*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Nguyệt đột nhiên có dự cảm bất an, nàng do dự một chút, sau đó mới mở miệng dò hỏi:


"Là cái gì ?"


"Thiên thủy là thiên địa chí âm chí hàn chi vật, cơ thể phàm nhân hiện tại của ngươi... Khụ khụ, không... không thể luyện hoá nó."


"..."


Mặt Lam Nguyệt triệt để đen.


Không thể luyện hoá ? Phàm nhân ? Nàng còn không phải là một nhân tộc bình thường à ? Hắn nói phàm nhân không thể luyện hoá, còn muốn nàng thu phục Thiên thủy ? Đậu nàng ?


Cảm nhận được Lam Nguyệt tức giận, Quân Vô Nhai vội nói:


"Không phải ngươi không luyện hoá được, mà ngươi hiện tại không thể luyện hoá ! Đợi ngươi đem thần lực tu luyện nhiều hơn một chút, liền có thể đem nó áp chế, tiến hành luyện hoá."


"Thần lực ? Là linh lực vàng óng kia ? Muốn tu luyện như thế nào ?"


"Cái đó ta sẽ nói cho ngươi sau, trước đem nó bắt lại, giam vào Phượng Linh Giới, đợi ngươi đem Thần lực tu luyện tốt, rồi lại đem nó luyện hoá."


"Tốt."


Lam Nguyệt đáp một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng động, bàn tay kết thành một kết ấn phức tạp, lam sắc linh lực tụ lại, đan xen một sợi kim sắc mỏng manh, hướng về phía Thiên thủy bay đến.


Mắt thấy linh lực tiếp cận Thiên Thủy, Đột nhiên một đạo linh lực đánh ngang, đem linh lực của Lam Nguyệt đánh lệch.


Ầm ầm ầm


Linh lực đánh vào vách đá, nổ tung. Cùng lúc đó, lại một đạo linh lực đánh thẳng vào Lam Nguyệt.


Sắc mặt Lam Nguyệt khẽ biến, bản năng phản ứng vội vã lùi về sau, tránh thoát công kích.


Mà vốn bị nàng vây lấy Địa Ngục Hàn Thủy lại nhân cơ hội trốn mất.


"Chết tiệc, là kẻ nào !!"


Đồ sắp đến tay lại để vụt mất, là người đề sẽ tức giận !


"Tiểu oa nhi, để lại hoả linh, lão phu tha ngươi !"


Thanh âm già nua vang lên, Lam Nguyệt ngẩng đầu, liền nhìn đến lam bào lão giả, trên tay áo hiện lên tám đoá tuyết văn, đúng là người dẫn đầu đội ngũ Băng Thánh Cung nàng thấy trước đó.


Hắn một mình đi đến, cũng không thấy đệ tử Băng Thánh Cung đâu. Hẳn là lúc vào bí cảnh đã bị tách ra. Hang động lúc trước nàng ở lại có không gian chuyển hoán, không biết đã đi đến nơi nào rồi. Tiểu Mao và Huyền Tịch còn không biết cách nàng bao xa.


Không biết bí cảnh này rộng bao lớn, lúc đi tìm bọn họ...


A... Không không ! Nàng và Huyền Tịch có quan hệ gì, nàng mới không cần tìm hắn, chỉ cần tìm tiểu Mao liền tốt, cũng không biết nó hướng nơi nào chạy.


Nhạc Vu thấy Lam Nguyệt không đáp, không vui nhíu mày, thanh âm lần nữa vang lên, mang ý vị cảnh cáo rõ ràng.


"Tiểu oa, nếu ngươi đã không nghe theo, đừng trách lão phu ức hiếp tiểu bối."


Tiểu oa này phát hiện dị hoả, tất nhiên không thể sống rời khỏi !


"Ha, ngươi hiện tại thì không ức hiếp tiểu bối ?"


Lam Nguyệt né tránh một kích của hắn, cười nhạt nói. Phá hoại chuyện tốt của nàng, còn muốn cướp Thiên Hỏa ? Haha...


"Ngươi !!!"


Nhạc Vu tức giận đến run rẩy, bàn tay to vung lên, một chưởng hướng Lam Nguyệt đánh tới.


Lam Nguyệt không hề né tránh, khoé môi nàng hơi cong lên, bàn tay mảnh khảnh đưa ra, nhẹ nhàng tiếp được.


Nhạc Vu sửng sốt, đôi mắt đều trừng lớn, lão không nghĩ Lam Nguyệt có thể đỡ được một chưởng của bản thân, mà không chút nào cố sức.


"Sao có thể !!!?"


Lão kêu lên, thanh âm tràn ngập khó tin.


Lam Nguyệt nở nụ cười, ý vị mang theo chút mỉa mai.


Nàng tụ linh lực lại, đánh lên người Nhạc Vu khiến lão bật ra, đánh vào vách đá, khoé miệng tràn ra máu tươi.


Lam Nguyệt thu quyền, xoa xoa nắm tay, khoé môi tà mị hơi cong lên, lạnh nhạt mở miệng.


"Lão đầu, nếu là bên ngoài, ta tất nhiên không chịu nổi một kích của ngươi."


"Bất quá,... Hiện tại ta và ngươi cảnh giới không hơn kém bao nhiêu, muốn cướp đồ của ta ? Kiếp sau cũng không có !"


Sắc mặt Nhạc Vu khó coi, lão ở địa vị cao nhiều năm, trước nay chưa từng chịu sỉ nhục lớn như vậy ! Một Thực Hoá Cảnh nhỏ bé, cũng dám ở đây uy hiếp hắn ! Đáng hận !!


"Tiểu tử, ngươi cũng biết lão phu là ai không ? Dám uy hiếp lão phu ?"


Nhạc Vu nheo mắt, cao ngạo nói.


Lam Nguyệt thu lại ý cười, môi mỏng khẽ mở:


"Người chết, sẽ không còn uy hiếp."


Lời nàng vừa dứt, thân ảnh tựa như hư hoá, biến thành một luồng ánh sáng màu tím, lao về phía Nhạc Vu.


Nhanh quá !


Nhạc Vu thầm kêu không ổn, đây rõ ràng không phải tốc độ một Thực Hoá cảnh nên có ! Thực Hoá cảnh mặc dù có thể hư hoá, nhưng trình độ tuyệt đối không được như vậy !


Rõ ràng chỉ vừa đột phá Thực Hoá Cảnh trung kì, nhưng sự thành thạo này, thậm chí nhiều Thực Hoá Cảnh hậu kì viên mãn cũng ít làm được !


Ầm ầm ầm !!!


Sóng linh lực tựa như thủy triều đánh tới, mặc dù bị áp chế ở cảnh giới Động Thiên, nhưng dù sao cũng là cao thủ Đế Phân Cảnh, tuyệt đối không phải ăn chay !


"Lôi Thần Chi Nộ !"


Vu Nhạc hét lớn, quanh động vây bởi vô số vân lôi, sấm sét tựa mãnh thú gào thét, triều Lam Nguyệt lao tới.


Lam Nguyệt cũng không dám khinh thường, nàng nhanh chóng né tránh, thân pháp như quỷ mị, băng khí nhanh chóng theo cước bộ của nàng vây lấy Vu Nhạc.


"Xú tiểu tử ! Có giỏi liền đừng né tránh !"


Vu Nhạc nhìn thân ảnh Lam Nguyệt nhanh nhẹn né tránh, tức giận quát.


"Lão bất tử, đứng cho ngươi đánh sao ? Ta cũng không bị điên !"


Lam Nguyệt trào phúng, bước chân cũng không hề chậm lại chút nào.


Vu Nhạc tức đến không nhẹ, đột nhiên lão cảm giác không đúng. Không khí xung quanh lão dường như đã lạnh hơn vừa rồi.


Lão thu linh lực lại, lúc này mới phát hiện xung quanh hàn khí mịt mù bao phủ. Lão vậy mà bị băng thuẫn bao lấy !!


Vừa rồi, vì dùng lôi linh lực, xung quanh nổi sấm chớp, lại bị khiêu khích, hắn không chú ý để tiểu tử này giăng bẫy !


"Lão bất tử, bằng bản lĩnh này của ngươi cũng muốn cướp đồ của ta ?"


"Hừ, bằng đám băng vụn này cũng muốn bắt ta ?"


Vu Nhạc cười lạnh, triệu hồi lôi linh lực, muốn đem băng thuẫn đập nát.


Lôi điện ầm ầm đánh vào băng thuẫn, khối bụi mù mịt.


"Hahaha... Tiểu tử vắt mũi chưa sạch, còn không chịu chết !"


Vu Nhạc cười lớn, lúc lão vừa muốn động, phát hiện dưới chân đột nhiên không thể động.


Vu Nhạc giật mình nhìn xuống, đôi mắt trừng to, không thể tin được kêu lên:


"Cái gì ! Không thể nào !!"


Khối bụi lúc này đã tản đi, rốt cuộc nhìn rõ bên dưới.


Thì ra băng thuẫn bị lão đánh nát không những không vỡ vụn mà còn kết lại, đem chân lão đóng băng.


"Hoá băng thuật của ta, nào có dễ phá như vậy a..."


Lam Nguyệt nở nụ cười, băng linh lực trên tay hoá ra một băng đao. Vu Nhạc này vừa nhìn liền biết tuyệt đối không phải kẻ nói lí, nếu hôm nay tha cho hắn tuyệt đối sẽ rước lấy phiền phức !


Lam Nguyệt nâng đao lên, một đao chém xuống.


Mắt thấy Lam Nguyệt muốn xuống tay, đôi mắt Vu Nhạc chợt đảo, vội vàng nói.


"Đừng đừng đừng, tiểu bằng hữu, tiểu huynh đệ, có gì từ từ nói, hoả linh cho ngươi, ta không cần nữa."


"Ồ, đó vốn là của ta, cần ngươi đưa sao ?"


"Vậy, vậy, ta có rất nhiều bảo bối, ta đưa ngươi !"


"Bảo bối ? A, lấy ra xem thử."


Lam Nguyệt thu đao, rất có hứng thú nhìn hắn.


"Đây là một quyển địa giai cao cấp linh kỹ, Độn linh thuật ! Ta cho ngươi !"


Vu Nhạc lấy ra một quyển sách cũ, đưa cho Lam Nguyệt.


"Địa cấp ? Chỉ có địa cấp ngươi cũng muốn mua chuộc ta ?"


Lam Nguyệt cầm quyển sách trên tay, cười lạnh ném sang một bên.


Tiếp đó, Vu Nhạc cũng lấy ra một vài thứ, có đan dược, có đan phương, cũng có linh kỹ, võ kỹ, binh khí.... Bất quá, đều bị Lam Nguyệt ném sang một bên.


"Lão bất tử, hoá ra mạng của ông cũng chỉ đáng như vậy ?"


Hai tay Lam Nguyệt ôm trước ngực, lười biếng đánh giá Vu Nhạc.


Vu Nhạc cắn răng, lần nữa lấy ra một vật, là một bình ngọc.


"Đây...đây là Tục Mệnh Hoàn, là cao cấp đan dược, chỉ cần còn một hơi thở, là có thể cứu được."


Lam Nguyệt suy tư nhìn lão, lão đầu này cũng rất có bảo bối a.


Đôi mắt chợt loé, nàng hơi kéo khoé môi, chợt thở dài.


"Đồ ngươi lấy ra cũng chỉ có đan dược này miễn cưỡng tạm chấp nhận được."


Vu Nhạc trong lòng cười lạnh, bất quá ngoài mặt vẫn nở nụ cười, mặc dù có chút khó nhìn.


"Vậy, ngươi muốn như thế nào ?"


"Vậy đi, ngươi đưa túi trữ vật của ngươi cho ta, ta tự mình chọn !"


"Ngươi... Không thể nào !"


Lại dám đề ra yêu cầu vô lí này ! Hắn đường đường trưởng lão của Băng Thánh Cung, lại bị một tiểu tử uy hiếp ? Đây tuyệt đối là sỉ nhục !!


"A, vậy ra, mạng của ngươi đến chút đồ vật cũng không bằng a..."


Lam Nguyệt nói, tiếc nuối nhìn hắn, đao cũng nâng lên.


Vu Nhạc cắn răng, thầm nghĩ, lát nữa đợi hắn thả lão ra, lão nhất định cướp lại đồ vật, một kiếm chém chết hắn !


"Được, lão phu đồng ý !"


__________