậy, tôi muốn biết.
Đối với ngữ khí hơi trêu chọc của đối phương, Ngụy Hành Hiệp cũng không tức giận mà chỉ bình tĩnh đáp lại.
- Thực lực là cái gì? Bao gồm bằng cấp, cũng bao gồm cả năng lực và kinh nghiệm, nhưng không chỉ giới hạn ở đó, đó chẳng qua chỉ là những thứ cơ bản nhất. Còn mạng lưới quan hệ, thực lực kinh tế, hoàn cảnh gia đình, những cái đó mới là những thứ quyết định thực sự.