Khi Chu Du Minh dẫn Lục Vi Dân đến văn phòng làm việc của Thẩm Tử Liệt để giới thiệu, không ngờ được rằng Thẩm Tử Liệt đã rất tùy ý, thậm chí có chút thân thiết khi nói chuyện với Lục Vi Dân. Điều này làm cho Chu Du Minh cảm thấy kinh ngạc. Khi biết được rằng tối hôm qua Lục Vi Dân đã cùng ăn cơm tối với Thẩm Tử Liệt. Hơn nữa sau khi ăn cơm xong còn hàn huyên nói chuyện nữa. Chu Du Minh lập tức có cái nhìn khác về Lục Vi Dân.
Thẩm Tử Liệt không dễ tiếp xúc. Thư ký trước đó không được hài lòng lắm, nên khi lựa chọn thư ký thứ hai thì Văn phòng Huyện ủy cũng tốn nhiều công sức, đã có lần muốn giao cho phòng Ủy ban nhân dân huyện bên kia, nhưng phòng Ủy ban nhân dân huyện bên kia cũng đưa đẩy với lý do vì lúc ban đầu là do Văn phòng Huyện ủy làm chuyện này rồi, vì thế nên cứ để Văn phòng Huyện ủy lựa chọn người thì phù hợp hơn.
Tuy rằng Thẩm Tử Liệt rất nhanh chóng sẽ quay về tỉnh. Nhưng dù thế nào thì cũng còn nửa năm nữa. Nửa năm này mà không tìm được một thư ký phù hợp tạm thời thì cũng không hay. Vừa may lại có ứng cử viên Lục Vi Dân này. Vì thế nên Từ Hiểu Xuân cũng liền thuận nước đẩy thuyền đưa Lục Vi Dân lên.
Không ngờ một sinh viên mới tốt nghiệp mà lại được việc như thế. Lại có thể nói chuyện một cách thân mật với Thẩm Tử Liệt cả một đêm như thế. Hơn nữa Chu Du Minh cảm giác được, khi nói chuyện Thẩm Tử Liệt thậm chí còn có một giọng điệu rất tán thưởng Lục Vi Dân. Điều này khiến cho Chu Du Minh không khỏi suy nghĩ xem sau lưng Lục Vi Dân có bối cảnh quan hệ nào không.
Từ Hiểu Xuân khi nói chuyện với y, cũng không nói chuyện gì khác. Lúc ấy cũng chỉ là trực tiếp điểm tên Lục Vi Dân ở bên Văn phòng Huyện ủy làm thư ký cho Thẩm Tử Liệt mà thôi. Vì thế nên các mối quan hệ khác thì y không hề hay biết.
Tuy nhiên sau chuyện này, Chu Du Minh cũng ý thức được Lục Vi Dân chỉ sợ không phải là một nhân vật đơn giản. Bản thân ông ta về sau cũng cần phải suy xét nhiều một chút đến việc làm thế nào để nắm bắt được những nhân vật không giống người bình thường này.
Lục Vi Dân tự cho rằng đã đi vào vai diễn rất nhanh. Sóng gió hai mươi năm của đời sau, cộng thêm sự cố gắng thích ứng thời gian, nên đã khiến cho hắn có một trạng thái rất tốt để tiến vào.
Hắn cũng rất cẩn thận phân tích “ông chủ” hiện tại mà mình phải phục vụ. Tình hình của Thẩm Tử Liệt, hóa ra ông ta là cán bộ cấp phó Cục của phòng nghiên cứu cán bộ ban Tuyên giáo tỉnh ủy, về sau lại được phái đến ban Tuyên giáo Địa ủy Lê Dương đảm nhiệm chức Phó trưởng ban, rất nhanh lại được phái đến Huyện ủy Nam Đàm đảm nhiệm chức Phó bí thư. Còn từ năm ngoái đến đầu năm nay thì giữ chức Phó chủ tịch huyện.
Theo như thông lệ của Xương Giang, thời gian điều xuống dưới của cán bộ thông thường là một đến hai năm. Thẩm Tử Liệt là đầu năm 89 được phái đi, nói cách khác thì đầu năm 91 sẽ quay trở về ban Tuyên giáo tỉnh ủy. Nếu như làm tốt thì sau khi quay về ban Tuyên giáo tỉnh ủy, có thể đạt được một cấp Cục trưởng nào đó.
Tuy nhiên có tin đồn Thẩm Tử Liệt và Chủ tịch Địa khu Lê Dương - Thượng Quyền Trí có mối quan hệ khá là thân thiết. Năm trước Phó chủ tịch thường trực huyện Nam Đàm vì lý do tuổi tác mà sau đó đến nhậm chức ở Hội đồng nhân dân, nghe nói chính là dưới sự đề cử của Thượng Quyền Trí mà Thẩm Tử Liệt vốn không có tên trong phạm vi người được chọn của ban tổ chức cán bộ, tự nhiên lại được đề cử Phó chủ tịch huyện Nam Đàm, và thành công được chọn làm Phó chủ tịch huyện.
Tuy nhiên cũng có rất nhiều người nghi ngờ địa ủy trong vấn đề này đã suy xét có chút thiếu sót, chủ yếu là chỉ lúc đó Thẩm Tử Liệt chỉ có một năm tạm giữ chức, thời gian rèn luyện sắp hết rồi. Huống hồ cán bộ đang tạm giữ chức thì cũng không phù hợp với việc đảm nhiệm một công tác cụ thể quan trọng như chức vụ Phó chủ tịch thường trực huyện. Chỉ có điều những chất vấn này cũng chỉ là đặt sang một bên, chứ chẳng ảnh hưởng gì đến quyết sách của tầng cao.
Sẽ chẳng có ai đi chất vấn Địa ủy sao lại lựa chọn Thẩm Tử Liệt đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch thường trực huyện. Đặc biệt là khi có lời đồn rằng Chủ tịch Địa khu Thượng Quyền Trí và Thẩm Tử Liệt có mối quan hệ không bình thường, thì mọi người lại càng phải kín như bưng.
Nam Đàm là một huyện nông nghiệp lớn điển hình. Có dân số một triệu hai trăm nghìn dân, ngoại trừ trấn Thành Quan, còn có tám quận truyền thống, tổng cộng có mấy nghìn cư dân thành phố. Tuyệt đại đa số đều là cán bộ cơ quan và người nhà.
Huyện thành Nam Đàn cũng chỉ có bốn phố cổ Đông Tây Nam Bắc. Ngoài ra còn thêm một bệnh viện huyện nằm đầu phố Đông và trường trung học Nam Đàn nằm ở phố Tây cách hai km. Toàn bộ huyện Nam Đàm thực sự không có thứ gì đáng xem. Còn đầm Linh Tê diện tích khá lớn, phong cảnh đẹp, thực vật xung quanh được bảo vệ rất tốt. Đây cũng là lý do được gọi là huyện Nam Đàm.
Tám quận truyền thống chia ra bốn quận phía Nam và bốn quận phía Bắc. Thị trấn Thành Quan vừa hay nằm giữa kết hợp bốn quận phía Nam và bốn quận phía Bắc, có thể coi như là vành đai eo
Mà kiếp trước Lục Vi Dân được phân phối đến xã Đông Pha, thì thuộc quận Đông Cố một trong bốn quận phía nam. Toàn bộ khu Đông Cố có 150 nghìn người, năm xã, thị trấn. Ngoài thị trấn Đông Cố ra thì còn có xã Đông Pha, xã Nhị Đạo Ô, xã Hoắc Sơn, xã Tân Hà.
Thẩm Tử Liệt đến địa khu là mở hội nghị công tác sản xuất nông nghiệp kết hợp thu mua lương thực.
Phải nói mấy năm nay không khí hội nghị thu mua lương thực đều không tốt lắm. Đặc biệt là vấn đề thu mua lương thực đã trở thành một vấn đề lớn gây khó khăn cho chính quyền các cấp Đảng uỷ.
Vài năm gần đây lương thực mấy mùa liên tục bội thu, bảo vệ giá cả các vùng lương thực trong nước đều đặt ở mức thấp nhất. Dù là như vậy, ban ngành lương thực khi thu mua lương thực lại không đủ tiền, số tiền mà nhà nước cấp xuống không thể mua hết được lương thực trong tay nhân dân. Vì thế nên chính quyền địa phương cuối cùng liền không thể không dùng chi phiếu để thay thế.
Nhưng ban ngành chính phủ khi thu thuế nông nghiệp và hệ thống rút tiền lại không thể thu nhận chi phiếu. Điều này cũng kích thích tinh thần chống đối của người dân đối với việc nộp thuế nông nghiệp và hệ thống rút tiền, khiến cho mối quan hệ cán bộ địa phương với dân chúng khá là căng thẳng. Còn mỗi năm về vấn đề thuế nông nghiệp và vấn đề phí rút tiền liền trở thành vấn đề trọng tâm mà các cấp chính quyền Đảng uỷ phải bỏ sức ra nghiên cứu. Thậm chí có thể nói là vấn đề áp đảo tất cả các vấn đề khác.
Mà thuế nông nghiệp có thể thu đủ số hay không, mức độ thu như thế nào, liền trở thành chỉ tiêu mấu chốt nhất của Thành ủy, ủy ban nhân dân huyện khi kiểm tra đánh giá các quận lớn và các xã, thị trấn.
Nam Đàm tuy rằng là quận huyện gò đất, nhưng địa thế còn thấp hơn rất nhiều so với mấy huyện phía Bắc ở địa khu Lê Dương, thuộc loại núi địa khu vùng đồi núi điển hình, cao hơn mặt nước biển từ 300 mét đến 600 mét. Địa thế nhiều dốc thoải, độ gập ghềnh không lớn. Trong đó đại đa số đều là vùng sản xuất các sản phẩm chủ yếu ở vùng cạn, cũng có vùng bình nguyên và khu vực có điều kiện tưới tiêu tốt là vùng sản xuất lúa nước chủ yếu.
Lục Vi Dân xem như lĩnh giáo phong cách làm việc của Thẩm Tử Liệt. Theo Thẩm Tử Liệt, một buổi sáng đã chạy đến hai xã trấn, xã quận Thạch Cổ trấn Thạch Cổ và xã Thạch Kiều của bốn quận phía Bắc, buổi chiều còn phải đến xã Lương Câu của quận Mã Vĩ.
Mấy xã, thị trấn này đều là khu sản xuất lương thực chủ yếu của Nam Đàm. Lương thực năm nay trước mắt sắp tới đến mùa bội thu lớn. Nhưng về vấn đề tiền thu mua, từ địa khu đến huyện đâu đâu cũng là trứng chọi đá. Hiện tại lại sắp có một làn sóng chi phiếu không thể tránh được, còn nông dân thì cũng là óan than dậy đất.
Bữa cơm trưa liền ăn ở một nhà ăn của chính quyền xã Thạch Kiều. Về phương diện này thì Thẩm Tử Liệt coi như là dễ chiều nhất.
Bởi vì không uống rượu, Thẩm Tử Liệt vô cùng đơn giản về ăn uống, một bát cơm, một món ăn, một món canh là có thể thành một bữa cơm được rồi. Lục Vi Dân lại cảm thấy theo một vị lãnh đạo như thế này là rất phù hợp.
Hắn cũng không thích phong cách động một tí là muốn ngồi ăn bàn tiệc lớn. Giải quyết vấn đề ăn cơm một cách đơn giản nhanh chóng đối với Lục Vi Dân mà nói, cũng là một sự giải thoát. Ít nhất có thể tránh được mấy tiếng đồng hồ uống rượu vô vị trên bàn rượu.