Giai Kỳ tắm nhanh chóng rồi nhanh chóng đứng lên mặc xiêm y vào,Lâm Hạo Thiên đã ngồi chờ sẵn ở bàn ăn.

Hai người ăn nhanh chóng rồi chuẩn bị đi thỉnh an thái hậu.

Bà đã ngồi đợi hai phu thê từ sớm,bà chỉ sinh hạ được duy nhất hai người,đại công chúa thì đã xuất giá rất lâu rồi không quay về.

Còn nhi tử thì mãi không chịu lập hoàng hậu cũng may ông trời thương xót cuối cùng cũng có người con gái làm tan chảy trái tim của con trai bà.

Hai phu thê chỉ thỉnh an một lúc rồi xin phép trở về,ngày hôm qua làm lễ cả ngày nên Giai Kỳ hơi mệt mỏi,về đến cung là nàng leo lên giường ngủ luôn,Hạo Thiên nhìn nàng cưng chiều rồi nhẹ nhàng ra thư phòng để phê duyệt tấu sớ.

Giai Tuệ thì không nhàn nhã được như Giai Kỳ,từ ngày nàng chưởng quản lục cung,thái hậu xét nét đủ điều.

Tuy nhiên nàng làm việc rất quy củ và khuôn phép cho nên không bắt được một lỗi lầm nào.

Hai phu thê vẫn tận hưởng cuộc sống tân hôn như ý,nàng và chàng thời gian rảnh rỗi thường làm thơ,đánh đàn,viết chữ,câu đối!
Càng tiếp xúc gần nàng Y càng bị sự hiểu biết và tài năng của nàng hấp dẫn.


Cầm, kỳ ,thi,họa cái gì nàng cũng đều giỏi,tuy nhiên nàng cũng rất là khiêm tốn.

Thời gian gần đây hai biểu muội kia của chàng mặt dạn mày dầy lấy lý do thái hậu đưa đồ để đến gặp hoàng thượng nhưng Y chẳng thèm đoái hoài đến khiến các nàng rất sốt ruột.

Giai Tuệ vẫn nhớ như in lời dạy của mẫu thân,mình càng nhường nhịn họ thì họ sẽ càng trà đạp mình.

Trưởng bối đối xử tốt với mình thì mình tốt lại,còn nếu không tốt mình cứ bỏ qua không để ý.

Vì nếu trong thâm tâm người ta đã có thành kiến với mình thì mình có làm cách nào cũng không thay đổi định kiến của người ta giành cho mình.

Lúc nàng Giai Tuệ cũng mang theo Huyết Tiền Thảo và Ngải Thảo Xa bên mình ,trong thâm cung hiểm ác không thể không phòng bị được.

Thái hậu đã nhiều lần gây sức ép cho hoàng thượng bắt phải lập hai biểu muội làm phi tần nhưng chàng đều không nghe,nghe nhiều đến nỗi bây giờ ngay cả đến cung của thái hậu chàng cũng không muốn đến.

Giai Tuệ thì chỉ trừ ngày mùng một và mười lăm đến thỉnh an xong rồi về còn lại không động chạm gì đến.

Nàng cũng nói cho Hiên Viên Kiệt biết rõ tình hình,không phải là nàng không cố gắng mà là thái hậu không chịu mở lòng với nàng.

Hiên Viên Kiệt cũng động viên nàng để nàng không phải suy nghĩ.

Vẫn như thường lệ sáng nào Giai Tuệ cũng dậy sớm chuẩn bị triều phục cho hoàng thượng,đó giống như là một thói quen của nàng để cho người khác nàng không yên tâm.

Hiên Viên Kiệt trìu mến nói :
"Nàng không ngủ chút đi,còn sớm mà ".

Nàng cười dịu dàng :
"Thiếp có thói quen dậy sớm rồi,dậy muộn lại không quen,chàng lên triều đi lát ta đợi chàng về dùng bữa ".

Hiên Viên Kiệt không quên đặt một nụ hôn lên trán nàng nói :
"Nàng đợi ta đi sớm rồi sẽ về ".


Giai Tuệ nhẹ nhàng tiễn chàng ra cửa,A Lan cô cô trêu nàng :
"Hoàng hậu hoàng thượng thật yêu thương người ".

Nàng cười nhẹ nói :
"Trước mắt là như thế nhưng ta sợ giữa chúng ta dần dần sẽ có khoảng cách,thời gian dần đây áp lực từ phía thái hậu quá lớn,ta thấy chàng cũng suy nghĩ nhiều.

Sắp tới sẽ là các quan đại thần,họ sẽ không để hoàng thượng độc sủng một mình ta đâu.

"
Nàng thở dài rồi nói tiếp :
"Ta đã hiểu lý do vì sao mẫu thân lại không muốn ta hòa thân rồi,nhất quốc chi mẫu nào có ai có được tình yêu trọn vẹn của riêng mình.

Nếu tâm mà không lớn giành tình cảm nhiều vào nó thì người chịu tổn thương sẽ là ta.

"
"Hiện giờ hoàng thượng yêu thương ta,nhưng trước sức ép của quần thần,sự cám dỗ mang tên quyền lực ,người sẽ bị lung lay,tình yêu của chàng giành cho ta không đủ lớn thì chuyện lập phi tần sẽ là điều sớm muộn.

Không như phụ thân ta cả đời này người mà phụ thân giành cả đời để yêu thương chỉ duy nhất một mình mẫu thân mà thôi ".

A Lan thấy hoàng hậu buồn mà bi thương trong lòng.


Bà tận mắt chứng kiến sự ra đời và trưởng thành của hai quận chúa,các nàng luôn được nâng niu trong lòng bàn tay ,có bao giờ nhìn thấy nàng bi cảm thế này đâu cơ chứ.

Thảo nào trước khi đi Vương Phi đã dặn đi dặn lại bà rất nhiều lần phải để ý đến quận chúa,nếu có chuyện gì phải gửi thư về ngay cho Vương phi.

Vương Phi nói đại quận chúa của bà tình tình rất cương liệt,là một người cầu toàn và suy nghĩ cho người khác,có thiệt thòi cũng không dám viết thư về sợ mọi người lo lắng cho mình.

Hoàng thượng lên triều các quan đã có mặt từ sớm,thái giám tổng quản đứng lên hô to :
"Có tấu thì dâng,không tấu bãi triều ".

Các quan viên cứ đùn đẩy nhau,cuối cùng Lâm gia là người nhà của Thái hậu đứng lên bẩm báo :
"Chúng thần muốn dâng tấu ,hoàng thượng hãy vì lê dân bách tính mở rộng hậu cung để khai chi tán diệp.

Bây giờ hậu cung chỉ có một mình hoàng hậu sợ là sẽ không thể đủ sức để nỗi dõi con cháu Hiên Viên gia,mong hoàng thượng ân chuẩn.

".