Tang Cơ Hủ tới rất nhanh, nàng cùng Diệu Tinh ở cạnh nhau, Diệu Tinh từ lần trước cùng nàng luyện chế yêu cổ có được lợi không ít. Tang Cơ Hủ tuy rằng biết hắn nguyên bản là ma, nhưng bản tính không hẳn xấu xa, cũng vui vẻ chỉ điểm hắn, đem những ký ức hắn khó tiếp thu của Tả Ký tiêu hóa, trở thành bản thể của hắn, trở thành cao thủ chế cổ.
“Tỷ tỷ, cổ trong cơ thể bọn họ cũng không phải nan giải, cho ta hai ngày có thể luyện chế dược giải cổ.” Tang Cơ Hủ vừa tới liền tra xét thân thể thầy trò Cổ Cứu.
Tuy rằng Tang Cơ Hủ không có nói cổ gì, Dạ Dao Quang cũng liền không hỏi: “Yêu cầu chuẩn bị những gì?”
“Những thứ cần ở chỗ Diệu Tinh đều có, tỷ tỷ chỉ cần chuẩn bị chút xà phòng là được.” Tang Cơ Hủ suy nghĩ rồi giản lược nói với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang gật đầu: “Mọi người đi nghỉ trước đi, ta đã cho người chuẩn bị một bàn điểm tâm, nếm thử mỹ vị Thổ Phiên xem.”
“Được a, muội đi nghỉ một lát.” Tang Cơ Hủ cũng không chối từ, tu vi nàng đã mất, thân thể không khác mấy so với nữ tử bình thường, tuy rằng một đường cùng Diệu Tinh ngự không mà đi, nhưng thân thể nàng ở trên cao một thời gian hô hấp có chút không thuận, lúc này thật đúng có chút mỏi mệt.
Buổi tối cả gia đình tụ tập bên nhau uống rượu sữa, cùng nhau hàn huyên, Cổ Cứu cùng Quan Chiêu biết trong cơ thể bọn họ có cổ độc, tâm tình không sợ hãi ngược lại còn rất tốt. Sau khi ăn uống no đủ, mọi người về phòng mình nghỉ ngơi.
Hai ngày kế tiếp, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều không rời khỏi hậu viện hiệu thuốc, ở trong phòng chơi cờ, trò chuyện. Mãi cho tới ngày tân niên, Tang Cơ Hủ cùng Diệu Tinh đem cổ vật đã chế xong, là một viên thuốc lớn cỡ hạt gạo.
Tang Cơ Hủ cắt đầu ngón tay Cổ Cứu cùng Quan Chiêu, nói hai người đặt tay lên trên miếng gan lợn, rồi sau đó kêu Diệu Tinh đốt lửa, đem viên thuốc kia bỏ vào. Một cỗ mùi xú uế kỳ dị tản ra, tức khắc Cổ Cứu cùng Quan Chiêu cảm thấy có chỗ tê rần trong cơ thể, có thứ gì đó đang dời vị trí.
“Nhịn xuống, các ngươi ngàn vạn lần đừng nhúc nhích, đây là hương vị cổ trùng trong cơ thể các ngươi thích nhất, đem chúng dẫn ra. Nếu các ngươi nhịn không được mà động sẽ làm chúng nó phát giác.” Tang Cơ Hủ vội vàng dặn dò hai người.
Nguyên bản hai người muốn dùng tay gãi liền dừng lại, đại khái qua mười lăm phút thời gian, Dạ Dao Quang rốt cuộc nhìn thấy một con trùng đen dài mảnh chạy từ cánh tay bọn họ chui ra qua đầu ngón tay. Nó mảnh như sợi tóc nhưng dài cỡ đầu ngón tay, vừa ra thì chìm vào gan lợn không nhìn thấy bóng dáng.
“Được rồi, cổ trùng trong cơ thể các ngươi đã bị dẫn ra.” Tang Cơ Hủ dùng thuốc trị thương xoa lên đầu ngón tay bọn họ, rồi sau đó thu lại gan heo.
“Muội dùng cổ này làm gì?” Dạ Dao Quang khó hiểu hỏi.
“Lấy cổ dưỡng cổ.” Tang Cơ Hủ cười thần bí, đem cổ đã được cất túi cho Diệu Tinh, “Thu lại.”
Diệu Tinh tự nhiên tiếp nhận, đem cất vào trong giới tử.
Dạ Dao Quang nhìn hai người phối hợp ăn ý, nhướng mày không nói.
“Đúng rồi tỷ tỷ, muội nghe tỷ phu nói hai người muốn đi quỷ thành?” Tang Cơ Hủ bỗng nhiên nhắc tới chuyện này.
“Không phải chúng ta muốn đi, mà là chúng ta buộc phải tới đó.” Dạ Dao Quang nhắc tới liền sốt ruột, chuyến này không đi không được, cũng không biết Nguyên Dịch đánh chủ ý quỷ quái gì nữa.
“Tỷ phu nói người tới quỷ thành, trên mặt sẽ nổi những mạch máu xanh?” Tang Cơ Hủ tiện đà nói, “Muội hoài nghi đó là trúng một loại cổ thuật.”
“Cổ thuật?” Dạ Dao Quang nghiêm túc hỏi, “Cổ thuật gì?”
“Giống như một loại rối cổ.” Tang Cơ Hủ trầm mặc một lát mới nói, “Trong tộc chúng ta đã từng bị mất một quyển thuật pháp thần bí…..”
Đó là vào thời Tộc mẫu trước Tộc mẫu đương nhiệm, tới nay đại khái bảy tám chục năm, Tộc mẫu ngay lúc đó có một chất nữ, bởi vì Tộc mẫu trong trại không thể thành thân, tất nhiên không thể sinh dục, Tộc mẫu liền đam chất nữ này từ nhỏ coi như thân nữ nhi mà dưỡng dục. Cô nương này sau đó cũng tham gia tuyển chọn Thánh nữ, thế nhưng cho dù nàng là thân chất nữ của Tộc mẫu, thiên phú lại không giống nhau, chưa tới vòng chọn lựa cuối cùng, thời điểm ở bên ngoài rèn luyện lại cứu một nữ tử đáng thương. Nữ tử này tỏ vẻ yếu đuối nhu nhược, hơn nữa còn bịa đặt chuyện bản thân vô cùng thê thảm, được không ít người thương cảm, nàng ta cứ như vậy được sống trong tộc yên ổn.
Nhưng không đến một năm, nàng liền lợi dụng sự tín nhiệm của Tộc mẫu giành cho chất nữ mà đánh cắp một quyển bí pháp chế cổ, giết chết vị chất nữ kia rồi chạy khỏi trại, người này đến bây giờ vẫn là đối tượng Miêu trại bọn họ truy tình.
Sau khi nói lại đại khái mọi chuyện một lần, Tang Cơ Hủ tiếp tục: “Mấy năm trước, thời điểm muội lịch lãm gặp không ít con rối cổ thất bại, những người này đều thành quái vật, người không ra người, quỷ không ra quỷ, phần lớn giống như dã nhân. Những dã nhân này cực kỳ hung tàn, còn có thể ẩn thân, đao thương bất nhập, thứ sợ duy nhất chính là nước.”
Dạ Dao Quang nghe như thế nào cũng cảm thấy quen thuộc, nàng liếc mắt nhìn Ôn Đình Trạm.
“Ta cùng Dao Dao mười năm trước ở Phù Dung huyện cũng từng gặp qua.” Ôn Đình Trạm rất chắc chắn, Tang Cơ Hủ nói tới chính là tại nhà Cổ Mặc Nhỉ, quái vật bị Dạ Dao Quang nhốt trong trận pháp bị một chậu nước giết chết.
“Cổ thuật như vậy đâu dễ dàng học được?” Tang Cơ Hủ cau mày nói, “Chúng ta từ nhỏ đã dưỡng bản mạng cổ trong người, kỳ thực ngay khi bắt đầu biết đọc đã biết phân rõ cổ trùng, bảy tám tuổi mới học tới cách nào để sống chung với nó, mười tuổi học cách chế cổ, nhưng cũng không ít người bị phản phệ. Những người này đánh cắp một quyển bí phát, cũng không phải bí pháp cao cấp nhất, rất nhiều thứ căn bản khó làm được, lại sản sinh ra nhiều quái vật như thế, cũng không biết mục đích là gì, lại càng không biết người này còn trên nhân thế không…”
Sự tình bảy tám chục năm, tính tính thời gian, người đánh cắp bí pháp cũng gần trăm tuổi, lại không như tu luyện giả, rất khó sống lâu như vậy.
“Ý của muội là muốn đi cùng chúng ta, truy theo quyển bí pháp kia.” Dạ Dao Quang đã hiểu ý đồ của Tang Cơ Hủ.
“Tuy rằng muội đã không xứng làm người trong trại, nhưng vĩnh viễn sẽ không quên bổn phận của mình. Chuyện này vẫn luôn là tâm bệnh của Tộc mẫu và những người trong tộc, có thể sớm ngày truy hồi, cũng tránh rơi vào tay người tâm thuật bất chính, gây họa tới càng nhiều người vô tội. Ta cũng muốn biết người đó luyện chế bao nhiêu con rối thật bại, trong lòng có tính toán, ngày sau cũng dễ ứng đối.” Tang Cơ Hủ gật đầu với Dạ Dao Quang, “Muội quyết định cùng tỷ tỷ cùng tới quỷ thành.”
Dạ Dao Quang không lập tức đáp ứng, mà trầm mặc tự ngẫm.
“Tỷ tỷ, tỷ không phải nọi trước khi muội hoàn thành thuần cổ, không thể rời khỏi tỷ sao?” Tang Cơ Hủ năn nỉ, “Muội sẽ bảo vệ tốt chính mình, cho dù quỷ thành nếu thật sự có con rối cổ, muội đi cùng cũng có thể tương trợ tỷ. Tỷ nếu còn chưa yên tâm, Diệu Tinh cũng đi cùng chúng ta, có hắn bảo hộ ta là được chứ?”