"Sao rồi ? Bọn họ gọi ngươi đến làm gì ? Còn đại hội luyện đan thế nào ? Khi nào tiếp tục ?"
Diệp Mộng vừa từ bên ngoài trở về, đã đến phòng Lam Nguyệt báo cáo.

Diệp Mộng cung kính trả lời:
"Chủ tử, bên hiệp hội Luyện đan sư vẫn chưa điều tra ra bất kỳ cái gì.

Bọn họ gọi tất cả Luyện đan sư đến là muốn kiểm tra thân phận, ba ngày sau Đại hội luyện đan sẽ tiếp tục diễn ra."
Lam Nguyệt suy tư, theo Huyền Tịch nói, người hôm đó sử dụng Ám linh lực, nói như vậy có nghĩa là Ám linh căn đã xuất thế rồi !?
Hắn có mục đích gì ? Vì sao lại tham gia Đại hội luyện đan ? Còn nữa, tại sao lại tự bại lộ trước khi đại hội kết thúc chứ ?
Có quá nhiều nghi vấn không thể giải đáp được, lại không có chút manh mối nào đáng tin.
Ám linh căn là nguồn gốc gây ra lời nguyền cho Quang linh căn của Lạc Y, chuyện này nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Biết đâu lại có thể từ đây tìm được cách xóa bỏ lời nguyền.
Bỏ đi, tạm thời không có manh mối gì, nàng cố gắng tìm kiếm cũng chỉ tốn công vô ích.

Hy vọng đại hội luyện đan lần này, Thẩm gia đừng làm nàng thất vọng.
________
Ba ngày sau, đại hội luyện đan lần nữa tiếp tục tiến hành.

Lam Nguyệt vẫn âm thầm dưới khán đài quan sát, cuộc thi tiến hành vô cùng thuận lợi, chẳng mấy chốc đã chọn được 10 người đi vào vòng thi cuối cùng.
“Sáng hôm sau, vòng chung kết sẽ diễn ra ở quảng trường Thiên m, chư vị luyện đan sư xin quay về chuẩn bị kỹ lưỡng.”
“…”
Vòng bán kết này vừa kết thúc, Lam Nguyệt vẫn luôn chú ý đến động thái của Thẩm gia, không nói Thẩm gia chủ, Thẩm Minh Tu lại lộn ra nụ cười có chút quỷ dị, dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Lam Nguyệt hơi nâng mi, quả nhiên, đuôi hồ ly đã lộ ra rồi sao ?
Sau một vài ngày sóng gió, cuối cùng đại hội luyện đan cũng sắp đến hồi kết.

Trên quảng trường lúc này cũng chỉ còn mười luyện đan sư xuất sắc nhất, khiến Lam Nguyệt kinh ngạc, chính là Phượng Lam Vũ.

Không ngờ cấp bậc của nàng đã cao như vậy, còn có thể cạnh tranh lọt vào top 10, tương lai tuyệt đối không hạn lượng.
Có Phượng Lam Vũ ở, dù Phượng gia không có nàng, cũng có thể lần nữa bước lên huy hoàng.
“Thẩm công tử đến rồi !”
“Thẩm công tử là thiên tài của Tây Âm ta, chắc chắn sẽ giành vị trí đứng đầu.”
Thẩm Minh Tu chậm rãi bước lên đài, khác với những ngày trước, hôm nay ánh mắt hắn mặc dù vẫn đào hoa lại dịu dàng, nhưng lại mất đi sự khinh thường ân trong mắt, cùng sự kiêu ngạo của một vị thiếu chủ.
Lam Nguyệt khẽ nhíu mày, quả nhiên là có biến sao ?
“Vòng chung kết của đại hội hôm nay, chúng ta sẽ có sự thay đổi một chút về giám khảo.

Vì lý do riêng, Nhiếp Chính vương sẽ thay thế tam hoàng tử làm giám khảo của buổi chung kết ngày hôm nay !”
Công bố vừa ra, toàn thể dân chúng Tây m đều hét ầm lên, tất cả đều là sự sùng bái, tín ngưỡng đối với vị Nhiếp Chính Vương này.
Lam Nguyệt cũng không khỏi nhiều chú ý một chút, nàng quả thật muốn chiêm ngưỡng một chút dung mạo của vị chiến thần này của Tây Âm quốc.
Lúc này, chỉ thấy một đạo thân ảnh từ bên trong chậm rãi đi ra, theo sự xuất hiện của hắn, toàn trường đều dần tĩnh lặng xuống.

Tiếng reo hò vừa rồi đều biến mất, toàn thế giới lúc này giống như chỉ tập trung vào một mình hắn.
Nam tử từ bên trong đi ra, bước chân trầm ổn hữu lực, bạch y nhẹ nhàng tung bay, một nửa tóc đen được ngọc quan đính lên gọn gàng, một nửa tự nhiên mà xoã tung phía sau.

Dung mạo tuyệt mỹ, lại ẩn ẩn mang theo đế vương chi khí sát phạt quyết đoán, tự như một vị thần nhân, khiến người đối diện không tự chủ được run rẩy.
Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã Mạc Tử Uyên !!
Nam nhân này mỗi lần được nhắc đến tên, đều không khỏi khiến người nghe run sợ và kính ngưỡng.

Tài hoa của hắn, đến Phượng tướng quân Phượng Lâm Thiên còn phải khen ngợi một tiếng kỳ tài.
Chỉ là….
Lam Nguyệt nhìn chằm chằm nam nhân trên đài đang chậm rãi ngồi xuống, hơi rũ mắt.
Là hắn !
Tên này nàng đã từng gặp một lần ở Đế Đô Đông Nhạc quốc, lúc đó nàng đang bị một đám sát thủ truy sát.
Không ngờ hắn lại là Vị Nhiếp Chính vương trong truyền thuyết kia.

Hắn lúc đó đến Đông Nhạc quốc làm gì ? Chỉ là tình cờ, hay cố tình đến ?
“Vòng chung kết hiện tại chính thức bắt đầu ! Dược liệu đã được chuẩn bị sẵn trên bàn của quý vị, đề bài của vòng chung kết chính là…”
Người dẫn chương trình đại hội dừng một chút, cố ra vẻ thần bí, sau đó mới nâng giọng lớn tiếng nói:
“...Luyện ra đan dược cao cấp nhất từ số dược liệu đó !”
Ồn ào !
Đề bài cũng quá rộng đi ? Cấp bậc cao nhất có thể luyện ra ? Đây không phải muốn buộc thí sinh đưa ra toàn bộ năng lực của mình sao ?
Lam Nguyệt chú ý tất cả các thí sinh một vòng, vài người rất bình tĩnh, nhưng đa phần đều có biểu hiện lo lắng.

Còn về Thẩm Minh Tu…
Sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng lại hơi nhíu mày.

Có vẻ tựa hồ đang đắn đo gì đó.
Là lo lắng không luyện được đan dược cao hơn những người khác, hay là lo lắng nên luyện cấp bậc nào để có thể giành chiến thắng mà không bị bại lộ ?
Lam Nguyệt hơi nhếch môi, có chút ý vị sâu xa nhìn Thẩm Minh Tu trên đài.
_______

"Nhìn đi ! Mau nhìn !"
“Trời ơi, người đó vậy mà luyện ra Tứ giai đan dược, Dưỡng Hồn Đan !!”
“Đan dược sắp thành rồi ! Còn dẫn động thiên địa chi lực !”
“Tuổi còn trẻ như vậy, quả nhiên là một thiên tài trẻ tuổi a !”
Lúc này, người thành đan gây chấn động đầu tiên lại là Phượng Lam Vũ.

Sắc mặt nàng vô cùng ngưng trọng, cũng chú tâm vào lôi vân trên đầu.

Luyện đan phải độ lôi kiếp, nàng là lần đầu tiên trải qua, nhưng nàng đã từng thấy sư phụ trải qua !
Nàng chắc chắn sẽ làm được !!
“Đánh rồi ! Đánh xuống rồi !”
Ầm !
Đạo lôi kiếp thứ nhất giáng xuống, Phượng Lam Vũ vẫn an toàn vượt qua, đến đạo thứ ba giáng xuống, mặc dù nàng có chút chật vật, nhưng vẫn an toàn bảo vệ thành công đan dược.

Đây cũng chính là đạo lôi kiếp cuối cùng, Phượng Lam Vũ bắt đầu thành đan.
Đan dược trải qua lôi kiếp, đã mang theo Thiên đạo chi lực, bề mặt còn xuất hiện ba đạo đan vân, là tuyệt phẩm đan dược !
“Trời ơi, Tứ giai Dưỡng Hồn đan tuyệt phẩm ! Nó có giá trị tương đương với Ngũ phẩm đan dược bình thường đó !”
“…”
Các giám khảo cũng âm thầm gật đầu, quả thật không hề tầm thường một chút nào.

Vị tiểu cô nương này chưa đến 15 tuổi, đã có thiên phú bậc này, tương lai khó mà hạn lượng được.
Mạc Tử Uyên ngược lại chuyển mắt sang hướng khác, lạnh nhạt lên tiếng:
“Không thể không nói, đại hội luyện đan lần này, thiên tài không ít đâu.”
“Ý của vương gia là…”
Một vị lão giả sửng sốt một chút, theo hướng Mạc Tử Uyên nhìn mà nhìn qua.
!!!!!
Thủ pháp luyện đan này …!!!

“Cô gái này, rốt cuộc có quan hệ gì với ‘hắn’ ?”
Mạc Tử Uyên nhíu mày, ánh mắt có chút xao động.

Nếu có thể truyền dạy thủ pháp luyện đan này cho người khác, vậy có phải chứng tỏ, hắn vẫn còn sống không ?
“Nhìn cô gái bên kia đi ! Đan dược đó, không phải là nó chứ !!”
“Trời ơi, là đan dược mà mười năm trước người kia dùng để dành quán quân có phải không !!”
“Ngũ phẩm đan dược, Vạn Nguyên Đan !!”
Đan dược này do chính tay Người kia tự chế tạo ra, có thể bổ sung một lượng linh lực lớn, khiến một Linh giả cạn kiệt linh lực, ngay lập tức bổ sung linh lực trong cơ thể đầy đủ.
Ánh mắt Diệp Mộng tràn đầy kiên định, đây là đan dược cho chính tay sư phụ sáng tạo ra, là một đan dược vô cùng nghịch thiên.

Nếu nàng có thể thành công luyện chế, sẽ gần như sánh ngang một đan dược Ngũ giai thượng phẩm !
Sư phụ, con sẽ không phụ lại sự kỳ vọng của người ! Con nhất định sẽ giành lấy quán quân của đại hội này !
“Kết đan cho ta !!”
Lục quang đại thịnh, Lôi vân lần nữa kéo đến, lần này chỉ có hai đạo lôi kiếp giáng xuống, nhưng nhìn viên đan dược xanh lục óng mượt trên tay Diệp Mộng, thần sắc những người ở đây đều đặc biệt sáng lên.
“Vạn Nguyên đan, quả thật là Vạn Nguyên đan không sai được ! Năm năm rồi ! Rốt cuộc có người lần nữa luyện ra vạn nguyên đan !”
“Ta muốn có đan dược đó, Diệp đại sư, tuyệt đối phải tạo quan hệ tốt với cô ấy !”
“Ta muốn có đan dược đó !”
“…”
Lam Nguyệt hơi nâng mi, nàng không nghĩ tới loại đan dược Tuyên Vọng thường cho nàng khi xuất hiện lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Biết vậy, nàng đã đem bán, không phải không lo về kinh phí xây dựng môn phái sao ?

Thẩm Minh Tu vẫn đang chậm rãi thêm dược liệu, hơi đưa mắt nhìn Diệp Mộng, trong mắt hơi lóe lên ý cười.

Nhưng rất nhanh đã biết mất.
Dù cho chuyện gì xảy ra, vị trí quán quân, hắn chắc chắn phải đạt được !!