“Hoàng vị Nam Huyền ta há có thể truyền cho kẻ ngoại tộc ! Đông Phương thị *** loạn hậu cung, tội không thể tha ! Lập tức bắt hai người bọn họ lại, nhất định phải tìm ra tên *** phu kia !”
Bắc Ly Dạ đứng ra, chỉ thẳng vào mặt Đông Phương thị, lớn tiếng quát.
“Trẫm xem ai dám !”
Lúc này, Ngự Lâm quân cũng hoang mang, không biết nên làm thế nào.

Bất quá lúc này, thống lĩnh ngự lâm quân lại lên tiếng:
“Chúng ta trung thành là Hoàng thất Nam Huyền, không phải là Đông Phương thị ! Ngự Lâm quân nghe lệnh, bắt Đông Phương thị và Bắc Ly Danh lại !”
“Bảo vệ Thái hậu, bảo vệ hoàng thượng !”
Lúc này lại là Đông Phương gia chủ lên tiếng, Đệ tử Đông Phương thế gia không biết từ đâu xuất hiện, thế nhưng lực lượng đông đảo, hoàn toàn áp chế Ngự lâm quân của hoàng thất.
Ngự lâm quân mặc dù tinh nhuệ, nhưng đệ tử Đông Phương gia đưa đến cũng không hề yếu kém, thậm chí có xu hướng mạnh hơn.

Hiện tại đại điện đã loạn thành một bãi chiến trường, đám văn thần tu vi không cao đều cuốn cuồn chạy trốn, sợ bị vạ lây.

“Người hôm nay có mặt ở đây, đều giết hết cho trẫm ! Một kẻ cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây !”
Bắc Ly Danh điên cuồng ra lệnh.

Sau khi biết hắn không phải con của Tiên hoàng, cũng không có huyết mạch hoàng thất, hắn lúc này đã nổi lên sát tâm.

Thần tử, tướng tài có thể tìm, chết mấy người này cũng không sao cả !
“Điện hạ, đệ tử Mộ Dung thế gia ta có thể trà trộn vào cũng không nhiều, chỉ vài người cũng không thể tăng thêm bao nhiêu binh lực.”
Mộ Dung Viễn Hà lúc này bên cạnh bảo vệ Bắc Ly Dạ, trầm giọng nói.

Bắc Ly Dạ cũng níu mày lo lắng:
“Người kia sắp xếp thế nào ?”
Mộ Dung Viễn Hà trầm mặc, chẳng lẽ người đó không dự đoán được tình hình này sao ? Thế nhưng không hề sắp xếp hỗ trợ gì phái sau !? Có phải ông tin sai nguồi rồi không ?
“Điện hạ, có khi nào người đó lừa chúng ta rồi không ?”

Dù sao bọn họ và người đó cũng không có ràng buộc gì, nàng chỉ cần một trận hỗn loạn, mà không cần biết bên nào thắng.

Bắc Ly Dạ trầm mặc một chút, ngay sau đó lại kiên định:
“Nếu đã lựa chọn làm đồng minh, thì nên tin tưởng lẫn nhau.

Nếu thật sự người đó laufw chúng ta… vậy chỉ có thể trách chúng ta không biết nhìn người thôi.”
Mà lúc này, Quốc sư lúc này nhìn hỗn cảnh trước mắt, nhíu mày.

Hắn gõ mạnh gậy xuống sàn, trực tiếp uy hiếp đến tất cả người ở đây.

Ở đây, lão quốc sư là mạnh nhất, quả thật không ai có thể có năng lực đánh ngang với ông.
“Hoàng cung Nam Huyền ta, không phải nơi đám loạn thần tặc tử các ngươi làm loạn !”
Uy áp từ cao thủ Thiên Dương cảnh hậu kỳ, khiến đại đa số người trong đại điện nặng nề quỳ rạp xuống.

Loạn chiến trong điện cũng tạm thời bị khống chế.

Mọi chuyện tưởng chừng đã kết thúc, thì Đông Phương gia chủ lúc này lại cắn răng la lớn:
“Hừ, Quốc sư, chuyện ông ra mặt sớm nằm trong dự kiến của bọn ta ! Đại trưởng lao, xin người ra tay hỗ trợ !”
Ngay lúc này, một giọng cười san sản vang lên, một cỗ uy áp khác đổ xuống, đem uy áp mà Lão quốc sư tạo ra đánh tan.
“Ha ha, Quốc sư đại nhân đúng là uy phong, lão phu cũng muốn lĩnh giáo một phen !”
Lão quốc sư nhíu mày, trầm giọng:
“Đông Phương Tẫn, ngươi thế nhưng đột phá rồi ?”
“Haha, đúng vậy, lão phu đúng thật là đột phá, còn muốn thỉnh giáo quốc sư đại nhân một phen.”
“Hừ, Nam Huyền quốc không phải nơi các ngươi muốn náo loạn liền náo loạn.”
Lão quốc sư gõ mạnh gậy xuống sàn, sau đó nhấp lên, một gậy gõ vào người Đông Phương Tẫn.


Lõa quốc sư nhìn có vẻ già yếu, nhưng lúc ra đòn lại cực kỳ khỏe mạnh, Đông Phương Tẫn dùng linh lực chặn lại, hai người bay ra ngoài đánh nhau.
Nói sao cũng là cao thủ top đầu của Huyền Linh đại lục, nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ là long trời lở đất, một cái hoàng cung nhỏ nhỏ, hai người này vỗ một cái cũng sập.

Bọn họ đều khống chế lực đạo hoàn hảo, hoàn toàn không gây thiệt hại quá nhiều, bất quá cũng không thể thật sự dùng hết sức đánh nhau.
“Đại Thần, chàng nói xem ai thắng ?”
Lam Nguyệt xoa xoa cằm, nhìn bóng hai người kia càng đi càng xa, hỏi.

Huyền Tịch chỉ liếc mắt một cái, nói:
“Lão quốc sư kia.”
“Ta cũng nghĩ vậy, lão quốc sư trình độ vẫn cao hơn một bậc, dù sao lão cũng ở Cảnh giới Thiên Dương cao cấp rất nhiều năm, mà Đại trưởng lão của Đông Phương thế gia lại chỉ mới tấn cấp.”
Lam Nguyệt nhún nhún vai, lại nói tiếp:
“Bất quá vẫn còn một kẻ nữa được gửi đến giữ chân Lão quốc sư a, hẳn là một vị cao thủ phía Nam Cung thế gia.”
Quả nhiên hai người kia vừa ra ngoài, đã có một vị Thiên Dương Cảnh cũng theo đó nhập cuộc.

Cũng không biết Đông Phương thế gia này đưa ra lợi ích gì, Nam Cung thế gia lại nhất mực nghe theo như vậy.
“Lần này thì náo nhiệt rồi, không biết vị đang bế quan kia lúc nào thì bị kinh động ra đây ?”
Lam Nguyệt cười cười đầy hứng thú, mỗi một quốc gia đều có một vị lão tổ cấp bậc cường đại trấn thủ.

Mấy vị đó cả trăm năm đều không ra mặt, trừ lúc hoàng tộc lâm nguy, hoặc đất nước sắp bị diệt vong.

Mấy lão già đó bế quan lâu như vậy, có khi đã đột phá giới hạn Thiên Dương cảnh của đại lục, hoặc có khi đã chết rồi cũng nên.
“Tình hình hiện tại xem ra không thể tiếp tục chờ lão già kia ra nữa rồi.”
Át chủ bài nàng cài vào, cũng đến lúc phát huy tác dụng rồi nha.

Nếu để lâu quá lại chết quá nhiều người, mùi máu tanh quá nồng, không dễ chịu a.

Mà lúc này, không ai chú ý đến, tiểu thái giám hầu cận bên cạnh Bắc Ly Danh vẫn luôn đứng im bất động.

Những Thái giám cung nữ khác sớm đã chạy tán loạn, hoặc là chết.

Chỉ có kẻ này quy cũ cúi đầu, bóng ma che đi hơn nửa gương mặt, hoàn toàn không nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Bắc Ly Danh ban đầu cũng không chú ý đến sự hiện diện của hắn, lúc này lại thấy người quy quy củ củ đứng sau hắn, không khỏi có chút nhìn bằng ánh mắt khác.
“Ngươi là… Tiểu Thanh Tử ? Ngươi thế nhưng còn đứng chỗ này, trẫm khá khen cho long dũng cảm của ngươi đó.”
Bắc Ly Danh cười nhạo một tiếng, có khi không phải là gan dạ, mà chẳng qua là sợ đến mức chạy không nổi nữa luôn.
Tiểu Thanh Tử không đáp lại hắn.

Lúc này, ngón tay hắn hơi giật nhẹ, giống như đã nhận được tính hiệu, hắn khẽ ngẩng đầu.

Gương mặt kia hết sức phổ thông, lẫn trong đám người vô cùng bình thường, không chút nổi bật, chắc chắn không ai chú ý đến.

Nhưng lúc này, ánh mắt hắn lại mang theo một tia thị huyết khát máu, khóe môi hơi cong lên một đường cong quỷ dị, nhìn thẳng vào hắn đem lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo.

Bắc Ly Danh bất giác lui một bước, chỉ cảm thấy giống như Tử thần đang kề liềm lên cổ, một cỗ ớn lạnh từ chân chạy thẳng dọc sóng lưng truyền lên não.
Chỉ trong chớp mắt đó hắn ngây người đó, người kia đã động.

Người chỉ xẹt qua hắn một cái, Bắc Ly Danh không rõ ràng, cũng không hề có cảm giác đau đớn gì.

Người này ra đòn quá nhanh, hắn hoàn toàn không thể phản ứng kịp.
Là sát thủ sao ? Từ khi nào ? Là ai phái đến ? Mộ Dung gia ? Bắc Ly Dạ ? Hay là…
Bắc Ly Danh cũng không kịp nghĩ nữa, bởi vì đầu hắn đã lìa khỏi cổ.

Đầu Bắc Ly Danh vừa rớt xuống, liền nghe tiếng hét chói tai vang lên, trong đó có cả Đông Phương thị.
“Danh Nhi ! Khônggggg !!!”
Khoảnh khắc nhìn đầu Bắc Ly Danh lìa khỏi cổ, sức lực trên người Đông Phương Thị như bị rút cạn, bà ta té xuống, mũ phượng rơi xuống, đầu tóc được chải chuốt chỉnh chu cũng rối tung tán loạn.

Đông Phương thị cả người rung rẩy bò đến cạnh xác của Bắc Ly Danh.

Tiếng hét của Đông Phương thị cũng kéo theo chú ý của tất cả người trong điện.

Chém giết đã ngừng, không ai có thể ngờ tới, đột nhiên lại nhảy ra một tên Thái giám ám sát Bắc Ly Danh ngay thềm cuộc chiến như vậy.

Không chỉ phe Đông Phương thế gia không thể tin được, đến phe Bắc Ly Dạ cũng không ngờ tới.
Mộ Dung Viễn Hà nuốt một ngụm nuốt bọt, đây chính là công dụng của một người do người kia cài vào sao ? Chỉ xuất thủ một lần, liền giết ngay người cầm đầu.

Hiện tại Bắc Ly Danh đã chết, phía Đông Phương gia muốn tiếp tục phản loạn, cũng không có lý do nổi loạn.

Trừ phi bọn họ muốn đoạt quyền, tạo phản.
Nhưng chuyện đó là bất khả thi.

Bọn họ có thể dùng cách thức ủng hộ Bắc Ly Danh lên ngôi để chiếm tiện nghi của hoàng thất, dù Huyết mạch không phải nhưng vẫn có thể che mắt thiên hạ.

Nhưng hiện tại Bắc Ly Danh đã chết, nếu bọn họ tiếp tục thì chính là tạo phản, làm thế nào cũng sẽ chọc giận vị đang bế quan kia.
Một người này của Cửu Môn chủ, không ngờ lại lợi hại như vậy.
Tiểu thái giám lúc này đứng thẳng người, trên tay hắn vẫn còn cầm một sợ dây đỏ tươi, mỏng như tơ, bên trên vẫn còn vương vài giọt máu, bị sợ tơ hấp thụ.

Chứng tỏ người ra tay chính là y.
“Đó là Huyết Ti ! Là Huyết Ti của Lâu chủ Huyết Sát Lâu !!”
Huyết Sát Lâu ! Không phải Huyết Sát Lâu đã bị người của Cửu Môn gì đó diệt rồi sao !? Bây giờ tại sao Huyết Ti vẫn còn tồn tại !?
Huyết Ti là bản mệnh pháp khí của Lâu chủ Huyết Sát Lâu lấy máu thịt chủ nhân luyện chế thành, Huyết Ti chỉ có hắn có thể sử dụng !
Là thuật dịch dung ! Hắn căn bản không phải tiểu thái giám gì, mà là Lâu Viêm- Lâu chủ Huyết Sát Lâu !
“Haha, hay cho chư vị còn nhớ rõ.

Bất quá Huyết Sát Lâu đã bị diệt rồi, lão phu là Huyết Y, một trong 5 vị đường chủ của Cửu Môn.

Hắn dừng một chút, ánh mắt đã thay đổi, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo:
"Người các ngươi muốn đưa lên làm vua đã chết, còn muốn đánh tiếp, hửm ?”