Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Đi được chưa? Đi được chưa?"
Phụ nhân khoác áo màu xanh đất vừa hỏi vừa bặm đôi môi khô khốc, vô tình lưu lại vết răng. Từng dấu răng chồng lên nhau tạo thành vết máu, tựa như lớp vảy sừng bị tróc ra khi cọ xát phần da khô nứt.
Bà vung bàn tay đang căng cứng như chân gà tê cóng vì gió rét, trên ngón út vẫn mang theo hộ giáp, có điều là từ đồi mồi khảm bảo thạch to bằng hạt đậu đổi thành bạc cũ, sắc bạc ảm đảm, giống như tương lai u ám nghẹt thở đang bao trùm trên đầu Trương gia.
"Đi được chưa? Đi được chưa?"
Bà lần nữa hô hào, vô tình liếc về phía Phương Niên Niên đang đứng bên kia đường. Bà lộ ra nụ cười, một bên hơi nhếch môi, một bên lại cứng đờ kéo thành một đường thẳng: "Bảo nhi xuống đây, gặp bằng hữu chút đi."
Phương Niên Niên đứng nhìn từ xa, trong lòng thầm chúc bình an, song nàng vẫn do dự không biết nên tiến lên không.
Phụ nhân gầy còm nắm chặt cửa xe, thúc giục: "Bảo nhi, con xuống đây, chúng ta sắp về nông thôn rồi, còn lâu mới gặp lại bằng hữu được, trước khi gặp thì chia ly một lần, tiểu tỷ muội hàn huyên một chút đi."
Trong xe ngựa truyền ra tiếng nức nở.
Phụ nhân biến sắc, mắng nữ nhi không có tiền đồ.
"Đi được chưa? Đi được chưa?" Bà lại bắt đầu thúc giục lão Trương lần nữa.
Lão Trương khom lưng, khoé miệng đầy nếp nhăn khẽ run rẩy, mơ hồ như đang oán trách nữ chủ nhân không có tình người[1], hoặc có thể là vì tuổi tác đã cao mà phát run.
[1] Nguyên văn là "bất cận nhân tình" (不近人情).
Trương Nghi ngồi ở trong cùng của chiếc xe ngựa phủ vải xanh, nàng chìm vào trong bóng tối, nghe mẫu thân cứ lặp lại "Đi được chưa?" giống như âm ma xuyên tai, chui vào đầu nàng, quấy nhiễu tâm nàng co rút đớn đau. Trong nháy mắt, nàng chợt hoảng hốt, không hiểu sao mình sắp xuất giá rồi mà lại ngồi trong xe ngựa bốc mùi thối rữa này?
"Thật là vô giáo dục, gặp nhau mà cũng không hề tiến lên chào hỏi, cứ vậy lờ đi, nha đầu nhà quê đúng là nha đầu nhà quê, không có giáo dục, không có tiền đồ." Phụ nhân mắng Phương Niên Niên xong lại quay sang hỏi Trương lão đầu. "Đi được chưa? Đi được chưa?"
Trương Nghi ngu ngơ đè tay xuống ghế ngồi, cơ thể cứng đờ hướng về trước, nửa người dưới lại không cử động, dáng vẻ vô cùng quái dị. Nàng thấy góc đường nơi vốn dĩ là Phương Niên Niên đang đứng hoá ra không có một ai, trong ánh mắt hoảng hốt chợt xuất hiện sự cứu rỗi, nàng bỗng giơ hai tay ôm mặt, rấm rứt khóc lên.
"Đi được rồi, phu nhân." Trương lão đầu nói.
Phụ nhân thở dài một hơi, trở vào ngồi xuống xe ngựa, thấy nữ nhi đang khóc thì cũng không hề tiến lên an ủi, ngược lại còn mắng mỏ: "Không có tiền đồ."
Trương Nghi không để ý đến mẫu thân, vẫn cất tiếng khóc.
Cỗ xe ngựa vải xanh lại lần nữa lên đường, ung dung rời đi trên con đường dài tít tắp, càng ngày càng xa khỏi kinh kỳ, ngược trấn Ô Y.
...
Quay về trong tiệm, tiền Thị lang lập tức gọi món: "Đầu dê rán[2], thịt lợn xào nấm mèo[3], rau xào thập cẩm[4], lòng lợn xào linh lăng[5], thêm một bình Lục Nhân Trần."
[2] Đầu dê rán: còn gọi là "dương đầu thiêm" (羊头签).
[3] Thịt lợn xào nấm mèo: còn gọi là "mộc tu nhục" (木须肉).
[4] Rau xào thập cẩm (什锦菜蔬).
[5] Lòng lợn xào linh lăng (圈子草头).
Tiểu nhị khó xử: "Khách quan, quán ta là tiểu điếm, chỉ có rượu tạp, không có cung ứng Lục Nhân Trần của Phàn lâu. Thêm nữa, gia chủ không thích thịt dê, trong tiệm không nấu món đầu dê rán. Lòng lợn xào linh lăng vốn là món của quý nhân, chỗ chúng ta không có."
Tiền Thị lang vốn đang khoanh chân gọi món, nghe thấy món này không có, món kia không có, lập tức thu chân ngồi thẳng: "Làm sao mà món nào cũng không có vậy? Tốt xấu gì cũng mở giữa đường cái mà! Những món khác thì mặc kệ, riêng lòng lợn xào linh lăng thì ta nhất định phải ăn, ngân lượng ở đây, nói với đại trù của các người, ai có thể làm được thì bạc này là của hắn."
Một thỏi bạc, tương đương năm mươi lượng đại nguyên bảo.
Bằng với chi phí sinh hoạt của người bình thường trong hai ba năm.
Tiểu nhị trợn ngược mắt, nếu không phải hắn không biết nấu ăn thì hắn đã đáp ứng luôn rồi.
"Khách quan chờ một lát, ta vào tiệm hỏi thử xem sao."
"Nhanh đi nhanh đi." Tiền Thị lang vò một viên mứt sen cho vào miệng, miệng nhai nhóp nhép, ăn rất sảng khoái. "Ta còn gấp gáp lên đường, không thể mất thời gian."
"Khách quan lượng thứ, ta đi hỏi ngay đây." Lòng bàn chân tiểu nhị như có bôi dầu, lập tức chạy mất bóng dáng.
Phương Niên Niên nhìn thấy, trong lòng thầm nhủ, xem ra vị tiền Thị lang này là một kẻ yêu lòng lợn, lại cùng khẩu vị với một vị lão đại Thanh Bang nào đó.
Trong tiệm cũng không có khách nhân nào, Phương Niên Niên bèn đến chỗ quầy hàng.
"Lòng lợn xào linh lăng là món gì?" Lý Tú Tú nắm chặt Phương Niên Niên hỏi.
Phương Niên Niên nói: "Cao Tổ thích ăn thì tỷ nấu, nếu muội thích, tỷ cũng sẽ làm cho muội. Phải rồi." Giọng nàng không lớn, càng nói chuyện về sau càng nhỏ giọng hơn. "Tú Tú, hình như tỷ nhìn thấy Trương Nghi."
Lý Tú Tú lập tức ngoái đầu nhìn ra bên ngoài: "Ở đâu?"
"Đi rồi." Phương Niên Niên thổn thức nói. "Tỷ không có tiến lên nói chuyện với tỷ ấy, cứ cảm thấy lấn cấn."
"Ừm." Lý Tú Tú khẽ thở than. "Tỷ tiến lên thì không chừng tỷ ấy còn hận tỷ, cho rằng tỷ cố tình nhìn tỷ ấy sa sút. Thật sự là một trời một vực, cách có mấy ngày lại thay đổi lớn như vậy."
"Tỷ cũng nghĩ như vậy, đi gặp tỷ ấy ngược lại còn không tốt."
"Trước kia muội cảm thấy phụ thân Trương Nghi là Huyện thừa, nàng là nữ nhi quan gia, thật tốt biết bao."
"Bây giờ thì sao?"
Lý Tú Tú chặt lưỡi: "Vẫn là làm người bình thường thì tốt hơn."
Phương Niên Niên cười, huých nhẹ vai khuê mật: "Chỉ cần tuân thủ quy củ, cho dù làm người bình thường hay không bình thường thì đều như nhau."
"Tuân thủ quy củ?" Lý Tú Tú nhíu mày. "Tức là gò bó theo khuôn phép sao? Nếu như nghiêm ngặt tuân theo quy củ, giáo điều, con người đó sẽ vô cùng khô khan, không có sức sống. Tỷ không phải người như vậy, sao lại nói như thế?"
"Không phải." Phương Niên Niên thấp giọng nói. "Là tuân thủ quy tắc, lợi dụng quy tắc, nắm giữ quy tắc, nếu như muội có thể đột phá, sau cùng có thể thay đổi quy tắc."
Lý Tú Tú mờ mịt, những lời này với nàng mà nói có hơi thâm sâu: "Là Cao Tổ nói sao?"
"Không phải." Phương Niên Niên trỏ vào mình. "Là ta nói."
"Hay lắm, tỷ đùa muội." Lý Tú Tú đánh nhẹ vào cánh tay Phương Niên Niên, gương mặt trở nên đỏ ửng.
Giọng nói các nàng không lớn, tiền Thị lang lại có thể nghe thấy một hai, ông nhếch môi thì thầm hai tiếng "Thú vị!", không hổ là người từng nhậm chức ở Binh bộ, trên người có chút công phu.
Tiểu nhị quay trở lại, vẻ mặt buồn thiu: "Thật xin lỗi khách quan, đại trù trong tiệm không biết làm lòng lợn xào linh lăng."
Đừng nói là làm, thậm chí còn chưa từng nghe qua.
"Một thỏi bạc thôi mà cũng không tiêu được." Tiền thị lang ngoái lại nhìn về phía kinh thành, cả người toát ra vẻ cô độc tang thương, có vẻ như nỗi đau ly biệt sắp chiếm cứ trong lòng.
Ông đột ngột đứng dậy, doạ mọi người chung quanh nhìn về phía mình, chỉ thấy tiền Thị Lang đột ngột khuỵu xuống, gập người khóc lên: "Than ôi, hôm nay rời đô thành, lại chẳng rõ ngày về, thậm chí một miếng ăn tưởng niệm còn không thể nuốt vào. Về sau đường sá xa xôi, sợ là không còn cơ hội ăn nữa rồi, than ôi!"
Mọi người: "..."
Phương Niên Niên: "..."
Tiền Thị lang liếc mắt nhìn Phương Niên Niên: "Than ôi!"
Sai dịch quát lên: "Nín ngay!"
Tiền Thị lang lại liếc mắt nhìn: "Than ôi."
Phương Niên Niên lắc đầu, đành cầm bút viết nhanh trên giấy.
Lý Tú Tú tò mò: "Niên Niên, tỷ đang viết gì vậy?"
"Công thức lòng lợn xào linh lăng." Phương Niên Niên nói. "Tiền Thị lang rất thính tai, nghe tỷ nói biết làm lòng lợn xào linh lăng thì vừa than thở vừa liếc nhìn sang tỷ, chính là muốn tỷ giúp đỡ đây mà."
Lý Tú Tú mờ mịt nhìn về phía tiền Thị lang, nàng vẫn không nhìn ra điều gì: "Niên Niên, rốt cuộc lòng lợn xào linh lăng là món gì? Lại là món Cao Tổ thích ăn sao?"
"Lòng lợn xào linh lăng là món mà Cao Tổ khi về già đã cùng nghiên cứu với các ngự trù để làm ra." Phương Niên Niên vừa viết vừa nghĩ thầm, Cao Tổ đây chính là đang đoạt sinh ý của nàng mà."
Cũng may hắn không biết nhiều, không đoạt lấy danh hào của Dịch Nha[6] tổ sư, cũng không để cho người đến sau không thể vượt trội.
[6] Dịch Nha (易牙): một đầu bếp nổi tiếng thời Xuân Thu.
Cao Tổ vào lúc về già thì nhạt miệng, vị giác khi lớn tuổi bị thoái hoá nên thích ăn mặn, một ngày nọ có ý tưởng bộc phát, muốn ăn một chút món mặn, liền bảo ngự trù nghiên cứu làm lòng lợn xào linh lăng.
Về sau món ăn này vào lúc thất vương chi loạn thì theo ngự trù tiến vào dân gian, là một trong số món ăn được lưu giữ từ thời Cao Tổ, trở thành bảo bối của những ai yêu món lòng. Theo Phương Niên Niên biết, ở trong đô thành cũng chỉ có vài nhà hàng nấu được món này, còn quán ăn nhỏ bình dân thường sẽ không biết làm.
Lòng lợn là dùng phần cuối của ruột già, cắt thành đoạn ngắn rồi chiên trong dầu, tạo thành từng vòng từng vòng, bên ngoài giòn rụm, bên trong non mềm. Cỏ linh lăng hay tiếng địa phương còn gọi là thảo đầu. Cỏ linh lăng là một nguyên liệu tuyệt vời, còn gọi là cây hoa thái, cũng không biết người đầu tiên thưởng thức nguyên liệu này cảm thấy như thế nào. Lòng lợn xào nồng dầu đỏ tương, bên ngoài vàng giòn, bên trong non mềm, có các lớp rõ rệt, hương thơm thoang thoảng, ăn cùng một miếng cỏ linh lăng, mùi thơm của lòng già tràn ngập, hoà lẫn với hương thơm riêng của linh lăng, hương vị cả hai đều không kém cạnh.
Phương Niên Niên viết xong công thức thì hong khô mực, rồi mang ra cho tiểu nhị: "Để sư phụ nhà ngươi dựa vào đây mà nấu, chắc chắn sẽ khiến vị khách quan kia hài lòng."
Tiểu nhị đang định tiếp nhận, tiền Thị lang đang quỳ trên đất liền lật đật bò dậy, giành lấy tờ giấy nhìn qua, vừa đọc vừa gật đầu: "Cũng xấp xỉ, chiếu theo cách làm này thì đúng là lòng già xào linh lăng rồi. Để sư phụ nhà ngươi làm đi, ta ở đây đợi."
Tiểu nhị rối rít gật đầu, cảm tạ Phương Niên Niên rồi cầm tờ giấy đi.
Tiền Thị lang mỉm cười nhìn Phương Niên Niên, đưa thỏi bạc cho nàng, nàng liền nhận lấy.
"Ta còn tưởng cô nương sẽ từ chối." Tiền Thị lang cảm thấy hiếm lạ.
"Ban đầu ta cũng nghĩ vậy, về sau cảm thấy ta xứng đáng có nó." Phương Niên Niên vung vẩy thỏi bạc, cầm nó quay về.
Vừa trở về quầy hàng, Lý Tú Tú liền nhào qua: "Niên Niên, một thỏi bạc lớn như vậy, muội còn chưa từng thấy qua ở chỗ phụ thân."
"Hiện tại thì muội được thấy rồi đấy."
Phương Niên Niên đặt thỏi bạc lên quầy, tuỳ ý cho Lý Tú Tú sờ soạng ngắm nghía. Nàng không cần quay đầu cũng biết tiền Thị Lang đang nhìn mình, đây là đang tiếc tiền sao?
Nàng lắc đầu, cảm thấy vị tiền Thị lang này thật thú vị, có thể vì một món ăn mà đánh cược mặt mũi của mình, khóc rống thở than, dựa vào độ mặt dày này, nàng tin chắc rằng không lâu sau, ông ấy sẽ quay lại chốn kinh kỳ.
Phương Niên Niên cùng Lý Tú Tú đùa giỡn một lát thì bắt đầu thảo luận nên học điểm tâm gì thì vừa độc đáo, vừa phù hợp với người chỉ biết căn bản như Lý Tú Tú. Phương Niên Niên suy nghĩ hồi lâu, nhớ đến lúc mẫu thân nhà mình từng làm sữa chua, bơ sữa, có thể dùng để nướng bánh, có vỏ bánh thì có thể làm bánh hồ điệp[7], bánh trứng nướng[8].
[7] Bánh hồ điệp (蝴蝶酥): còn gọi là bánh palmier, một loại bánh ngọt Pháp.
[8] Bánh trứng nướng (酥皮蛋挞): còn gọi là bánh tart trứng.
Học xong bánh ngọt, có thể học tiếp cách làm bánh sừng bò[9], v.v.
[9] Bánh sừng bò (可颂): còn gọi là bánh croissant.
Vừa hay Lý Tú Tú đã biết làm bánh táo tàu[10], dùng mỡ lợn làm vỏ bánh, chiên trong dầu, cán mấy lần thành nhiều lớp... Bánh táo tàu nướng xong thì mềm xốp ngọt ngào, cùng ăn với trà xanh là ngon nhất, Lý Tú Tú cũng là học được từ chỗ Phương Niên Niên.
[10] Bánh táo tàu (枣泥酥).
"Bánh trứng nướng? Bánh hồ điệp?" Lý Tú Tú chưa từng nghe qua những cái tên này. "Bánh hồ điệp thì muội còn mường tượng được, còn bánh trứng nướng là thế nào?"
"Làm xong muội sẽ biết." Phương Niên Niên kề sát vào tai Lý Tú Tú, trêu chọc nàng. "Có phải làm cho biểu ca ăn hay không?"
Phản ứng đầu tiên của Lý Tú Tú là xấu hổ, song lại lập tức cảm thấy có thừa nhận trước mặt hảo bằng hữu thì cũng không sao, thế là nhẹ gật đầu, cất giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Ừm."
"Vậy muội phải ráng học đấy."
"Ừm."
"Đều là đồ ngọt, huynh ấy có thích không?" Phương Niên Niên nghĩ tới chuyện này.
Trong mắt Lý Tú Tú có hơi không xác định: "Chắc có, điểm tâm muội làm là một phần tâm ý của muội, huynh ấy sẽ thích mà."
Phương Niên Niên gật gù, trong lòng không khỏi nghĩ tới, nếu có Thẩm Hựu Dự ở đây, ắt là ngoài miệng nói không thích, trên tay lại cầm hết cái này đến cái khác, thật là một kẻ yêu đồ ngọt khẩu thị tâm phi.
...
Sáng sớm hai ngày hôm sau.
Chương Du đã nấn ná tại khách điếm bên cạnh suốt mấy ngày mà vẫn không thu được gì, hắn nhảy tót lên ngựa, quyết định quay lại kinh thành một chuyến, sự tình "Tái Không Không" thì giao cho Bạch Hiểu Sinh tiếp tục nghe ngóng.
Bốn vó ngựa loạng choạng phóng đi, mang theo Chương Du tức tốc rời xa khu vực dịch trạm, không ngừng rút ngắn khoảng cách với kinh thành.
Đi tới cổng thành, vó ngựa bắt đầu chậm lại, theo đoàn người tiến vào cổng thành hùng vĩ, trên cổng thành có tháp quan sát, trên tháp treo ba tấm biển, lần lượt đề là "Cố thủ thành trì", "Chất vấn gian tế", "Trái vào phải ra". Vừa vào cổng thành sẽ đến ngoại thành, bên trong rộn ràng, hai bên đường nào là người bán hàng rong, người mở quầy, sạp, quán ăn, những tấm biển ngữ treo trước cửa hàng bay phấp phới trong gió.
Đây là ngoại thành, bên trong náo nhiệt ồn ào, màn không khí chợ búa, pháo hoa nhân gian. Đi vào bên trong, qua lầu Tuyên Đức chính là nội thành, đối diện lầu Tuyên Đức là hồ Kim Minh, hiện tại mặt hồ vắng lặng, nếu mà vào dịp Đoan ngọ thì có thể nhìn thấy khung cảnh đua thuyền kịch liệt cùng nhiều màn biểu diễn đặc sắc trên mặt hồ.
Xung quanh hồ Kim Minh thì không gì qua được toà Phàn lâu cao ba tầng, nghe nói đứng ở lầu thứ ba có thể nhìn thấy cung nữ nhảy dây trong hoàng cung. Kim thượng không thích, sau khi đăng cơ thì sai người phong toả tầng lầu thứ ba, giờ đây, những chuyện thần bí kịch tính chốn cung cấm chỉ có thể nghe được đôi chút từ trong miệng các lão nhân.
So với Phàn lâu, Hoàng cung nhìn mộc mạc hơn nhiều, toà thành này được bao quanh bởi những bức tường thành cao lớn dày đặc, vừa cổ kính vừa hoành tráng, song lại thiếu mất sự tinh xảo phồn hoa, lại thiên về vẻ uy nghi bất khả xâm phạm.
Ngày hôm nay có chút đặc biệt.
Quần thần tụ tập ở điện Văn Đức, sáu vị đại thần phụ chính đều có mặt, dẫn bách qua nghe "Tuyên ma[11]".
[11] Tuyên ma (宣麻): theo hệ thống nghi thức của nhà Tống, tất cả các cuộc bổ nhiệm và bãi nhiệm lớn như "thân vương, tể thần, sứ tướng, xu mật sứ lưu trú ở Tây Kinh và tiết độ sứ" đều do các Hàn lâm học sĩ soạn thảo và thực hiện, và sau đó là một bộ nghi thức trang trọng gọi là "Tuyên ma". Tuyên ma tức là "tuyên đọc chế thư"(宣读制书): "Theo quy chế Hàn lâm, từ phi hậu, hoàng thái tử, thân vương, công chúa, thừa tướng, xu mật viện, tiết độ sứ và hậu duệ đều dùng bạch ma chỉ thư", vì vậy người đời Tống thường dùng "bạch ma" (gai trắng) để chỉ "chế thư".
Bách quan nhỏ giọng trao đổi, suy đoán trong triều hẳn là có điều chỉnh gì đó trọng đại, là lời đồn mới có thêm bộ mới, hay là bổ nhiệm vị trí Thượng thư bỏ trống đã lâu? Nói xong lại nhắc đến Chu Chính, nữ tế của Vương Các lão, vị này vốn là Trạng nguyên, bị giáng chức mười năm, sau khi trở về thì được thánh nhân ân chuẩn vào triều chấp chính, còn chưa có bất kỳ chức vị thực quyền nào.
Tầm mắt của mọi người thi thoảng lại đổ dồn vào Chu Chính ở trong góc, vị này cũng là kỳ nhân, trong quá trình bị giáng chức, chỉ cần có một chút khởi sắc hay thật sự tạo ra được thành tích nào là lại bị điều đến địa phương khác nhậm chức. Từ người hái đào trở thành Thứ sử, âu cũng là năng lực xuất chúng.
"Tuyên ma" bắt đầu, người phụ trách là Chương Các lão mở thánh chỉ ra xem xét, từ đầu đến giờ ông đều cụp mắt, cho đến lúc này mới nhìn thẳng vào Chu Chính: "Chu Chính tiến lên nghe chiếu."
...
"Tuyên ma" kết thúc, bên trong điện Văn Đức tĩnh lặng một chốc, Chương Các lão nâng lên mí mắt đã luôn gà gục suốt buổi, khoé môi nhếch lên như cười như không, nhìn về phía Vương Các lão Vương Phục: "Cung hỷ, nhất môn lưỡng tướng, thánh nhân coi trọng, phong quanh vô hạn."
Một người nhập các phụ chính, một người chức vị tương đương Tể tướng.
Vương Các lão Vương Phục hoàn toàn không có dáng vẻ dứt khoát cắt đứa đoạn lan như lúc ở nhà, ngược lại có vẻ tuổi già sức yếu, thân thể chao nghiêng, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào: "Được thánh nhân chiếu cố, để ý đến là vận may của y, song Chu Chính còn trẻ, tư chất còn thấp, tài đức chưa đủ để kẻ dưới phục tùng, không thể đảm đương trọng trách lớn lao."
Chu Chính buông thõng hai tay đứng bên cạnh, lập tức khom người, nhẹ nhàng lên tiếng: "Thánh nhân hậu ái là chiếu cố lớn lao đối với hạ thần, giống như Vương Phó xạ[12] vừa nói, hạ thần tư chất còn thấp, khó mà phục chúng, có tài đức gì mà được tiến vào nội các, đảm nhiệm phụ chính đại thần. Sau khi về nhà, hạ thần lập tức dâng biểu, cầu bệ hạ khoan dung sự bất lực này của hạ thần."
[12] Phó xạ (仆射): một chức quan chính nhất phẩm theo cấp bậc thời Tống.
"Hừ." Chương Các lão cười nhẹ, quay người bước đi.
Ông vừa đi, đã có một đám người rối rít theo sát phía sau.
Điện Văn Đức lớn như vậy liền trống non nửa.
Những người khác lần lượt tiến lên chúc mừng, Vương Các lão cùng Chu Chính đều khiêm tốn chối từ, ánh mắt hai người lơ đãng chạm nhau, đều thấy trong đó là sự nghiêm túc. "Nhất môn lưỡng tướng" nghe thì phú quý cực kỳ, gần thánh cực độ, song thân ở trong tình thế đó như có gai sau lưng, như ngồi bàn chông, đạo ý chỉ này như thêm dầu vào lửa, lập tức khiến hai người vô cùng hoảng sợ trong lòng, phỏng đoán thánh ý đủ đường.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.