Lưu Minh cúi đầu nhìn xuống nửa thân d.ưới của mình hắn, cau mày.

Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao hắn không có một chút phản ứng nào?
Nhân lúc Nhàn Trân đi tắm rửa, Lưu Minh liền vội vàng trở về phòng, hắn tự lột quần áo của mình ra, hắn phát hiện tiêu đệ đệ của hắn vẫn không phản ứng một chút nào.

Chờ Nhàn Trân nhà trong tắm xong, nàng ta trực tiếp ngồi trên đùi của Lưu Minh, sau đấy ôm lấy hắn.

Lưu Minh không có một chút cảm giác nào, trong lòng của hắn rất sợ hãi, Vì thế hắn liền đẩy ra Nhàn Trân.

Hiện tại Nhàn Trân đã động t.ình, đột nhiên bị đẩy ra như vậy nội tâm của nàng ta có chút khó chịu, nàng ta không vui mà hỏi:"Ngươi làm sao vậy?"
Lưu Minh cau mày một cái, sau đó Hắn đáng thương hề hề mà nhìn lấy Nhàn Trân: "Ngàn tỷ hôm nay taoxuống máy bay có chút mệt, không có tâm trạng.

"
Nhàn Trân nữa thật nửa giả mà nói với Lưu Minh:"Khi nãy người đã dẫn lửa đến cho ta hiện tại ngươi liền nói những câu như thế này sao?"

Bởi vì Nhàn Trân không có tin tưởng, vì thế nàng ta vươn tay mà sờ lấy thân d.ưới của hắn, kết quả này ta phát hiện ở chỗ đó không hề ***** ***, mà là mềm nhũn, không chút động tĩnh.

Sắc mặt nàng ta liền trắng bệch, liền bắt đầu tức giận.

Mẹ nó không cứng nổi, nhưng mà vừa nãy còn ở trên người nàng châm lửa?
Nhàn Trân trầm mặc, nàng ta nhìn xuống Lưu Minh sau đó lạnh lùng mà nói: "Đi lấy cho ta điếu thuốc"
Lưu Minh biết rằng tâm trạng hiện tại của Nhàn Trân không hề tốt, Vì thế hắn mới vội vàng mà nói:"Nhàn tỷ, không thì ta dùng miệng cho người? Người nằm hưởng thụ là được rồi, kỹ thuật của ta cũng rất tốt a!"
Lửa giận trên người của Nhàn Trân vẫn không hề giảm đi, nàng ta liếc mắt nhìn xuống Lưu Minh: "Còn không nhanh lên.

"
Bởi vì mặc dù kỹ thuật của Lưu Minh rất tốt, nhưng Nhàn Trân thì lại muốn mạnh bạo hơn một chút, bình thường dùng miệng đều là tình thú, bây giờ nàng ta rất khó chịu, vô cùng khó chịu, bởi lẽ nào ta không được thỏa mãn!
Nhàn Trân vô cùng khó chịu, nàng ta đá đá vào người Lưu Minh sau đó nhàn nhạt nói:"Được rồi, người về đi.

"
Nàng ta dùng tiền để bao nuôi hắn, nguyên nhân chính là muốn giải quyết thứ mà nàng cần, thế nhưng nếu hắn không thể giải quyết được thì ở lại đây làm cái gì? Chi bằng cút đi cho đỡ chướng mắt!
Vốn dĩ Lưu Minh còn muốn nói thêm chuyện của Nguyệt Ninh, thế nhưng bởi vì tâm trạng hiện tại của nàng ta không tốt, vì thế hắn cũng không dám nói, cuối cùng chỉ dám cầm lấy chiếc đồng hồ 100 vạn kia mà chạy mất.

Đợi đến khi Lưu Minh trở về nhà xong, bên này Nhàn Trân mới bắt đầu gọi một cái nam nhân khác đến.

Đợi đến khi Lưu Minh trở về tới nhà xong, hắn cũng liền gọi cho một cái nữ nhân, hắn là hẹn cái nữ nhân kia đến nhà.

Thật ra cái nữ nhân này nói đúng hơn chính là một cái kỹ nữ, vốn dĩ nàng ta có một cái tổ chức, sau đó bọn họ cùng nhau đi hầu hạ đám nam nhân.

Hẹn về nhà xong ăn liền tắt máy ngồi một chỗ mà sầu não.

Đợi đến khi nữ nhân kia tới, nàng ta bắt đầu hầu hạ hắn, nhưng cho dù nàng ta làm như thế nào, thì cũng không thể khiến tiểu đệ đệ của Lưu Minh vẫn không ngóc đầu lên nổi, điều này khiến cho hắn càng thêm rối bời.


Cái nữ nhân kia cũng bắt đầu cau mày, nàng ta khẽ hỏi:"Lưu ca, ngươi bị bệnh sao?"
Bình thường nàng ta sờ vào một cái thì cái đồ vật kia liền có phản ứng, thế nhưng, lần này nàng ta hì hục một hồi lâu, thì nhưng vẫn không thể nào làm cái tiểu đệ đệ của nàng hắn ta đứng lên nổi.

Điều đầu tiên mà cái nghĩa nữ nhân kia có thể nghĩ ra rằng đó là: Có phải nam nhân Lưu Minh là bị bệnh bất lực hay không?
Vốn dĩ Lưu Minh là đang sợ hãi vấn đề này, hắn sợ hãi chịu đệ đệ của mình không thể đứng lên, nhưng đến khi nghe cái nữ nhân kia nói hắn liền tỏ ra phẫn nộ: "Mẹ nó lão tử mệt mỏi mà thôi, vừa nãy ngồi hơn 20 tiếng trên máy bay, trước đó còn phải quay các tiết mục, cho nên hiện tại nó mới không thể đứng lên, chỉ là tạm thời mà thôi!"
Nữ nhân kia liếc mắt một cái, hắn nếu hắn đã bất lực thì đến đến tìm nàng làm cái gì? Nàng cũng không phải là đồ ngốc, dễ bị hắn lừa gạt tất cả qua loa.

Nữ nhân kia biết Lưu Minh là sĩ diện, vì thế nàng ta liền nói: "Xin lỗi nha, người đừng có nóng giận vừa rồi ta là nói sai, ngươi đi nhiều như vậy chắc chắn là cũng không dễ dàng gì! "
Không đợi cho nữ nhân kia nói xong, Lưu Minh liền vơ tay lấy một xấp tiền ở trong túi, sau đó đưa cho nàng ta
Tiếp đó vẻ mặt của hắn cảnh cáo:"Đừng có đem chuyện này nói lung tung Nếu không Ngươi tự gánh lấy hậu quả.

!"
Nữ nhân sau khi cầm lấy số tiền kia xong, nàng ta liền cười cười, mà nhìn Lưu Minh:"Đương nhiên ta sẽ không nói, ngày hôm nay là đi đường mệt mỏi, vì thế không thể.

Lần sau nếu như ngài có nhu cầu thì cứ đến tìm ta!"
Đợi đến khi nữ nhân kia cầm tiền xong, nàng ta liền rời đi, tiếp đó nàng ta mở ra nhóm chat trong Hội mà nói.

Nói cho các ngươi biết một cái bí mật, nhưng các ngươi không được phép nói cho người khác biết, Lưu Minh chính là cái đại minh tinh kia, hắn không lên được! Hôm nay hắn hẹn ta đi đến nhà hắn, ta bắt đầu làm đủ mọi cách, thế nhưng thân d.ưới của hắn vẫn không có đứng lên, hơn cả nửa ngày vẫn không hề có động tĩnh!"

Các nữ nhân khác bắt đầu xôn xao: "Nga, ngươi nói phải không?"
"Đương nhiên, một chút động tĩnh hắn cũng không hề có! Ta có thể cam đoan! Các ngươi không tin thì cứ rủ hắn ngủ, ta đảm bảo hắn sẽ không đồng ý!"
"Nga, chúng ta tin ngươi.

"
"Nhưng ta chỉ nói như vậy thôi, các người đừng đem tin này ra.

Nếu hắn biết ta là người nói ra tin này, hắn mhât định sẽ giết ta!"
"Ân, chúng ta là tỷ muội, sẽ không nói"
Bên này, sau khi Nguyệt Ninh nhìn thấy màn này, nàng liền cười lạnh một cái.

Tiếp đó, Nguyệt Ninh liền đem video của Tiểu Bạch đã tìm được mà gửi cho Nhàn Trân.