Giang Tấn đáp ngay, “Thích lắm.”

Vì thế Triệu Phùng Thanh yên tâm rồi, “Anh về nghỉ ngơi trước đi, tối em đi tàu điện ngầm về cũng được.” Cô nhìn dáng vẻ của hắn, có vẻ mấy ngày gần đây hắn ngủ không ngon lắm, nên trông rất mệt mỏi.

“Tối anh tới đón em.” Hắn dịu dàng nói.

“Ai...” Cô châm chọc: “Anh có xe à?”

Hắn lắc đầu, “Tạm thời thì không có.” Xe mới không thể có nhanh thế được.

Cô vội vàng xua tay, “Nếu anh mệt thì đừng qua đón em làm gì.”

“Không sao, dù gì giờ anh cũng là người rảnh rỗi mà.”

“Vậy... Được rồi.” Cô bước tới ôm lấy hắn.

Hai người trai tài gái sắc khiến cho những người qua đường cũng ngoái đầu lại nhìn.

Triệu Phùng Thanh cười khanh khách, vụng trộm nhét vào tay hắn hai trăm tệ, thấp giọng mà nói: “Hôm nay em chỉ mang theo có từng này thôi. Anh đừng sợ, giờ em là người có tiền rồi. Em nuôi anh.”

Hắn cũng cười theo cô, “Được.” Nếu không phải đang ở ngoài đường, hắn sẽ hôn cô mất.

Càng ngày càng nhiều người qua đường quay lại nhìn hai người.

Triệu Phùng Thanh lùi người về, “Em về đi làm trước đã.”

Giang Tấn gật đầu, nhìn theo bóng cô đi về hiệu sách.

Cô mặc chiếc quần dài màu nâu, quanh ống quần lấm tấm những vết bùn.

Triệu Phùng Thanh đi được vài bước, đột nhiên cô ngoái đầu lại nhìn hắn.

Hắn im lặng.

Cô cười cười rồi xoay người. Lần này thì không quay đầu lại nữa.

Cho đến khi bóng lưng cô biến mất phía ngã tư đường, Giang Tấn mới xoay người đi về phía trạm xe điện ngầm.

Mua vé, hắn lên tàu chọn chuyến tàu về nhà họ Giang.

Chỉ là vì nhà họ Giang ở khu hơi khuất nên xuống tàu điện còn phải đi một đoạn đường rất xa.

Giang Tấn cầm theo mấy tờ tiền mặt Triệu Phùng Thanh đưa cho hắn, thầm tính về lương của cô nên cũng không định gọi taxi.

Ngoài cửa ga tàu điện có vài xe đang gom đơn cùng đi chung. Nhưng trong thẻ ngân hàng của hắn cũng chẳng có đủ tiền để đặt một chiếc xe đi chung.

Giang Tấn đưa mắt nhìn mấy chiếc taxi, cuối cùng vẫn quyết định cuốc bộ về nhà.

Bà nội Giang ngồi ngoài đình viện nhìn thấy Giang Tấn liền gọi hắn vào.

“Bà nội.” Giang Tấn lễ phép gật đầu...

Bà nội Giang nheo mắt nhìn hắn, “Gần đây con có chuyện gì thế? Bà nghe Giang Ý nói, bên ngoài đang đồn con phá sản rồi.”

“Vâng, phá sản rồi ạ.” Giang Tấn thừa nhận sự thật rất thản nhiên.

Vẻ mặt bà nội Giang nghi ngờ, “Có chuyện gì rồi?” Khi Giang Ý nhắc đến chuyện này, bà còn không tin. Ai ngờ...

Giang Tấn nhẹ nhàng bâng quơ đáp, “Con nhàn rỗi không có việc gì, nên quyên góp từ thiện hết sạch tiền rồi.” Phần lớn hắn quyên góp cho những trại trẻ mồ côi ở các nông thôn và những trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Còn lại, quyên góp cho một người mẹ nghèo khó theo một hoạt động từ thiện xã hội gần đây.

Bà nội Giang trợn mắt nhìn hắn, “Vậy...”

Trong mắt Giang Tấn đầy ý cười, “Bà nội, bà từng dạy con, tiền kiếm nhiều cũng chỉ để trang trí ngoài thân thôi mà.”

“Bà nói thế có nghĩa là nói con tiêu hết sạch à?” Con mèo béo ngồi dưới chân bà nội Giang có vẻ cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, nó hung dữ quay sang Giang Tấn gào “Meo meo” vài tiếng. Bà nội Giang ôm lấy nó, vỗ về an ủi.

“Bà nội đừng lo, tiền hết chúng ta vẫn kiếm lại được.” Giang Tấn đứng dưới tàng cây, dáng vẻ trông thật cao lớn vững chắc.

Bà nội Giang quả thực rất tức giận.

Thằng cháu trước mặt bà đây, bên ngoài thì có vẻ nghe lời, nhưng lòng dạ lại thâm sâu, nhà họ Giang rất khó để kiềm chế hắn.

Rõ ràng nhà họ Giang có tập đoàn gia truyền, nhưng hắn lại một mực đòi ra ngoài làm công. Biến công ty nhà người khác phát triển mạnh mẽ, đến mức sắp vượt lên cả danh tiếng của nhà họ Giang rồi.

Trong lòng bà nội Giang biết rõ, Giang Tấn đối với nhà họ Giang cũng chẳng mặn mà cho lắm.

Đối với một đứa trẻ, trước sáu tuổi chính là thời gian tốt nhất để bồi dưỡng tình cảm gia đình. Trong khoảng thời gian đó, không có ba mẹ bên cạnh làm bạn cũng đủ để ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của trẻ.

Mà thơ ấu của Giang Tấn là một đứa con hoang.

Cho đến khi hắn mười hai tuổi, mới được cảm nhận sự yêu thương của bà ngoại Lý.

Cao trung X là một trường nội trú, tính ra thời gian hắn ở cùng bà ngoại Lý cũng không lâu cho lắm.

Sau khi lên trung học hắn được nhà họ Giang đón về, bà nội Giang đã sống quen với kiểu phong cách nhà giàu, không biết cách hỏi han tâm sự chăm sóc cháu trai như bà ngoại Lý.

Cho nên, Giang Tấn chẳng có mấy tình cảm sâu đậm với mối quan hệ họ hàng này.

Hắn về nhà họ Giang, chỉ là vì hắn là cháu của bà. Hắn dùng tư cách cháu để ở lại nhà họ Giang chứ không phải vì tình thân.

Chẳng phải bà nội Giang không thương yêu Giang Tấn, mà là cách quan tâm hắn của bà so với bà ngoại Lý vẫn chẳng thể đậm tình thân được. Bà nội Giang chỉ mong con cháu được hóa rồng. Vì thế bà muốn biến Giang Tấn trở thành đời sau của nhà họ Giang chứ không phải để hắn trở thành chính mình.

Hiện giờ, Giang Tấn là một thế hệ rất ưu tú của nhà họ Giang.

Bình tĩnh vững chắc, sát phạt quyết đoán.

Nhưng một khi hắn đã tùy hứng thì không ai có thể quản được.

Bà nội Giang có phần khó xử, chỉ biết vẫy vẫy tay, “Con cứ làm gì con thích là được rồi.”

Giang Tấn lễ phép cáo lui, sau đó trở về phòng.

Hắn cầm cuốn sách ‘Nguồn gốc của bi kịch’ sau đó đi luôn.

***

Tám giờ hơn, Giang Tấn tới hiệu sách.

Triệu Phùng Thanh hỏi, “Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Em mua cho anh mấy viên bạch tuộc nướng này.” Cô giơ chiếc túi to lên, cười đắc ý.

“Ngoan lắm.” Giang Tấn gãi gãi cằm cô.

Cô túm lấy tay hắn, “Thừa dịp ăn đi cho nóng. Chờ em tan làm rồi sẽ mời anh đi ăn mấy quán ăn vặt bình dân.”

“Ừm.” Hắn mở hộp đồ ăn, chọc một viên nhỏ, đưa tới miệng cho cô.”Em muốn ăn không?” Thật ra, hắn rất ít khi ăn vặt. Những món đồ này đều là món cô thích ăn.

“A ——” cô há miệng.

Hắn đút cho cô ăn.

“Quả là tiệm này vẫn làm ngon nhất.” Triệu Phùng Thanh nhấm nuốt, cười đến vô cùng vui vẻ, “Hơn nữa suất hôm nay lại đặc biệt ngon.”

Sau khi tiệm sách đóng cửa, cô kéo Giang Tấn ra khu phố trước quảng trường ngay gần đấy.

Hai người dừng chân trước một tiệm mì hơi nhỏ nhưng lại bán rất đắt hàng.

Đứng được một lúc mới có chỗ ngồi.

Hai người trai đẹp gái xinh đi bên nhau quả nhiên khiến người khác chú ý.

Vừa ngồi xuống thì Giang Tấn quay qua nhìn xung quanh, “Trước kia lúc anh tăng ca, em toàn đi ăn ở đây à?”

Cô gật đầu, “Ừm đồ ở đây ngon lắm, có cả mì Hồ Nam không cay.”

Sau khi hai chén mì to nóng hổi được bưng lên, Triệu Phùng Thanh liền nhặt mấy miếng thịt nằm trong bát của mình chuyển sang cho Giang Tấn.

Hắn nhìn hành động của cô, cũng không ngăn cản.”Em làm gì thế?”

Cô nhỏ giọng nói: “Hồi còn học cấp ba, em từng nghĩ lúc nào ngồi ăn với bạn trai, nhất định sẽ gắp những đồ ăn ngon nhất cho anh ấy.”

Trước kia hắn có tiền, đồ ăn đều là loại sơn hào hải vị trong những nhà hàng cao cấp, nhưng không khí lúc ấy lại chẳng thể ấm áp như ngồi cùng cô trong tiệm mì bé xíu thế này.

Giờ thì hắn nghèo rớt mồng tơi, cho nên cô có thể xưng vương xưng bá trước mặt hắn.

Giang Tấn mỉm cười, gạt mấy sợi tóc mái cho cô.

Hắn phải tích đức ba đời thì kiếp này mới gặp được cô.

Bàn hai người này rất chói mắt. khiến cho mấy người ngồi bên cạnh cứ liếc mắt nhìn qua.

Hai người lại chẳng coi ai ra gì.

Nữ rực rỡ như hoa, nam thì phục tùng yếu ớt. Trông vô cùng xứng đôi.

Cô nàng Giáp ngồi bàn bên cạnh thấp giọng nói với người bạn ngồi cạnh mình, “Anh chàng kia đẹp trai nhỉ, có phải người mẫu không?”

“Chắc yêu nhau.” Cô bạn kia ngắm Giang Tấn vài lần, lại quay sang nhìn Triệu Phùng Thanh, “Nữ cũng xinh đẹp mà.”

“Nữ nhìn không giống người đứng đắn lắm.” Cô nàng Giáp bình luận.

Lúc này, Giang Tấn đột nhiên ngước mắt, ánh mắt sắc bén lập tức nhìn sang cô nàng Giáp.

Vì thế, hai người ngồi bàn này không dám lên tiếng nữa.

Sau khi về nhà, hai người tắm rửa xong xuôi.

Triệu Phùng Thanh cầm tờ hợp đồng đã ký với Giang Tấn nửa năm ước, cẩn thận mà nghiên cứu.

Đọc một lúc lâu sau đó cô nói, “Anh thông minh hơn em. Sau này không chừng sẽ lừa gạt em, cho nên chúng ta vẫn nên ký một hợp đồng khác đi.”

Giang Tấn liếc qua mấy tờ giấy kia, cũng chẳng nghĩ nhiều.”Ừ.”

Cô cong khóe môi giữ cằm hắn, ngả ngớn nói, “Hợp đồng bao dưỡng, pháp luật có công nhận không?”

“Không công nhận.” Hắn ăn ngay nói thật.

“Vậy đổi thành hợp đồng thuê đi.” Cô ngồi lên đùi hắn.

“Em thử tìm luật sư tính kế xem sao.” Giang Tấn nhìn cô, “Với trí thông minh này của em, tất cả những thứ nghĩ ra đều là lung ta lung tung.”

“Anh có ý gì đấy?.” Triệu Phùng Thanh vỗ vỗ mặt hắn, không vui nói, “Em thấy rõ anh đang ngắm nghía tài sản của em, định lừa tiền người ta đúng không.”

“Tiền của em không phải do anh cho đấy à.”

“Hiện giờ là của em rồi.” Cô kiêu căng ngẩng đầu, khí thế đầy kiêu ngạo, “Của anh thì là của em. Mà của em chính là của em.”

“Ừ, cái gì cũng của em tất.” Giang Tấn đẩy cô ra, dặn dò: “Đừng ngồi lung tung trên đùi anh.”

Triệu Phùng Thanh lại không chịu nghe, lại ngồi xuống đùi anh lần nữa, “Hiện giờ em bao dưỡng anh, em muốn ngồi thì ngồi thôi.”

“Đừng quyến rũ anh.” Hắn vỗ mông cô, “Vết thương đã khá hơn chưa?”

“Ăn no mặc ấm mới có dục vọng chứ.” Cô kinh ngạc nói: “Không phải anh phá sản rồi sao. Việc đầu tiên phải nghĩ là chấn chỉnh lại cờ trống đi.”

“Đêm nay em mời anh ăn bát mì to như thế, cũng đủ no ấm rồi.” Giang Tấn không nhịn được hôn cô một cái, “Nhiều ngày không gặp rồi, em có nhớ anh không?”

“Nhớ chứ.” Hơn mười ngày không hôn hắn, cô cũng có chút nhớ nhung hơi thở của hắn rồi. Cô hôn lại hắn.”Nhớ anh thành kẻ nghèo rớt mồng tơi.”

“Cuối cùng cũng thành kẻ nghèo thật.”

“Không sao cả, giờ em là tiểu phú bà rồi.” Triệu Phùng Thanh nâng cằm hắn lên, “Chỉ cần anh không lừa gạt em, em sẽ nuôi anh, nuôi đến khi béo trắng mập mạp mới thôi.”

“Nuôi bao lâu?” Hắn rũ mắt nhìn cô.

“Không biết. Có lẽ ngày nào đó anh lại ham thú của lạ, coi thường mấy đồng tiền lẻ của em thì sao.” Cô nhăn mũi.”Đàn ông á, đều không phải người tốt. Nhất là đàn ông có tiền.”

“Anh đã nói, anh thích ở bên em.” Giang Tấn cẩn thận nhắc lại.”Cả đời.”

“Con người rồi cũng sẽ thay đổi.” Triệu Phùng Thanh cười, chỉ chỉ gò má của mình, “Sau này trên mặt em sẽ có nhiều mụn hơn, rồi còn có cả nếp nhăn nữa. Anh sẽ cảm thấy một cô gái hai mươi tuổi xinh đẹp hơn em.”

“Hiện giờ em cũng có bằng mấy cô nàng hai mười đó đâu.”

Cô giận, cắn một cái vào vai hắn.

“Em không cần so đo với mấy cô gái ấy làm gì.” Giang Tấn cười khẽ, “Mấy cô ấy không phải là em. Anh cam kết tình yêu cả đời này dành hết cho em.”

“Ngộ nhỡ sau này anh lại giàu thì sao?” Triệu Phùng Thanh chau mày, nghi ngờ nói, “Mấy cô nàng hai mươi tuổi rồi sẽ theo đuổi anh, người nào người nấy cũng xinh đẹp hơn em.”

“Nếu sau này anh có thay lòng đổi dạ, anh sẽ tự sát.” Hắn vẫn đang cười.

Triệu Phùng Thanh chau mi, “Sao lại nói lời ác độc thế.”

“Ai bảo em không chịu tin anh.”

“Bởi vì khó tin chứ sao.” Cô bĩu môi, hỏi: “Mặt đẹp, dáng người chuẩn, lại nhiều tiền. Sao lại thích một cô nàng ba mươi như em, vì sao chứ?”

“Có lẽ là vì định mệnh rồi.” Giang Tấn không biết vì sao. Chỉ là hắn liếc mắt một cái đã chọn trúng cô rồi, sau này không thể quên được.

Chắc hẳn không thể dùng khoa học để chứng minh tình yêu, tất cả đều quy kết vào hai chữ định mệnh. Cô không phù hợp với lựa chọn của lý trí hắn, nhưng trên phương diện tình cảm thì lý trí có tác dụng gì chứ?

Triệu Phùng Thanh nhìn hắn ngẫm nghĩ một lúc lâu.

Khi hắn đang định nói thì cô lại đột nhiên mở miệng trước: “Cảm ơn ông trời, cảm ơn vận mệnh, đã cho thiếp gặp chàng.” [1]

Khi cô nói câu đầu tiên, mặt Giang Tấn lạnh hẳn ra vẻ chẳng thèm để ý đến cô nữa.

“Tay nắm tay!” Cô nhìn thấy vẻ mặt này của hắn liền hỏi: “Anh đã từng xem Hoàn Châu Cách Cách chưa?”

“Chưa.” Giọng anh lạnh lùng.

“Vậy anh đã xem Truyền kỳ bạch nương tử chưa?” Cô còn bắt chước nhân vật trong phim tay run run, “Chính là trong khung cảnh thế này, đang từ từ nói chuyện, rồi bỗng nhiên nhạc nổi lên.”

“Chưa.” Sắc mặt của Giang Tấn hoàn toàn biến đen. Lối tư duy của cô rất kỳ quái, khiến hắn không thể kiểm soát được, thường xuyên lệch sóng ban đầu.

“Anh nói đến đâu rồi nhể... à, định mệnh.” Nói xong, cô gác tay lên vai hắn, nở nụ cười, “Định mệnh thật là kỳ quái, chúng ta đã vượt qua bao năm lại có thê gặp nhau.”

Sắc mặt của hắn vẫn lạnh chưa chuyển dịu dàng.

Cô chẳng thèm để ý đến gương mặt hắn mà nói: “Em lại muốn hát rồi.”

“Thần kinh.” Giang Tấn rốt cục thốt ra hai chữ ấy.

“Từ khi có chàng, thế giới trở nên thật tuyệt vời.” [2]

[1] ; [2] Trích từ bài Từ khi có chàng – 自從有了你 – 赵薇 nhạc phim Hoàn Châu Cách Cách.