*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ca, hắn lợi hại như vậy, chắc chắn không có việc gì"


Hồng Lăng một bên lo lắng nói, lúc đầu đúng là nàng không ưa tiểu tử kia, nhưng qua mấy ngày nay, thực sự không thể thừa nhận, tiểu tử kia, không đáng ghét như nàng nghĩ.


"Đúng vậy, đoàn trưởng, Dạ công tử sẽ không việc gì !"


Thạch Sơn ở một bên kiên định nói, hắn cũng bị thương không nhẹ, hiện tại đứng vững đã may mắn.


"Ta thực không xứng làm đoàn trưởng, ta không bảo hộ tốt mọi người..."


Khương Ngọc thanh âm rung rung nói, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ thấy mình nhỏ bé như lúc này.


Hắn tu vi quá cao, cao đến mức hắn quên mất kinh nghiệm của bản thân quá thấp, không bằng đến một nửa của Dạ Ảnh.


Khương Ngọc nắm chặt tay, ánh mắt kiên định.


"Mọi người trở về bàn giao nhiệm vụ đi, ta muốn ở lại lịch luyện một thời gian".


"Tam Ca, không được !"


Hồng Lăng kinh hô, ca ca hiện tại bị thương nặng, một mình ở lại Lạc Nhật sơn mạch quá nguy hiểm.


"Ý ta đã quyết !"


Khương Ngọc kiên quyết nói, hắn phải nhanh nâng cao khả năng thực chiến, còn nữa, hắn cũng có thể tìm hiểu một chút Nguyệt Ảnh tin tức.


Hồng Lăng do dự một chút, sau đó quay sang đám người nói.


"Các ngươi quay về trước, trả nhiệm vụ sau đó nhận thưởng chia ra đi, không cần phần bọn ta___"


Hồng Lăng dừng một chút, nghĩ nghĩ lại nói:


"Để phần của tiểu tử kia ở đó, hắn công lớn nhất, các ngươi hiểu đi ! Ta ở lại bồi Đoàn trưởng"


"Đoàn phó___"


Thấy đám người còn do dự, Hồng Lăng không vui nhíu mày, Thạch Sơn thấy vậy tiến lên:


"Đoàn phó, chúng ta đã hiểu, chúng ta ở Đế Đô chờ các ngài trở lại."


"Ân"


Hồng Lăng gật gật đầu, quá lần này nàng nghĩ hẳn ca ca sẽ không lại làm cái gì đoàn trưởng nàng cũng không lại là đoàn phó, nàng cùng Ngũ ca có lẽ còn phản hồi gia tộc.


Khương Ngọc trầm mặc không nói, đoàn người cáo từ sau, nhanh rời đi, để lại Hồng Lăng và Khương Ngọc ở lại.


"Tam Ca, huynh như thế nào như vậy xúc động ? Huynh không phải thường dạy muội không nên xúc động sao ?"


Hồng Lăng khó hiểu nói, nàng ca ca lần này làm việc so nàng quá xúc động.


Khương Ngọc mím môi, âm thầm nắm tay, Dạ Ảnh vì hắn mới tao ngộ nạn, nếu không phải cứu hắn, 'hắn' cũng không đột nhiên mất tích.


Tất cả ái náy hoá thành một tiếng thở dài, Khương Ngọc nói:


"Tiểu Vi, bồi ta tìm hắn một chút, chúng ta sau đó phải phản hồi Mộ Dung thế gia a"


Hồng Lăng, à không lúc này nên gọi nàng Mộ Dung Lan Vi, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tam ca sẽ không gạt nàng, lần này lịch luyện, nàng đã hiểu ý đồ của Đại trưởng lão a.


Mộ Dung Phàm, cũng chính là Khương Ngọc bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm hang động, ánh mắt loé qua nghi hoặc, hang động này nông như vậy, không thể có cái gì__________


Chẳng lẽ 'hắn' gặp thiên nhiên truyền tống trận ? Đã bị truyền tống đến nơi khác ?


Này cũng không phải không có khả năng !!


___________


Lại nói đến Lam Nguyệt, nàng đi vào kia ánh sáng khi ý thức liền thanh tỉnh, quan sát xung quanh sau, nàng phát hiện mình vẫn đang ở trong một hang động. Bất quá dường như không phải hang động trước______


Xung quanh nhiệt độ có chút cao, nàng trên trán đã đầy hãn, mặc dù vậy, Lam Nguyệt vẫn cảnh giác đi về phía trước.


Bởi vì phía sau lại không có đường ra, nàng chỉ có thể tiến về phía trước.


Càng đi vào, Lam Nguyệt cảm thấy nhiệt độ càng cao, thiên, nàng không phải tại miệng núi lửa đi !!!


Lam Nguyệt bị ý nghĩ này làm dưới chân một đốn đang suy nghĩ có nên hay không đi tiếp.


Nhưng không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một lực hút, Lam Nguyệt cả kinh, nàng không thể phản kháng bị hút vào.


"A___"


Lam Nguyệt ầm một tiếng rơi xuống, nàng đau đến nghiến răng, từ dưới đất đứng lên, nhìn xung quanh Lam Nguyệt một mặt mộng bức !


Nàng dụi dụi mắt, lần nữa mở ra, phía trên thông với bên ngoài, ánh sáng chiếu vào bên trong cảnh vật.


Thiên a !!


Nàng là đào được bảo sao !!


Phát tài !! Nàng thực quá may mắn !!


Hang động trung linh khí nồng đậm hai bên động vẫn mộc lên đầy các loại dược liệu, nàng mặc dù không rõ kia là cái gì dược liệu, bất quá linh lực dao động rõ ràng, chắc chắn không phải vật phàm !


Lại đảo mắt, Lam Nguyệt kinh hỉ phát hiện, Phía dưới nằm lăn lốc một đống đen thui đá, gồ ghề xấu xí. Nhưng Lam Nguyệt lại cảm nhận rõ ràng, những hòn đá này chứa nồng đậm linh lực.


Trong lòng Lam Nguyệt vừa động, đem hòn đá cầm trên tay nhìn đến nhìn đi cũng không có gì đặc biệt.


Nàng ném xuống, đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở phía sâu trong hang động.


Phía trên có ánh sáng chiếu xuống, trên chiếc tổ bằng đá dường như đặt thứ gì đó. Xung quanh mơ hồ nhìn đến quang mang lưu động, Lam Nguyệt chớp mắt, cẩn thận tiến đến.


Tiến đến gần nàng mới phát hiện, cư nhiên là một quả trứng, quả trứng này khá lớn, chừng một cái ôm của nàng, phía trên không có bất kì hoa văn, một màu trắng tinh tựa như ngọc thạch.


Lam Nguyệt cũng không dám tùy ý động chạm, chỉ cẩn thận quan sát, cũng không có cái gì đặc biệt.


Tiến đến a...


Thanh âm cổ xưa tựa như bên tai Lam Nguyệt vang lên, nàng cũng không biết làm sao, đột nhiên chạm tay, đem quả trứng cầm lên.


Bỗng nhiên trên tay một trận đau, Lam Nguyệt hoảng hốt hồi thần, cả kinh đem quả trứng ném đi, nhưng quả trứng tựa như keo, dính chặt lấy tay nàng không buông.


Lòng bàn tay nóng rát, Lam Nguyệt cảm giác trên tay nhiều thêm vết thương, máu tươi dũng mãnh thoát ra ngoài.


Lam Nguyệt trong lòng không khỏi trầm xuống, nàng vận chuyển linh lực muốn đem quả trứng chấn khai, nề hà lại một chút tác dụng cũng không có ! Máu của nàng vẫn như cũ bị hút lấy, sắc mặt Lam Nguyệt càng tái nhợt, quả trứng càng sáng ngời.


Đến lúc Lam Nguyệt nghĩ, máu của nàng đều phải bị rút hết, cảm giác bị rút máu lại đình chỉ.


Vừa thở phào nhẹ nhõm, trứng trong tay Lam Nguyệt bỗng phát ra một trận hào quang, nàng cả kinh rụt lại tay.


Lại kinh ngạc, nàng rút lại được rồi ?


Mà lúc này , bề mặt quả trứng lại bao lấy hoa văn đỏ như máu, kì bí hoa văn không ngừng chuyển động trên mặt trứng, mặt trên trắng toát bò lên quỷ dị huyết quang, nhìn thế nào cũng sởn gai óc.


Lam Nguyệt hơi lùi một bước, nàng không khỏi nghĩ nghĩ, sẽ không ra cái gì quái thú đem nàng nuốt đi ?


Mà lúc này dưới chân Lam Nguyệt bỗng nhiên xuất hiện trận đồ đỏ tươi, nàng kinh ngạc nhìn quả trứng kia, bên dưới nó cũng xuất hiện một huyết trận đồ tương tự, bất quá so nàng nhỏ chút.


"Lấy Huyết vì dẫn, Ngô cùng ngươi kí kết huyết khế, linh hồn bất diệt, khế ước vĩnh nguyên."


Một đạo thanh âm non nớt vang lên, không khí tràn ngập một hơi thở cổ xưa, chấn đến đầu Lam Nguyệt cũng đi theo ong ong vang.


Mà lúc này một cột ánh sáng đỏ bắn thẳng lên trời cao, hào quang chói mắt hiện ra. Huyết trận đồ tản ra giữa bầu trời, hình thành một đạo hồng quang đỏ rực, chói mắt đến cực điểm.


Lúc này bên ngoài truy đuổi Linh thú cường giả bị cột ánh sáng hấp dẫn, đều hướng phía kia ngọn núi nhìn lại, khiếp sợ không thôi.


Huyết trận đồ biến mất sau, phong vân lại nổi lên, mây đen tụ lại, lôi điện ầm ầm lại lần nữa kéo đến.


_________


Lão lôi lại phách ! Phách ! phách !



Một ngày tốt lành !!!!! ^_^