Tuy nói rằng Triệu Phùng Thanh theo đuổi Giang Tấn đã hơn bốn tháng, nhưng cô và hắn chưa từng nói với nhau lấy một câu.

Giang Tấn không thèm đếm xỉa đến cô.

Nữ sinh hâm mộ Giang Tấn nơi nào cũng có. Nhưng hắn suốt ngày làm mặt lạnh, không để lộ ra chút sơ hở nào. Ngay cả một nhân vật đại mỹ nhân như Triệu Phùng Thanh cũng không đánh chiếm được, những nữ sinh khác cân nhắc, không dám làm liều.

Giữa tháng 12, là sinh nhật của Tưởng Phù Lị. Cô nàng thích náo nhiệt, mời đám bạn đi nhà hàng ăn mừng. Một nhà hàng món Quảng Đông mới mở. Thức ăn không phải là đặc biệt ngon, nhưng thích hợp với chi phí của học sinh.

Trước nay Tưởng Phù Lị là người phóng khoáng, bữa cơm này tất nhiên là cô nàng trả tiền.

Triệu Phùng Thanh chọn một quyển sách làm quà sinh nhật cho Tưởng Phù Lị, quyển “Hồng trần cuồn cuộn” ba đồng bạc.

Quà mà lúc trước Triệu Phùng Thanh tặng cho Giang Tấn đủ loại đủ kiểu, cái nào cũng quý giá hơn quyển sách này.

Nhưng Tưởng Phù Lị không so đo giá cả. Cô nàng cười ha ha nhận lấy cuốn sách, ôm chầm lấy Triệu Phùng Thanh, “Vẫn là Thanh Nhi hiểu tao.” Tuần trước cô mới xem xong bộ phim “Hồng trần cuồn cuộn”, đang tính tìm nguyên tác, ai ngờ quà đã đến tay.

Triệu Phùng Thanh cười sáng rỡ, “Viên Táo hiểu mày hơn, ổng tặng là vàng đấy.”

“Thô tục.” Tưởng Phù Lị miệng thì chê bôi, nhưng tay lại siết chặt mặt dây chuyền không buông.

Viên Táo ở bên cạnh cười nhàn nhạt.

Tưởng Phù Lị nhìn nhìn, tâm tình thoải mái. Vào lúc vô cùng thoải mái, cô nàng đột nhiên nhìn thấy bóng hình của một người khiến cô không dễ chịu.

Đó là một nam sinh ở trường các cô. Một học bá thành tích đứng đầu.

(Học bá = trùm học, thánh học…)

Tên gọi Giang Tấn.

Khóe mắt Tưởng Phù Lị liếc thấy hắn, vẻ mặt nhất thời xẹt qua vẻ bất mãn. Trong lòng cô, Triệu Phùng Thanh phải liệt vào mỹ nhân hạng nhất của nhất, cái tên họ Giang này mắt mù rồi mới không ưng.

Lúc Giang Tấn đẩy cửa bước vào, một cơn gió từ ngoài quét vào, nâng vạt áo của hắn lên. Người đẹp cảnh tươi.

Cho dù Tưởng Phù Lị có khó chịu Giang Tấn hơn nữa, thì cũng không thể không thừa nhận, phong độ này thật là bắt mắt.

Được thôi, con mắt của Thanh Nhi nhà cô không thể chê được.

Tưởng Phù Lị cố ý ngăn cản ánh mắt của Triệu Phùng Thanh hướng về phía cửa.

Nhưng mà, không biết là từ trường bao quanh Giang Tấn quá có sức hấp dẫn, hay là thị lực của Triệu Phùng Thanh bỗng nhiên tốt lên, dưới sự ngăn chặn thế này của Tưởng Phù Lị, Triệu Phùng Thanh vẫn có thể nhìn thấy Giang Tấn.

Chỉ một liếc mắt, cô liền nhận ra là hắn. Nhớ đến ngày hôm nay là ngày gì, cô liền cứ lơ đãng thế này ghi nhớ ngày sinh nhật của Giang Tấn.

Sau khi Giang Tấn bước vào, mắt nhìn thẳng, không hề để ý đến đám nam nam nữ nữ bên bàn này.

Ánh mắt của Triệu Phùng Thanh đuổi theo bóng hình của hắn, cho đến khi quẹo vào phía sau cột nhà.

Tưởng Phù Lị thấy thế, kéo lấy cánh tay của Triệu Phùng Thanh, “Hôm nay tao lớn nhất, mày đừng có trọng sắc khinh bạn nhé.”

“Cho nên tao chỉ nhìn vài cái mà thôi.” Triệu Phùng Thanh thu hồi ánh mắt.

“Rụt rà rụt rè!” Tưởng Phù Lị là đau lòng Triệu Phùng Thanh theo đuổi lâu như thế mà vẫn chưa nhận được một chút đáp trả, “Cho dù là mày trong lòng mê muội, nhưng trên mặt vẫn phải tạo khoảng cách đó, nếu không nó lại tưởng mày không có nó là không xong.”

Triệu Phùng Thanh cười cười, không trả lời.

Chuyện theo đuổi Giang Tấn, trong mắt rất nhiều người, cô đều là phía bị thua. Thế thì làm sao. Sự thật chính là cô thích người ta trước. Cho nên cô mất đi ưu thế, không oán được ai.

Sau ngày hôm đó, Triệu Phùng Thanh đi nghe ngóng sinh nhật của Giang Tấn.

Ngày 24 tháng 12. Đêm giáng sinh.

Cô thấy may là vẫn còn kịp chuẩn bị. Nhưng về phần quà tặng, cô vẫn chưa có ý tưởng. Cái gì cô cũng từng tặng rồi, nhất thời nghĩ không ra được chiêu mới.

Theo cùng việc giáng sinh càng ngày càng gần, cô đột nhiên có một chủ ý.

Quà sinh nhật rất đơn giản. Là một hàm số toán học, chuyên môn lập ra vì học bá.

Đề toán này không phải do Triệu Phùng Thanh nghĩ ra, mà là lúc trước khi cô lật giở phần đáp án của sách bài tập, vô tình phát hiện ra khi hai đường parabol của bài giải hợp lại làm một, là ra một hình trái tim.

Cô viết hàm số này trên một tấm thiệp trắng tinh, sau đó bên ngoài gói bằng một hộp quà xinh xắn.

Cô nghĩ, Giang Tấn nhận được món quà sáng tạo này, liệu có cảm thấy ngạc nhiên lẫn mừng rỡ không.

Lúc Triệu Phùng Thanh đi tặng quà, Giang Tấn không có trong lớp.

Thời kỳ cấp ba, chuyện yêu đương sớm bị quản lý tương đối chặt chẽ, cô không tiện trực tiếp đặt hộp quà lên trên bàn của cậu.

Hai tiết liền, cô đều đi đến lớp 2.

Giang Tấn cũng không ở đó.

Sau khi tan học, đứng canh trước lớp học của hắn, cũng không gặp.

Ngày hôm sau, vẫn như thế.

Ngày hôm mà Triệu Phùng Thanh tặng được quà, thì đã qua sinh nhật của Giang Tấn. Cô nhìn thấy hắn tại hành lang lầu hai tầng lầu học, thế là lập tức tiến lên, cười hì hì đưa món quà ra.

Hắn lành lạnh nhìn cô, muốn đi vòng quanh cô.

Triệu Phùng Thanh cản hắn lại, “Bạn Giang, sinh nhật vui vẻ.”

Con ngươi của Giang Tấn càng thêm lạnh.

“Ài, sinh nhật không kịp, vậy thì giáng sinh vui vẻ.”

Hắn căn bản không để ý đến cô, ánh mắt nhìn cô cực kỳ giễu cợt.

Nụ cười của Triệu Phùng Thanh không giảm, vẫn chìa tay đưa hộp quà.

Đám học sinh đi ngang qua đối với màn này tỏ ra vô cùng hứng thú, không ít người biết về lịch sử theo đuổi Giang Tấn của Triệu Phùng Thanh lại xì xào bàn tán.

Thế nhưng họ đã quên mất trình độ mặt dày của Triệu Phùng Thanh, cô căn bản không chút để ý những ánh mắt khác lạ đó, cố chấp phải tặng cho bằng được món quà.

Giang Tấn cũng cố chấp không chịu nhận lấy.

Chính vào lúc hai người giằng co không phân thắng thua, một bạn học nam của Giang Tấn bước ra giải vây. Thường ngày nam sinh này được chia không ít quà của Triệu Phùng Thanh, cậu ta tất nhiên là giúp Giang Tấn nhận lấy. Nói không chừng cái này lại rơi vào túi cậu ta ấy chứ. Sau khi nhận lấy món quà từ tay Triệu Phùng Thanh, nam sinh này nhét cho Giang Tấn.

Vẻ mặt Giang Tấn thờ ơ.

Triệu Phùng Thanh thì mặt mày tươi cười.

Món quà này, Giang Tấn đích thật ném cho cậu bạn kia.

Cậu ta vốn nghĩ là thứ thực dụng gì, ai ngờ sau khi xé giấy gói, nửa ngày sau cũng không hiểu gì.

Cuối cùng, cậu ta ném vào sọt rác.

—-

Nhịp điệu của kỳ thi đại học nhanh như bay, lúc gần kỳ nghỉ đông, giáo viên treo tấm lịch đếm ngược lên bức tường của lớp học.

Đám học sinh nhìn những tờ lịch từng ngày một được lật sang, trong lòng vừa căng thẳng lại vừa mong chờ. Căng thẳng với áp lực của thi cử, mong chờ kỳ thi kết thúc.

Hai lớp cuối của học sinh kém, gia đình của đại da số đều tương đối giàu có, nhiều người đều ôm suy nghĩ không học lên trường học tuyến A mà tiêu tiền để vào trường học tuyến B. Nhưng mà, khi lịch được treo lên, đám học sinh cũng bắt đầu thấp thỏm không yên.

Đó là thi đại học. Mười hai năm gian khổ học hành, một chiêu định càn khôn. Dù có sống hoang đường thế nào cũng sẽ có chút áp lực.

Trong bầu không khí áp lực gấp rút thế này, kỳ nghỉ đông đã tới.

Thành tích thi cử cuối kỳ, Giang Tấn xếp hạng nhất. Người xếp thứ hai, là bạn học cùng lớp với hắn, Tần Hiểu.

Triệu Phùng Thanh đại khái đứng thứ hai mươi mấy từ dưới đếm lên.

Cô đi đến bản thông báo, nhìn chằm chằm tên của Giang Tấn cả một hồi lâu. Thấy tên hắn xếp nhất, thế mà cô lại có tâm trạng kiêu hãnh.

Tên của người thứ hai, Triệu Phùng Thanh tùy ý liếc mắt qua, qua xong rồi quên luôn.

Cô chỉ nhớ, Giang Tấn đứng thứ nhất.

Giang Tấn mà cô thích.

Sau khi lướt qua điểm số của mình, Triệu Phùng Thanh rất bình tĩnh. Cái chuyện cô lên đại học, vốn đã chẳng có gì mong chờ.

Nhưng khi Ba Triệu nhìn thấy phiếu điểm, nháy mắt trước mắt liền tối đen, hoàn toàn thất vọng. Ba Triệu đã chuẩn bị sẵn sàng, bất kể Triệu Phùng Thanh thi cử thế nào, ông cũng sẽ tiêu tiền cho cô học hết đại học. Nếu không, còn trẻ mà không có học vấn, trong xã hội này thật chẳng có chỗ để đứng.

Khối 12 tan học rất trễ, cách tết âm lịch chẳng còn bao ngày, giáo viên vẫn nghiêm khắc nhắc nhở học sinh, nghỉ đông đừng quên nhín chút thời gian ra ôn tập bài vở.

Triệu Phùng Thanh nửa nằm bò ngủ gật, giọng của giáo viên giống như bài hát ru không rõ ràng, khiến cho mí mắt không ngừng sụp xuống.

Tưởng Phù Lị cũng ngáp dài ở đằng sau, còn thong thả than một tiếng. Cô nàng lau khóe mắt, lơ đãng nhìn thấy bóng hình lướt qua cửa sổ ngoài hành lang. Sau đó cô nàng vội vàng chọt chọt lưng của Triệu Phùng Thanh ở đằng trước.

Triệu Phùng Thanh vén mí mắt lên, “Hửm?”

“Bên ngoài, bên ngoài.” Tưởng Phù Lị thấp giọng nói.

Triệu Phùng Thanh ngẩng đầu nhìn sang.

Giang Tấn ôm một chồng lớn sách, đi cùng một cô gái. Tốc độ đi của hai người họ có hơi chậm, khoảng cách… rất gần.

Triệu Phùng Thanh híp mắt, không nhìn thấy rõ mặt mũi của họ. Cô lôi cặp sách ra, đợi khi đeo kính lên, một nam một nữ đó đã đi qua mất.

Tưởng Phù Lị thấy hành động của Triệu Phùng Thanh, lại chọt một hồi, “Nhỏ đó không phải đứa Đại Hồ sống chết theo đuổi hả?”

“Tao đâu có biết.” Triệu Phùng Thanh gỡ kính ra, lại nằm bò trên bàn. Tầm mắt của cô vẫn còn dừng nơi hành lang.

Nơi đó lúc này không một bóng người.

Tới tận nay, Giang Tấn chưa hề dành cho cô một ánh nhìn thẳng, cô tính không ra mình phải chờ đợi đến bao giờ. Dù sao cô muốn làm thế nào thì làm thế nấy, trước nay cô cứ tùy ý làm càn như vậy.

Giáo viên vừa tuyên bố tan học, lớp học nhất thời nổ tung trong tiếng hoan hô reo hò.

Đại Hồ kích động giẫm lên bàn học, “Nghỉ đông rồi! Nghỉ rồi!” Dáng vẻ hưng phấn của cậu ta hoàn toàn không dính dáng gì đến người xếp thứ hai từ dưới đếm lên.

“Làm gì mà rống to thế, muốn vỡ họng à.” Tưởng Phù Lị cau mày.

Đại Hồ lắc mông, “Chị Lị, tối nay đi quẩy không?”

Tưởng Phù Lị nhìn cậu ta khinh khỉnh, khi quay sang Triệu Phùng Thanh thì đã biến thành gương mặt tươi cười, “Thanh Nhi, đi hay không? Đi uống không say không về.”

“Đi chứ.” Triệu Phùng Thanh dựa vào Tưởng Phù Lị, “Tối nay mẹ tao đi chơi mạt chược với mấy người bạn bài, không về sớm vậy đâu.” Ba Triệu đi công tác ngoại tỉnh, càng quản không nổi cô.

Đại Hồ nhảy khỏi bàn học, cười khoa trương, “Đại mỹ nhân xuất ẩn, rượu lại có thể được giảm giá rồi.”

Triệu Phùng Thanh cong miệng lên cười.

Mấy người lớp cô hẹn thêm mấy người lớp bên cạnh, chuẩn bị tiến về phía phố quán bar.

Lúc sắp đi, Viên Táo ở lớp bên ấp a ấp úng từ chối.

Đại Hồ không vui, “Là đàn ông thì nói chuyện cho nhanh lẹ.”

“Thì là lát nữa tao có chút việc.” Viên Táo muốn nói lại thôi.

Tưởng Phù Lị kéo Triệu Phùng Thanh đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Đại Hồ và Viên Táo nói chuyện chưa xong, Tưởng Phù Lị kêu lên, “Không muốn đi thì đừng đi nữa, lãng phí thời gian của bọn này.”

Viên Táo bị Tưởng Phù Lị quát như thế, nói, “Chuyện của tôi xong sẽ qua ngay.” Sau đó cậu ta vung một quyền về phía Đại Hồ, “Mày để lại chút rượu đợi tao đến đấu với mày.”

“Xì.” Đại Hồ nhếch mép cười, “Với đô của mày, tao đọ với hết cả đám cũng có thể thắng mày đấy.”

Triệu Phùng Thanh quay đầu nhìn Viên Táo một cái. Cô không đeo mắt kính. Khoảng cách giữa cô và cậu ta vượt quá phạm vi thị lực của cô, nhưng cô có thể liếc thấy dưới ngăn bàn học của cậu có cái gì đó thò ra.