Giang Tấn rất lạnh lùng, hắn không đáp lại câu nói của Viên Táo.

Hắn cứ đứng đó im lặng chờ Vương Thần tới.

Về phía Thắng ca và Triệu Phùng Thanh nói chuyện với nhau cũng không có động tĩnh gì lớn.

Viên Táo nói xong câu vừa rồi, trong lòng lại có chút hối hận. Nhưng gã ngẫm lại, Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh nhất định sẽ chẳng có kết quả gì, thế thì con người thật của cô như thế nào, cũng chẳng liên quan gì tới Giang Tấn.

Viên Táo chạy vài bước về phía con ngõ nhỏ, rồi đột nhiên chạy ngược về, “Người của mày bao giờ mới đến?”

Giang Tấn không thèm để ý đến gã. Hắn dựa ngưới vào gốc cây, mắt cúi xuống nhìn mặt đất, sự chú ý dồn hết về phía con ngõ kia.

Viên Táo có vẻ tức giận. Gã nghe thấy tiếng Triệu Phùng Thanh kêu cứu, liền lập tức gọi 110.

Giang Tấn vẫn không mở miệng. Hắn biết rõ, 110 sẽ đến muộn hơn Vương Thần.

Sự thật chứng minh, quả thực là như thế.

Vừa nghe thấy tiếng Vương Thần, Giang Tấn liền rời đi.

***

Chuyện này, Giang Tấn xếp nó vào loại gặp chuyện bất bình.

Nên Triệu Phùng Thanh có biết hay không đều không quan trọng.

Chỉ là sau khi chân tướng rõ ràng, Triệu Phùng Thanh cảm thấy, bản thân cần phải thể hiện lòng biết ơn với hắn nhưng lại chẳng biết mở miệng thế nào. Vì thế cô ăn được nửa bữa, đột nhiên cô nhắn tin wechat cho hắn: “Cám ơn.”

Giang Tấn vừa đọc tin nhắn, liền cảm thấy trong lòng có một hạt mầm nho nhỏ, đang giãy dụa bật dậy khỏi lòng đất.

Hắn và cô chưa từng nhắc lại chuyện cấp ba năm ấy. Cả hai đều biết rõ vì thế đã lựa chọn lảng tránh.

Vật đổi sao dời cũng không quay lại được ngày xưa ấy.

Đồ ăn trên bàn phần lớn là do Triệu Phùng Thanh và Phó Tự Hỉ càn quét.

Sức ăn của ba người đàn ông cộng lại cũng không bằng hai người các cô.

Hạ Khuynh sớm đã quen với điều đó, dù sao vợ hắn ăn thế nào, ăn bao nhiêu thì cũng là người đáng yêu nhất trong lòng hắn.

Trong thời gian Giang Tấn nghỉ ngơi ở cạnh Triệu Phùng Thanh, điều hắn bội phục cô nhất là sức ăn của cô. Ăn nhiều như vậy nhưng cũng chẳng thể béo chút nào. Ngược lại cô nàng nhà Hạ Khuynh thì béo mũm mĩm, hai má tròn tròn.

Người trả tiền là Vương Thần.

Cậu ta quay sang cười hỏi, “Chị dâu, Tiểu Hỉ, hai người đã ăn no chưa?”

Triệu Phùng Thanh mỉm cười, “Tốn tiền của cậu rồi.”

Hai mắt Phó Tự Hỉ tít vào, “Ừm, ngon lắm.”

Vương Thần càng cười tươi hơn. Sau này cậu cũng phải tìm một người bạn gái ăn giỏi thế này mới được.

***

Cơm nước xong xuôi, Hạ Khuynh liền dẫn bà xã về nhà vì Phó Tự Hỉ có thói quen ngủ trưa.

Buổi chiều Vương Thần có việc riêng nên sau khi tạm biệt Giang Tấn thì cũng đi luôn.

Chiều nay là buổi chiều nghỉ ngơi cuối cùng của Giang Tấn.

Ngày nghỉ của hắn chỉ để cùng Triệu Phùng Thanh đi làm.

Nghĩ đến việc ngày mai phải gặp mặt Lãnh trợ lý, Giang Tấn lại muốn nghỉ thêm một tháng nữa.

Hắn quay đầu nhìn về phía Triệu Phùng Thanh, “Về chưa?”

Cô lắc đầu, “Tôi lo cho Lị Lị nên tối nay sẽ qua đó lần nữa.” Vừa rồi cô mới nhắn tin cho wechat cho Tương Phù Lị hỏi chuyện, cô nàng chỉ nhắn lại hai chữ: Ly hôn.

Triệu Phùng Thanh không bất ngờ, đây quả thật là chuyện Tương Phù Lị có thể làm được.

“Vậy giờ em muốn đi đâu chơi?” Giờ mới một giờ hơn, từ giờ đến tối còn mấy tiếng nữa.

Cô đã từng chứng kiến cảnh hắn bận bịu vùi đầu vào công việc nên không nhịn được mà hỏi, “Là tôi chơi hay chúng ta chơi?”

“Chúng ta.”

Triệu Phùng Thanh ngước mắt nhìn tấm biển quảng cáo cách đó không xa. Trên đó có thông tin về một sân trượt patin mới khai trương chưa lâu.

Giang Tấn hướng theo ánh mắt cô nhìn qua.

“Giang tổng anh có biết trượt patin không?”

“Có.”

“Tôi lại cứ nghĩ người thành công như Giang tổng chỉ biết nói chuyện làm ăn thôi chứ.”

Giang Tấn liếc mắt nhìn cô một cái. Lúc hắn làm loạn giang hồ thì cô mới chỉ biết trốn học mà thôi.

Sân trượt patin cách đó không xa lắm, đi chừng khoảng mười phút là tới.

Nhân dịp khai trương nên sân trượt có chương trình giảm giá vé, người xếp hàng ngoài cửa rất nhiều. Phần đông là người lớn dẫn theo trẻ con.

Nhìn một hàng người dài thế này, chắc hẳn hơn nửa tiếng nữa mới đến lượt bọn họ.

Vì thế Giang Tấn đề nghị đi sân khác.

Sân trượt ấy ở khu cũ trong nội thành. Mở cách đây mười mấy năm, nhìn qua thì cũ hơn sân kia nhưng vẫn còn dùng được.

Trên đường tới đó xe đi ngang qua cao trung X.

Hai mắt Triệu Phùng Thanh bỗng sáng bừng.

Theo lời giới thiệu của La Chấn Đông, cao trung X là trường có sự tài trợ của cả bộ giáo dục và cục công an.

Anh nói rất đúng về tình trạng giới trẻ hiện nay, vấn đề của học sinh trung học luôn liên quan đến gia đình, phần lớn là ở những đứa trẻ thiếu sự quan tâm từ ba mẹ.

Muốn thay đổi nền giáo dục cần có sự phối hợp giữa nhà trường và gia đình

Triệu Phùng Thanh nhớ hồi mình còn học cấp hai. Ba mẹ rất thương cô, nhưng hai người lại rất bận rộn, không có thời gian chăm sóc dạy bảo.

Còn ba của Đại Hồ, lại cho con trai mình tiền tiêu vặt coi như là cách duy nhất để nuôi con. Ngay cả họp phụ huynh cũng không có thời gian tham dự. Lớp 12_7 năm ấy, có rất nhiều cặp ba mẹ như thế.

Phía sau một đứa trẻ ngỗ nghịch là một cặp ba mẹ thờ ơ với con cái.

Phương châm của cao trung X là: Đứa trẻ nào cũng có thể giáo dục.

Phương châm thì rất hay nhưng cũng có mấy đứa không chịu nghe lời. Tuy nhiên với phương pháp giáo dục của cao trung X thì khả năng cải tạo có thể lên tới hơn 90%.

Triệu Phùng Thanh vừa nghe tới đó đã cảm thấy thật thần kỳ.

Xe rẽ sang phải là tới cửa hông của cao trung X.

Triệu Phùng Thanh quay đầu nhìn hắn, “Cao trung X rộng thật đấy.”

“Ờ.” Giang Tấn thờ ơ trả lời. Hắn nhớ học sinh của cao trung X chưa đến hai trăm người. Nhưng một nửa khu đất trong trường được phong tỏa quản lý theo đúng tác phong của quân đội, tạo thành một hệ thống quản lý kép.

Xe tới sân trượt patin.

Quả nhiên trông sân rất cũ nên không cần xếp hàng mua vé.

Nhưng sân này cũng rất rộng.

Trong sân có hơn chục người đang chơi đùa.

Trước kia Triệu Phùng Thanh cũng trượt patin ở một sân cũ tại thành phố S, cho nên cô cũng không ngại. Chỉ quay sang trêu anh nói, “Giang tổng, trong lòng tôi những nam sinh biết trượt patin đều có nụ cười rất rạng rỡ.”

Giang Tấn dịu dàng, “Vậy lúc không cười tôi có đẹp trai không?”

“...”

Hai người vừa thuê giày xong, bên cạnh bỗng vang lên tiếng cãi nhau ầm ĩ của mấy nữ sinh

Giọng nói khá lớn, toàn là những lời khó nghe.

Triệu Phùng Thanh quay sang nhìn về hướng có tiếng ồn, nữ sinh Giáp mặc áo thun trắng, đang chỉ tay vào nữ sinh Ất mặc áo hồng mà lớn tiếng chửi rủa, lời lẽ thô tục tuôn ra liên tục.

Nhìn cả lũ đều là đám học sinh non trẻ, ước chừng cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi. Bao gồm cả nữ sinh Ất bị mắng kia thì tổng cộng có năm nữ sinh, bên cạnh còn có hai nam sinh.

Nhìn qua thì có vẻ như nữ sinh Ất không cẩn thận nên trượt chân, lúc ngã xuống thì kéo luôn cả nữ sinh Giáp kia luôn.

Vốn chỉ là việc nhỏ, thế nhưng nữ sinh Giáp liên tục mắng nữ sinh Ất rất thô tục. Ba nữ sinh còn lại, thì mày đẩy một cái tao đá nó một cái.

Hai nam sinh thì cứ đứng bên cạnh khoanh tay, trên mặt là ý cười châm chọc.

Nữ sinh Giáp mắng xong thì hung hăng đẩy nữ sinh Ất một cái.

Sau đó cả lũ kéo nhau ra sân trượt băng.

Vừa thấy Triệu Phùng Thanh đang nhìn mình chằm chằm, con bé Giáp hung hãn trợn cô một cái, quát lên: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Triệu Phùng Thanh khinh thường. Gặp loại người này, cô mới biết năm ấy mình vẫn còn ngoan chán. Ngoại trừ cúp tiết và hút thuốc thì cô chưa từng làm mấy chuyện tổn thương người khác thế này.

“Dì kia cô có thái độ gì đấy?” Con bé Giáp rõ ràng tức giận vì thấy Triệu Phùng Thanh coi thường mình, “Dám nhìn nữa tôi móc mắt dì ra giờ đấy!”

Triệu Phùng Thanh cong khóe miệng, đang định đáp lời, Giang Tấn đã duỗi tay cản cô lại.

Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn lũ học sinh một cái, sau đó kéo tay Triệu Phùng Thanh, “Đừng chấp chúng nó.”

Triệu Phùng Thanh quả thực không muốn gây sự với lũ đó. Cô ngồi xuống ghế, chuẩn bị tháo dây giày.

Con bé Giáp kiêu ngạo cười to, “Bà dì và ông chú kia sợ chúng ta đấy.”

Lúc này, con bé Ất bò dậy, đi ra bãi sân bên cạnh.

Con bé Giáp vừa thấy thế lại mở miệng mắng vài câu.

Con bé Ất lườm lại một cái.

Vì thế hai bên liền lao vào đánh nhau.

Con bé Giáp tát con bé Ất một cái thật mạnh.

Con bé Ất cũng không phải dạng vừa, nó lập tức tát lại đối thủ một cái.

Con bé Giáp nổi giận, nó quay sang ra hiệu cho hai nữ sinh bên cạnh túm hai tay của con bé Ất, sau đó liên tục tát bốn cái vào mặt con bé Ất.

Tiếng tát vang lên bôm bốp, chứng tỏ con bé Giáp chẳng hề nhẹ tay chút nào.

Triệu Phùng Thanh dừng động tác thắt dây giày, cô ngẩng lên nhìn mấy đứa kia.

Con bé Giáp tát bốn cái xong có vẻ chưa hả giận, nó lại đá con bé Ất một cái nữa.

Con bé Ất bị giữ chặt hai tay nên không thể phản kháng.

Gương mặt Triệu Phùng Thanh lạnh hẳn.

Thế giới này vốn không công bằng như thế đấy.

Rất nhiều chuyện, mọi người chỉ có thể biểu lộ sự căm phẫn trên mạng còn thực tế lại bất lực. Huống hồ, độ hot trên mạng chỉ kéo dài hai ba ngày, trừ phi có những tình tiết gay cấn hơn xuất hiện, bằng không cũng sẽ chẳng có mấy người kiên nhẫn theo chuyện đó quá bảy ngày.

Nhưng với chuyện xảy ra trước mắt lại khiếnTriệu Phùng Thanh bỗng nhớ đến ánh mắt hoảng loạn của Đào Tuệ Tuệ và những vết sẹo lồi lõm trên mặt người con gái ấy.

La Chấn Đông nói, Đào Tuệ Tuệ đã phải phẫu thuật cấy da mặt hai lần mới có thể khôi phục được như vậy.

Triệu Phùng Thanh vứt chiếc giày trượt băng xuống đất rồi đi về đám nữ sinh kia.

Lần này Giang Tấn không cản cô.

Cô mở di động lên rồi bật chế độ quay video.

Hành động này hoàn toàn đã chọc giận đám học sinh kia.

Hai nữ sinh đang giữ tay nữ sinh Ất liền nhanh chóng buông tay ra, sau đó đi theo con bé Giáp tiến lại gần Triệu Phùng Thanh.

Con bé Giáp hùng hổ bước tới, “Dì có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ!” Gương mặt nó dữ tợn, định vươn tay đẩy Triệu Phùng Thanh.

Triệu Phùng Thanh nhanh chóng lui người lại, sau đó va vào một lồng ngực.

Cô ngẩng đầu nhìn Giang Tấn.

Trong mắt hắn tất cả đều là lạnh. Cảm giác lạnh ấy không phải lạnh lùng như bình thường.

Lũ học sinh kia có tất cả sáu người, cho nên cả đám không sợ Giang Tấn.

Vẫn có trường hợp lấy ít địch nhiều mà vẫn thắng. Hôm nay, đám học sinh ấy rất may mắn vì được chứng kiến lần ngoại lệ này.

Triệu Phùng Thanh không ngờ Giang Tấn sẽ ra tay.

Cô biết hắn đẹp trai nhưng lại không nghĩ khi hắn đánh nhau cũng vẫn đẹp trai như thế.

Khó trách năm ấy hắn lo nếu tự mình ra tay, cô sẽ đòi lấy thân báo đáp.

Bởi vì cảnh tượng ấy quả thực rất…. đẹp trai

***

Giang Tấn ra tay không nặng lắm, chủ yếu vẫn mang tính răn đe mà thôi.

Chỉ là lần này không trượt patin được nữa rồi.

Vì ngay cả ông chủ cũng bị dọa.

Nhưng ông không báo công an mà chỉ tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Mấy đứa này thường xuyên đến đây bắt nạt các khách khác, tình trạng này kéo dài cả một tháng nay rồi. Tôi chỉ mong bọn nó đừng tới thôi.” Ông chủ nói đến đây thì nhắc nhở hai người: “Nghe nói chúng nó quen mấy đứa xã hội đen... Hai người phải cẩn thận đấy.”

Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh quay về bãi đỗ xe, liền nhìn thấy đám học sinh kia đang chụp biển số xe, vừa thấy hai người đi tới, cả lũ nhanh chóng bỏ chạy.

Triệu Phùng Thanh tựa khuỷu tay phải vào cửa xe, chống má hỏi hắn: “Chúng ta có bị trả thù không?”

“Chắc có.” Giang Tấn khẽ vuốt góc áo bị cong, “Em sợ à?”

“Ừm..” Cô thở dài một tiếng sau đó nói: “Lúc đầu thì hơi sợ.”

“Giờ thì sao?”

“Giang tổng chính là cảng tránh gió mà.” Triệu Phùng Thanh nói với giọng trêu đùa. Cô nghiêng đầu, mắt chớp chớp ẩn chứa ý cười, giọng điều thoải mái khiến hắn cứ có cảm giác như cô đang muốn quyến rũ hắn vậy.

Giờ phút này, Giang Tấn bỗng nhớ tới ‘Liêu trai chí dị’ rồi thầm nghĩ kiếp trước của cô chắc hẳn chính là cửu vĩ hồ [1].

[1] Cửu vĩ hồ: hồ ly chín đuôi, là những yêu tinh mê hoặc quyến rũ.