Chàng dừng lại một chút rồi tiếp :

- Nhưng ba gã này trước kia chưa hiểu là sư huynh sư đệ đồng môn. Gần đây bọn chúng gặp nhau xảy chuyện đánh lộn, mở Điệp y mới nhận ra môn đồ cùng phái.

Cao Thức hỏi :

- Những Điệp y này ở đâu ra?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Điệp y còn tốt hơn bức y. Điệp y sắc tím. Bức Vương y màu sặc sỡ, và cũng là Hải Dương phái. Hai tấm Điệp y bị hạn chế trong việc sử dụng. Bọn họ đã có luật không được mặc Điệp y len lỏi vào chốn giang hồ. Song những áo này bị hai người họ Miêu lấy cắp đem đi.

Bạch Từ nói :

- Một tên trong hai người chết rồi.

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Người chết là Miêu Thuận Phong. Còn Miêu Điền Thanh được sư ca giải cứu nhưng sau cũng chết, vì khi sư ca đi rồi hắn bị Thiên Lực Tử hạ sát

Cao Thức nói :

- Lão nhị biết nhiều chuyện quá!

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Hẳn thế! Tiểu đệ cũng biết Sưu Thiên Hồ đi cùng anh em họ Miêu kết nghĩa đệ huynh.

Văn Đế Đế nhìn Bạch Từ giục :

- Bạch thư thư! Thư thư thử lấy áo mặc coi.

Bạch Từ hạ cái bọc trên lưng xuống mở ra lấy trong bọc có hai gói nhỏ, liền liệng cho Cao Thức một cái nói :

- Lệnh sư đệ đã chia rồi, vậy Cao ca lấy đi.

Kỳ Dao cười hích hích nói :

- Bạch thư thư! Việc gì phải nói đến chuyện sư đệ chia cho? Đừng thêm vào câu đó có phải tự nhiên hơn không?

Bạch Từ đỏ mặt lên mắng liền :

- Con a đầu lẻo mép kia!

Thiết Kỳ Sĩ cười nói :

- Ở đây không tiện. Đến thị trấn vào khách điếm nghỉ ngơi sẽ thay áo. Chúng ta lấy được hai bộ y phục này là thêm ra một phe cường địch. Nhưng chúng ta nên nhẫn nại đối với phái Hải Dương. Bọn họ tuy không phải chính phái nhưng cũng chẳng là tà môn. Sau này họ tìm đến chúng ta đừng để họ không hạ đài được.

Cao Dương hỏi :

- Sưu Thiên Hổ đi ẩn ở phương nào rồi?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Bọn ta đã có lão đạo vương dẫn đường đi tìm trân bảo. Vậy Sưu Thiên Hồ cùng Kim Ngọc đồ không cần nữa, chúng ta bất tất phải đi kiếm hắn.

Mọi người vào thị trấn ăn cơm, thay áo. Lúc trở ra trời đã tối. Thiết Kỳ Sĩ nhìn Cao Thức nói :

- Hiện giờ sư ca cùng Bạch thư đến ngay Tam Á cảng. Xin Cao Dương đại ca cùng đi. Tiểu đệ dẫn Kỳ Dao và Văn Đế Đế lên Ngũ Chỉ sơn.

Cao Thức hỏi :

- Lão Nhị lên Ngũ Chỉ sơn làm chi?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Còn mấy toán nhân vật thần bí, tiểu đệ muốn điều tra cho biết rõ toàn bộ để sau này gặp họ có thể phát hiện. Nếu không hiểu lai lịch bọn họ e rằng khi xảy cuộc động thủ sẽ giết lầm người.

Cao Thức nói :

- Rồi lão Nhị đến Tam Á cảng ngay.

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Tiểu đệ sẽ tính thời gian cho kịp.

Ba người đi rồi, Thiết Kỳ Sĩ nhìn Kỳ Dao hỏi :

- Ban đêm chúng ta bay đến Ngũ Chỉ sơn.

Kỳ Dao hỏi :

- Tiểu muội nghe nói Ngũ Chỉ sơn giống như bàn tay người xòe ra năm ngón. Thế núi hiểm trở, Sỹ ca đã tới đó, có đúng như lời đồn không?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Địa chất trên núi không giống nội địa. Thực ra tại đó không tiện cho người võ lâm ẩn cư tu luyện. Ngay phái Quỳnh Nhai mấy đời ở đây, cũng chỉ ở ngọn Trung chỉ.

Kỳ Dao hỏi :

- Vậy thì tại sao các bậc tiền bối võ lâm khắp thiên hạ lại tụ tập ở cả Ngũ Chỉ sơn?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Kỳ muội hỏi câu ta cũng không hiểu, vì thế ta muốn tới đó để xem xét. Ta nghĩ rằng bọn họ đến đây chưa chắc chỉ vì việc tìm kiếm Sưu Thiên Hồ, mà cũng không phải chán ngán ở nơi đất bằng. Hoặc giả họ đến để kiếm một cái gì trọng yếu khác thường.

Văn Đế Đế nói :

- Hiện giờ vật trọng yếu thứ nhất không gì bằng Kim Ngọc đồ. Giả tỷ còn thứ khác quan trọng hơn thì cũng không giấu được lệnh sư phó, nhất là không che mắt nổi lão đạo vương.

Thiết Kỳ Sĩ nói :

- Sư phụ lão nhân gia chưa biết có đến không, còn lão đạo vương thì nhất tâm vì Kim Ngọc đồ để tìm Hoàng kim linh khí quả ăn cho trường sinh bất lão. Chỉ còn chờ Vu Trung Vu, nhân vật biết rõ tình hình đá biển, là lão đi ngay.

Ba người mở Bức Vương y nhân trời tối bay vụt lên mây, không sợ ai nhìn thấy, bay thẳng về phía Ngũ Chỉ sơn.

Không đầy một giờ ba người đã tới không phận núi Ngũ Chỉ. Đột nhiên Kỳ Dao hạ người xuống, đồng thời nàng la gọi :

- Sỹ ca! Phía dưới đang đánh nhau.

Thiết Kỳ Sĩ vội dặn :

- Đừng hạ xuống gần quá. Ở trên sườn núi mé bên dòm ngó cũng được.

Văn Đế Đế nói :

- Hai người đó là ai? Kiếm thuật họ rất cao minh.

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Một người là Nhân Lực Tử, còn người nữa chưa gặp qua.

Lúc hạ xuống bỗng nghe Nhân Lực Tử lớn tiếng quát :

- Kim Linh kiếm! Các hạ ngăn cản đường tại hạ một cách vô lý. Chuyện này nhất định phải phân cáo thấp mới thôi.

Người kia bật tiếng cười âm trầm đáp :

- Ngươi phải cởi ngay Điệp Vương y ra, đừng hòng lên không trốn thoát như lần trước.

Nhân Lực Tử tức giận thóa mạ :

- Thúi lắm! Cả những người già ta còn không sợ huống chi Ngô Linh kiếm các ngươi.

Người kia đột nhiên cười rộ nói :

- Bọn Hải Dương phái các ngươi chỉ tài nói khoác. Ngày trước sư phó các ngươi mà không nhờ Điệp Vương y thì dễ gì trốn thoát được vùng Quái hải của ta?

Hai người vừa đánh nhau vừa đấu khẩu mỗi lúc một kịch liệt. Thiết Kỳ Sĩ nhận ra bản lĩnh chúng ngang nhau chẳng ai hơn ai chút nào.

Kỳ Dao quan sát một lúc rồi quay lại khẽ bảo chàng :

- Còn coi làm chi cho mất thì giờ? Trừ phi họ dừng tay, không thì khó mà phân thắng bại được.

Thiết Kỳ Sĩ hỏi :

- Tam Lực Tử tại sao lại phân tán? Nhân Lực Tử nguyên cùng Hải Lực Tử đấu với Thông Thông quốc sư.

Kỳ Dao đáp :

- Hiển nhiên Thiên Lực Tử đã đến trợ trận chúng mới thoát thân được. Sau khi chạy thoát rồi chúng liền chia tay.

Thiết Kỳ Sĩ nói :

- Trong bóng tối ở phía đối diện dường như cũng có một nhân vật đang dòm ngó. Hai người này tỷ đấu đang lúc khẩn trương chắc chưa phát giác. Chúng ta thong thả rồi hãy bỏ đi, đừng để họ thi hành âm mưu.

Kỳ Dao nói :

- Chúng ta thử hỏi họ coi.

Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp :

- Không nên. Giả tỷ người đó cùng một tâm tình như chúng ta chẳng hóa ra mình đa sự?

Văn Đế Đế hỏi :

- Vậy thì làm thế nào?

Giữa lúc ấy, bỗng thấy một lão già ở phía đối diện trường đấu đi ra.

Tay cầm một cây trượng lớn mà đen sì, lão từ từ tiến vào trường đấu.

Thiết Kỳ Sĩ không hiểu là ai. Chàng nhìn Kỳ Dao nói :

- Lão kia mục quang ra chiều thâm hiểm, hiển nhiên lòng dạ bất lương. Chúng ta cũng xuống đi, nhưng đừng để lộ hình tích.

Kỳ Dao đáp :

- Tiểu muội nhận được binh khí trong tay lão, nhưng không hiểu lão là ai.

Thiết Kỳ Sĩ hỏi :

- Cây binh khí gì vậy?

Kỳ Dao đáp :

- Đó là cây Vạn niên hàn thiết trượng nặng ngàn cân, bảo kiếm chém vào không làm tổn thương được.

Thiết Kỳ Sĩ dẫn Kỳ Dao và Văn Đế Đế lén lút đi xuống. Chàng kinh hãi hỏi :

- Cây Vạn niên hàn thiết trượng ở đâu ra?

Kỳ Dao đáp :

- Gia phụ nói thứ bảo trượng này có năm cây. Nguyên là của Yên Long bang, một bang phái cừu địch với phái Hải Cung. Yên Long bang đã bị Hải Cung phái trừ diệt mấy trăm năm trước rồi, nên lão nhân gia không hiểu năm cây Vạn niên hàn thiết trượng lạc lõng nơi đâu?

Thiết Kỳ Sĩ hỏi :

- Phải chăng lão quái vật kia là một tên dư đảng của Yên Long bang?

Kỳ Dao đáp :

- Họ còn dư đảng hay không chưa biết vì gia gia không nói tới.

Văn Đế Đế đột nhiên đưa tay ra vén cây che khuất trước mặt ngó, thấy Nhân Lực Tử đã cởi áo ngoài. Bất giác cô la lên :

- Ô hay! Gã đã ngó thấy cử động của lão quái có điều khác lạ.

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Nhân Lực Tử không chịu phục đâu. Đây là gã có chuẩn bị gì đó. Chúng ta đến ẩn vào sau tấm đá trước mặt, phòng khi xảy việc mới kịp nhảy ra

Ba người vừa ẩn xong, bỗng nghe lão quái trầm giọng hô :

- Kim nhi hãy lùi lại để sư phục ra tay thu thập gã.

Kỳ Dao ồ lên một tiếng nói :

- Té ra họ là thầy trò.

Thiết Kỳ Sĩ nói :

- Lão quái không biết lẽ phải. Đồ đệ chưa thất bại mà lão đã xông ra thì còn chi là thể diện?

Bỗng nghe Nhân Lực Tử cất tiếng thóa mạ :

- Lão Hải Quái! Hay hơn hết là cả thầy trò liên thủ hiệp lực để đánh với ta.

Thiết Kỳ Sĩ cười thầm nói :

- Gã mắng câu này là phải lắm

Lại thấy lão Hải Quái bật tiếng cười âm trầm đáp :

- Tiểu tử! Cởi Điệp y ra về kêu sư phó ngươi đến. Nếu còn sính cường thì dưới bàn tay lão phu, ngươi đừng hòng sống sót.

Nhân Lực Tử gầm lên :

- Quái Hải bang các ngươi đừng mơ mộng cướp đoạt Điệp Vương y của phái Hải Dương ta. Một ngày kia chúng ta sẽ quyết một phen tử chiến với các ngươi.

Lão quái cười khằng khặc đáp :

- Bữa nay thằng lỏi con khó lòng trốn khỏi bàn tay lão phu.

Nhân Lực Tử cười lạt nói :

- Lão quái! Thầy trò ngươi có giỏi thì lên không đánh nhau.

Lão quái vẻ mặt âm trầm đáp :

- Tiểu tử! Ngươi đã ở dưới thần trượng của lão phu. Kiếp này đừng hòng lên không nữa.

Nhân Lực Tử nghe nói dường như cũng biết bảo trượng của địch nhân rất lợi hại, gã không dám rung tay bay lên, vận toàn lực vào thanh bảo kiếm để đề phòng. Đồng thời mục quang gã đảo nhìn bốn phía. Hiển nhiên gã hy vọng sư huynh sư đệ đồng môn xuất hiện.

Thiết Kỳ Sĩ nhận ra gã có vẻ khiếp sợ liền tiến ra dõng dạc lên tiếng :

- Trên chốn giang hồ sao lại có hạng người nói khoác mà không biết thẹn? Chẳng những tự xưng uy lực của mình mà còn hạn định cái chết cho người. Tại hạ muốn gặp nhân vật ăn nói cuồng ngạo đó.

Lão quái chợt thấy mé bên có một trai hai gái đi ra, không khỏi phẫn nộ quay lại lớn tiếng quát :

- Thằng lỏi kia là hạng người nào mà dám ăn nói ngang tàng?

Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :

- Tại hạ không phải ra đây giúp bên nào, chỉ vì hai chữ “uy lực” của lão trượng làm cho khích động. Từ ngày tại hạ ra đời chẳng những tự mình chưa dám nói tới uy lực mà còn không tin uy lực của người khác.

Lão quái gầm lên :

- Chẳng lẽ thằng lỏi con dám động thủ với lão phu?

Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :

- Tại hạ dĩ nhiên muốn thử uy lực của lão trượng trong vài ba chiêu.

Lão quái tức giận nói :

- Tiểu tử! Hiển nhiên ngươi có ý muốn gây rồi, nhưng không hề chi. Chỉ cần ngươi tiếp được mười chiêu Hàn thiết trượng là lão phu bỏ câu chuyện bữa nay đi không nói tới nữa.

Thiết Kỳ Sĩ cả cười nói :

- Đã là uy lực chân chính thì cần gì phải đánh mười trượng, chỉ cất tay một cái đã lộ ra rồi.

Lão quái cười nói :

- Hay lắm! Tiểu tử! Ngươi chuẩn bị đi!

Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu nói :

- Binh khí của tại hạ chỉ là một thanh đoản kiếm ở sau lưng, bất tất phải rút ra nữa.

Lão quái hắng dặng hỏi :

- Ngươi sợ lão phu hất bay đi chăng?

Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :

- Không phải đâu! Tại hạ sợ cây bảo trượng của lão gia bị gẫy

Lão quái cười lạt nói :

- Thằng lỏi miệng còn hôi sữa kia! Ngươi là kẻ cổ lậu mới dám nói đánh gẫy Hàn thiết bảo trượng của lão phu. Thậm chí lại còn đưa tay ra không tiếp chiêu. Ngươi vũ nhục lão phu là chết đến gáy mà không biết. Được lắm! Lão phu thử coi ngươi còn chạy trốn được chăng?

Thiết Kỳ Sĩ thấy lão chống trượng tiến lại, liền ngấm ngầm vận chân lực ra cánh tay.

Nhân Lực Tử bỗng la lên :

- Bằng hữu! Ông bạn chớ lơ là. Lão tặc này là một đại ma đầu nổi danh trong bọn Hải Quái.

Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :

- Bằng hữu! tại hạ chẳng có bản lĩnh gì nhưng bình sinh đã nói ra là không thu về. Vừa rồi tại hạ nhận lời tiếp lão một trượng thì dù chết cũng phải thử coi.

Lão quái tiến gần lại bật tiếng cười âm trầm nói :

- Tiểu tử! Chuẩn bị xong chưa? Lão phu sắp động thủ rồi đó.

Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :

- Phong Thủy ở Ngũ Chỉ sơn cũng đẹp đấy. Tại hạ chết trong hang núi này khác gì được táng vào hang rồng. Lão trượng cứ việc hạ thủ đi. Hay hơn hết là đánh nặng một chút. Xin đừng cho tại hạ sống không sống được, chết chẳng chết cho. Lão trượng làm thế là thất đức đó.

Kỳ Dao nghe nói bất giác bật lên tiếng cười hích hích khẽ bảo Văn Đế Đế :

- Muội tử! Chúng ta cũng phải lên tiếng đi chứ?

Văn Đế Đế cười đáp :

- Sỹ ca đã làm cho lão tức đến phát điên rồi. Thư thư! Thư thư coi cây Hàn thiết bảo trượng vung lên cao quá!

Cô chưa dứt lời, bỗng nghe lão quái gầm lên một tiếng thật lớn giáng trượng xuống theo thế Thái Sơn Áp Đỉnh.

Thế trượng vừa mạnh vừa gấp như sấm sét hạ xuống đầu Thiết Kỳ Sĩ, rít lên những tiếng vù vù.

Thiết Kỳ Sĩ không né tránh, đột nhiên chàng giơ tay chưởng lên, mười ngón tay giao nhau đón lấy cây Hàn thiết trượng của lão quái. Người chàng không lảo đảo, chân cũng không nhúc nhích.

Lão quái cảm thấy đầu cây bảo trượng của mình như đánh xuống gang thép. Chẳng những hai tay lão tê chồn hoạt động mất linh hoạt mà còn nắm không bừng. Người lão lùi lại chỉ còn hai tay không.

Trường hợp này khiến cho lão thật thảm bại. Toàn thân run bần bật mặt xám như tro tàn.

Thiết Kỳ Sĩ vẫn mỉm cười, phóng hai tay mà trả lại cây Thiết trượng miệng nói :

- Lão trượng! Thế này có chi là đáng kể uy lực? Rồi đây có ngày gặp nhau nữa

Chàng nhìn hai thiếu nữ vẫy tay băng băng đi ra ngoài. Đồ đệ của lão nhân lại càng kinh hãi đến thộn mặt ra. Gã quên cả sư phụ, cặp mắt chớp nháy nhìn bóng sau lưng Thiết Kỳ Sĩ. Nhân Lực Tử cũng không phải hạng tầm thường, có điều hắn chưa quên mình còn đứng ở trước mặt địch nhân nên trong lòng gã tuy cũng bị thần công của Thiết Kỳ Sĩ làm chấn động, gã ráng giữ vẻ mật bình tĩnh.

Gã thấy Thiết Kỳ Sĩ chưa đi xa liền tra kiếm vào vỏ chạy theo sau la gọi :

- Này! Ông bạn hãy chờ một chút!

Thiết Kỳ Sĩ quay lại cười đáp :

- Xin lỗi bằng hữu. Tại hạ còn có việc phải đi.

Nhân Lực Tử vội rượt theo hỏi :

- Xin ông bạn cho biết quí tính là gì?

Thiết Kỳ Sĩ quay lại cười đáp :

- Bằng hữu! Sau này tại hạ sẽ cho hay.

Lúc này chàng cùng hai cô vừa ra tới cửa hang. Chàng vội nhìn Kỳ Dao nói :

- Rẽ qua mé hữu. Đừng để gã rượt theo nói lảm nhảm.

Kỳ Dao cười đáp :

- Gã bước theo phía chính điện chạy đi rồi.

Thiết Kỳ Sĩ gật đầu nói :

- Chúng ta thủng thẳng đi.

Văn Đế Đế đột nhiên cười nói :

- Sỹ ca ca! Chân lực của ca ca càng ngày càng tinh tiến.

Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :

- Vừa rồi ta tiếp chiêu, nếu không phải đêm trước ở xóm chài đã trải qua thì thật chẳng dám nếm thử. Nội lực của lão này dường như còn kém Đại muội và Nhị Lang.

Kỳ Dao hỏi :

- Đêm trước ca ca thử bằng cách nào?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Cái đó vô tình mà thành thử đòn. Đêm trước Kỳ muội cùng sư ca đi rồi, ta lại phái Cao đại ca và Văn Đế Đế rượt theo các vị. Ở nhà chỉ còn Đại Muội và Nhị Lang, vì Bạch thư thư cũng ra bờ biển. Ngồi rồi thấy buồn, ta liền thử coi cách phản ứng của Nhị Lang và Đại muội xem có tiến bộ không. Ta liền nhân lúc Đại muội và Nhị Lang ra ngoài thôn xóm chơi, giả làm địch nhân tập kích.

Văn Đế Đế nói :

- Bạch muội tử không vụng dại đâu.

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Nhị Lang càng tinh quái hơn. Ta chưa tới gần chúng đã phát giác. Thậm chí cả hai tên là ngấm ngầm choảng ta. Ta bị chúng đánh bất ngờ không đường né tránh, cũng không tiện vọt lên không để thoát thân, đành ẩn vào dưới đống chài lưới rách.

Kỳ Dao cười hỏi :

- Rồi bọn chúng làm sao?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Bọn chúng đến gần đống lưới, chẳng nói năng gì, vung cây Phong ma đồng côn vận toàn lực giáng xuống đống lưới cá.

Văn Đế Đế bật tiếng la hoảng :

- Trời ơi!

Thiết Kỳ Sĩ nói :

- May ta đã đề tụ công lực từ trước mà vẫn bị chúng đánh chồn xương sống.

Kỳ Dao tức mình nói :

- Ai bảo Sỹ ca đi trêu hai đứa ngốc. Chúng đánh chết cũng không oan.

Thiết Kỳ Sĩ cười nói :

- Sau nghĩ tới vẫn còn lụt mồ hôi, nhưng cũng hay. Nếu không có vụ đó thì khi nào đêm nay dám tiếp chiêu của lão quái. Đêm hôm ấy ta còn thảm hại hơn tình trạng lão quái đêm nay.

Văn Đế Đế hỏi :

- Công lực của lão này so với công lực Thần Ưng chân nhân thế nào?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Dường như lão này còn cao cường hơn một chút. Nguyên lão ở Quái Hải bang.

Kỳ Dao nói :

- Ở miền núi Nam Hải e rằng còn nhiều bang phái thần bí. Gia phụ chưa từng đề cập đến điểm này.

Thiết Kỳ Sĩ hỏi :

- Theo lời Nhân Lực Tử thì còn Yêu hải bang gì vụ đó, không hiểu là nhân vật nào?

Kỳ Dao cười đáp :

- Tiểu muội cũng không hay. Nhân vật võ lâm ngoài biển khơi khác với vùng nội địa, phạm vi hoạt động của bọn họ còn bát ngát hơn ở nội địa. Phần nhiều họ xuất hiện khu vực xa lạ, nên không ai biết đến.

Mấy người đi tới chân núi đứng dựng rất cao. Văn Đế Đế ngửng đầu trông lên ra chiều kinh ngạc hỏi :

- Vách núi loại này ít thấy trong nội địa. Không hiểu đây là địa phương nào?