Quý Khiên trong nháy mắt đã nhìn thấy Tần Tư Nguyên.

Trong đường cống thoát nước tối tăm mà tan học cậu ta phải đi qua, cô gái nhỏ giống như một chú thỏ sợ hãi, cuộn mình bên lề đường, run lên bần bật.

Lần trước sau khi bị cô đánh một trận, Quý Khiên vẫn chưa gặp lại cô, cậu ta bước đến, hơi sửng sốt khi trông thấy dáng vẻ này của cô ta.

“Chẳng phải cậu không sợ trời không sợ đất sao, cái gì khiến cậu hoảng sợ đến thế này?”

Tần Tư Nguyên mắt điếc tai ngơ, chỉ ngồi xổm trong góc mà run rẩy.

Quý Khiên do dự một lát, cuối cùng vẫn đi đến, cánh tay cường tráng nhẹ nhàng đặt trên vai cô, vỗ vỗ: “Ai bắt nạt cậu, nói ra đi, tôi đi tìm người đó tính sổ.”

Nhưng không ngờ, cô gái nhỏ chợt ôm lấy cậu ta.

Cơ thể cậu ta bất động, mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cô xộc lên mũi, gần như khiến cho máu trong cơ thể cậu ta chảy ngược lại.

“Tôi… tôi nói với cậu một bí mật, tôi… tôi giết người rồi.” Trong giọng nói của cô có tiếng khóc nức nở, “Tôi toang rồi.”

Quý Khiên khó tin: “Cậu nói gì!”

“Tôi nguyền rủa mẹ cô ta, tôi nguyền rủa mẹ cô ta xuất huyết, một xác hai mạng, sau đó mẹ cô ta thật sự là...” Tần Tư Nguyên hoảng hốt đến nỗi giọng khàn cả lên, “Lúc đó tôi điên rồi, mở miệng là xảy ra chuyện, nhưng cậu có biết không, mẹ cô ta chết thật rồi!”

Quý Khiên từ trong lời nói lắp bắp của cô, đại khái đoán được một vài manh mối: “Cậu bình tĩnh chút.”

“Quý Khiên, kỹ thuật y học bây giờ cao như thế, sinh con sao có thể chết! Chắc chắn là những lời nguyền rủa kia!” Cô ấy nắm chặt tay áo cậu, tâm thần bất ổn nói, “Tôi nghe anh trai nói, nước ối chảy vào trong mạch máu, tỉ lệ là một phần ngàn mới xảy ra trường hợp này, cậu nói xem, đây có phải là vì lời nguyền rủa… xong rồi, tôi tiêu rồi...”

Quý Khiên cố gắng hết sức giữ vững thân thể run rẩy của cô gái, trầm giọng hỏi: “Cậu nói một xác hai mạng?”

“Đúng...”

“Thế đứa trẻ thì sao?”

“Đứa trẻ hình như sống được, nhưng mẹ nó chết rồi.”

“Nếu đứa trẻ còn sống, thế thì không thể nói là một xác hai mạng, chứng minh việc này với lời nguyền rủa của cậu không liên quan. Hơn nữa anh cậu nói gì mà nước ối chảy vào trong mạch máu, đây cũng không gọi là xuất huyết, không liên quan gì với lời cậu nói.”

Nghe cậu ta nói thế, Tần Tư Nguyên mới có chút bình tĩnh: “Thật… thật sao? Thật sự không liên quan đến tôi?”

“Yên tâm, nếu như lời nguyền rủa có thể giết người, thế chắc tôi đã được xem như kẻ giết người đỉnh cao thế giới rồi.”

Tần Tư Nguyên nhịn không nổi bật cười: “Thì cậu… vẫn là kẻ giết người hạng nhất.”

“Thế nào, xem thường tôi?”

“Ngay cả tôi, cậu còn không đánh lại.”

“Là tôi nhường cậu, tôi trước giờ không động tay với con gái.” Quý Khiên nói, dìu cô từ dưới đất lên, “Tôi đưa cậu về.”

“Tôi không về!” Tần Tư Nguyên co rúm lại, “Bố tôi đi công tác rồi, mẹ tôi cũng chuyển đến Thượng Hải rồi, anh trai tôi tối nay đến bệnh viện chăm sóc em bé, nhà tôi không có người, nhỡ đâu mẹ cô ta quay về tìm tôi đòi mạng, không không, tôi vẫn là ngoài phố thôi.”

“Cậu ở ngoài phố, có thể trốn khỏi oan hồn đòi mạng sao?”

“Trên phố nhiều người.”

“Lúc này đông người, đợi đến sau nửa đêm, con đường này sẽ vắng tanh, chỉ có gió lạnh vù vù, cậu sẽ không biết người phụ nữ mặc váy đỏ đứng đầu đường rốt cuộc là người hay...”

“Aaaa!” Tần Tư Nguyên hoảng sợ đến mức vội ôm lấy đầu, “Đừng nói nữa!”

“Về thôi, tin tôi, không có nơi nào an toàn hơn ở nhà đâu.”

Tần Tư Nguyên rầu rĩ đứng dậy, nhìn cậu ta nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”

“Làm gì?”

“Tôi mượn gọi cuộc điện thoại.”

Quý Khiên không nghĩ nhiều, sau khi mở khóa, đưa điện thoại màu vàng bạo chúa vân đá của mình cho cô.

Tần Tư Nguyên nhấn một dãy số, không lâu sau, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.

Cô đem điện thoại trả lại cho Quý Khiên, giọng buồn bã nói: “Nếu như tôi gặp nguy hiểm, tôi… tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

“…”

Cậu nhìn số điện thoại lạ trong điện thoại, xoa xoa mũi, nói: “Nếu như cậu gặp nguy hiểm, tôi cũng không đến cứu kịp, đặc biệt còn là oan hồn đòi mạng kiểu này...”

“Cậu còn nói!”

“Được, cậu sợ cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi cả đêm không tắt máy.”

Nói rồi, cậu ta vẫy vẫy tay, xoay người rời đi.

Không lâu sau, điện thoại truyền đến một tin nhắn nhắc nhở của WeChat——

“Là Tư Nguyên không phải là bánh sủi cảo nhân tôm thương hiệu vàng Tứ Nguyên” đã thêm bạn vào danh sách bạn bè.

Quý Khiên nhấn đồng ý.

Là Tư Nguyên không phải là bánh sủi cảo nhân tôm thương hiệu vàng Tứ Nguyên: “Tôi là Tần Tư Nguyên.”

Quý Khiên: “Biết rồi, rất rõ ràng.”

Là Tư Nguyên không phải là bánh sủi cảo nhân tôm thương hiệu vàng Tứ Nguyên: “Nếu như tôi sợ, gọi video cho cậu, chắc cậu không ý kiến đâu nhỉ?”

Quý Khiên: “...”

Là Tư Nguyên không phải là bánh sủi cảo nhân tôm thương hiệu vàng Tứ Nguyên: “Là cậu theo đuổi tôi trước, cậu bây giờ thế này là ý gì! Chơi tôi á [Phẫn nộ]”

Quý Khiên: “Được, cậu có thể gọi video cho tôi.”

Là Tư Nguyên không phải là bánh sủi cảo nhân tôm thương hiệu vàng Tứ Nguyên: “okk!”

Cơn gió tháng 4 êm dịu thổi nhẹ lên gương mặt rắn rỏi của cậu ta, cậu đang đứng trên đường, nhìn vào cái tên dài ngoằng này, nghĩ một lát, muốn đổi cho cô một cái biệt danh——

“Em gái sủi cảo”

*

Trong phòng sơ sinh của bệnh viện, Tô Miểu nhìn đứa trẻ.

Nó với tất cả những trẻ sơ sinh trong phòng đều giống nhau, nằm trong chiếc lồng ấp ấm áp, dường như đến ngoại hình cũng không quá khác biệt, khuôn mặt nhỏ nhăn nheo, đôi mắt lim dim vẫn còn chưa mở hết, bàn tay nhỏ múp múp...

Tô Miểu nhìn khuôn mặt của cô bé hoàn toàn không tìm thấy hình bóng của Tô Thanh Dao, chỉ cảm thấy… xa lạ.

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Tư Dương nhìn thấy đứa bé này, nó với cậu và cô là huyết mạch tương liên.

Không sai, sự xuất hiện của đứa trẻ, đã định rằng cậu sẽ mãi mãi đánh mất tình yêu của mình.

Tần Tư Dương không thể thích cô được nữa.

“Tô Miểu, nếu cậu muốn, có thể thường xuyên đến thăm con bé.”

“Tôi có thể ở một mình với con bé một lát không?” Giọng của cô đã khàn đi.

“Tất nhiên rồi.”

Tần Tư Dương xoay người rời khỏi phòng trẻ sơ sinh.

Tô Miểu nhìn sinh mệnh nhỏ bé trước mặt mình, rất khó để tưởng tượng, sự xuất hiện của một sinh mệnh nhỏ thế này, lại tốn không biết bao nhiêu máu thịt mới có thể hình thành nên cơ thể khỏe mạnh, sinh mệnh sống động này.

Đây là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, không tìm thấy một chút dấu tích quen thuộc của mẹ.

Nhìn cô bé không nói nên lời, bộ dạng lúc nắm lấy chân, lúc lại giơ tay, giống một con quỷ nhỏ nhiều hơn, một con quỷ nhỏ đã đoạt đi mạng sống của mẹ...

Nếu không phải là nó, mẹ vẫn sẽ ở bên cô, mãi mãi… cô sẽ cho mẹ tận hưởng những ngày tháng hạnh phúc, sống ở một ngôi nhà lớn ở Lâm Giang.

Tất cả những điều này đều bị chấm dứt rồi.

Đáy mắt Tô Miểu xẹt qua sự căm hận tột cùng, cô mở lồng ấp, giơ tay ra, đặt trên chiếc cổ nhỏ của em bé.

Trong giây phút chạm vào làn da của em, Tô Miểu bỗng giật mình.

Thật mềm thật mềm, mềm đến nỗi dường như chỉ có thịt chứ không có xương.

Thì ra một thứ nhỏ bé, sinh mạng cũng mỏng manh đến thế, nằm trong lòng bàn tay cô, chỉ dùng lực nhẹ…thì sẽ không còn nữa.

Em gái nhỏ nheo mắt, nhìn Tô Miểu, bàn tay nhỏ nắm lấy tay Tô Miểu, lắp ba lắp bắp bi bô.

Trong giây phút đó, trong đầu Tô Miểu hiện ra cảnh Trì Ưng đã từng cho cô xem những tấm hình lúc nhỏ.

Thế lực tàn ác nào, mới có thể khiến cô nảy ra suy nghĩ bót nghẹt một bạn nhỏ đến sức lực trói gà cũng không có này.

Lúc đầu bố mẹ của Trì Ưng, có phải cũng đối với anh như thế…

Hóa ra, hóa ra thật sự cũng sẽ có sự căm hận như thế này!

Cô vội rút tay lại, lùi về sau mấy bước, toàn thân run lên, đến nỗi răng cũng bắt đầu đập vào nhau, mồ hôi đầy mặt.

“Xin lỗi, xin lỗi…”

Cô khóc chạy ra khỏi phòng sơ sinh, Tần Tư Dương nhìn thấy bộ dạng của cô, vội đuổi theo, kéo lấy tay cô.

“Tô Miểu, sao thế, không sao chứ?”

Cô vùng vẫy khỏi cậu, cố gắng kìm nén cảm giác tội lỗi và đau khổ, lau đi nước mắt, nhìn chàng trai trước mặt: ‘Nhà cậu có thể chăm sóc cho em ấy được không? Mẹ cậu cũng đồng ý sao?”

“Mẹ tôi và bố sớm đã ở riêng rồi, gần nửa năm nay bà đều ở Thượng Hải sống cuộc đời của mình, đứa bé này đương nhiên nên giao cho nhà tôi… tôi và Tư Nguyên sẽ đối xử tốt với con bé, cậu lúc nào cũng có thể đến thăm, nếu cậu không an tâm, có thể dọn đến ở cùng con bé.”

Nói ra những lời này, Tần Tư Dương ý thức được bản thân là đang ngớ ngẩn.

Trong lòng Tô Miểu đang cực kỳ bi ai, cô sao có thể nhận sự trợ giúp của Tần gia, cô gì cũng không cần, kể cả đứa trẻ này.

“Tô Miểu, học kì này sắp kết thúc rồi, thành tích của cậu cộng thêm điểm thưởng lớp trưởng, học bổng có lẽ không thành vấn đề…”

“Tên em gái là Tiểu Xu, Tĩnh Nữ Kỳ Xu.”

Biểu cảm của Tô Miểu bình tĩnh và lạnh lùng, nhìn Tần Tư Dương, “Hi vọng có thể giữ lại cái tên này, làm tên gọi ở nhà cũng được.”

“Được.”

“Cảm ơn.”

Nói xong, cô xoay người rời khỏi bệnh viện, Tần Tư Dương đuổi theo, còn muốn nói gì đó, nhưng nói gì đây…

Từ trong đôi mắt lãnh đạm của cô gái, cậu đã nhìn ra được quyết định của cô.

Cô từ bỏ rồi.



Buổi tối, Tô Miểu thở phì phò leo lên nửa thềm bậc thang, trước kia cô cảm thấy 93 bậc thang dài đằng đẵng, làm sao cũng không đi đến cuối được.

Bây giờ cô từng bước từng bước leo lên, trong lòng đã không còn mong chờ, bởi vì phía cuối cầu thang đã không còn ai thắp đèn chờ cô trở về nhà nữa.

Lúc cô sắp đến nhà, nhìn thấy dưới đèn đường một thân ảnh quen thuộc đang đứng, thoạt đầu nhìn không rõ, đi đến gần mới nhận ra…

Thiếu niên mặc một chiếc áo hoodies thể dục màu đen 2 mảnh, dáng đi ẩn dưới đèn đường, ngón tay cầm đầu thuốc màu cam.

“Lộ Hưng Bắc?”

Nghe thấy giọng cô, Lộ Hưng Bắc xoay người qua——

“Diệu Diệu.”

Giọng của anh ta đã thô kệch hơn rất nhiều, hình như dáng người cũng cao hơn, tầm vóc rõ ràng so với lúc trước khi đi cường tráng hơn.

“Sao cậu lại ở đây, không phải cậu đang ở Bắc Kinh sao…”

“Anh vừa nghe tin liền quay về!” Lộ Hưng Bắc đi đến trước mặt cô, lần này, anh ta không hề động tay động chân, rất dè dặt nhìn cô, “Em… em vẫn ổn chứ.”

Tô Miểu nhún nhún vai, biểu hiện bản thân không sao, lại hỏi anh ta: “Cậu là đặc biệt vì mẹ tôi… mà trở về sao?”

“Đúng thế, anh nghe Quý Khiên kể chuyện của mẹ em, anh còn chưa nói câu thứ hai liền lái xe máy đến sân bay, mua vé sớm nhất, anh đến quần áo cũng không thay, xe cũng không cần, nên mới tay không thế này trở về.”

Tô Miểu ngồi trên bậc thang, Lộ Hưng Bắc cũng vội ngồi xuống bên cạnh, cùng cô.

“Cậu trở về làm gì?”

“Diệu Diệu, em đừng sợ, mặc dù mẹ vợ đi rồi, nhưng sau này có anh chăm sóc em.” Lộ Hưng Bắc nói rồi bèn lấy thẻ ngân hàng của mình đưa cho cô, “Đây là tiền nửa năm nay anh kiếm được, có mấy chục ngàn, đều cho em, sau này học phí, sinh hoạt phí của em, đều không cần lo, có anh đây nhất định nuôi em lên đại học.”

Tô Miểu nhìn tấm thẻ, trong lòng thống khổ vô cùng, đem nó trả lại cho Lộ Hưng Bắc: “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không cần.”

“Ui trời, em cầm đi mà, đừng khách sáo với anh, vả lại bây giờ em cần tiền.”

“Tôi thật sự không cần.” Tô Miểu đẩy tay anh ta ra, “Lộ Hưng Bắc, tôi chuẩn bị thôi học rồi.”

“Cái gì? Em không thi đại học sao?”

“Ừ, tôi chuẩn bị giống anh, thôi học, đi làm thêm kiếm chút tiền nuôi bản thân.”

“Vì, vì cái gì, nếu là vấn đề học phí, anh có tiền đây!” Lộ Hưng Bắc vẫn đưa thẻ ngân hàng cho cô, “Em đừng lo chuyện học phí, tiền anh kiếm được đều đưa cho em, tuy không nhiều, nhưng giúp em trả học phí không vấn đề gì!”

“Không phải vì học phí.” Tô Miểu trầm giọng nói, “Tôi không thích hợp với nơi đó.”

“Sao lại không hợp được, anh nghe nói em làm lớp trưởng, thành tích cũng rất tốt, nhất định có thể thi vào trường đại học trọng điểm.

“Mẹ tôi đi rồi, tôi lại ở lại đây, tôi thành thể loại người gì.”

Tô Miểu cay cay ở mũi, nhịn xuống sự hối hận và áy náy sôi sục trong đầu, “Lúc đầu là tôi sống chết muốn ở đó, mẹ mới bước lên con đường đó, là vì tiền đồ của tôi, vì thế mẹ liều mạng cho tôi tương lai… Lộ Hưng Bắc, tôi nói, nếu tôi có chết cũng không cần mặt mũi mà ở lại nơi đó, tôi thành loại người gì đây!”

Cô đầy bi thương không lo không ngại mà hướng về phía thiếu niên phát tiết nói ra tất thảy.

Lộ Hưng Bắc đau lòng nhìn cô, không thể hiểu hết tất cả, nhưng có thể hiểu được một phần.

“Bỏ đi, em muốn trở về thì trở về thôi, anh không về Bắc Kinh nữa, dù sao nơi nào cũng có thể giao thức ăn, anh ở lại với em.”

“Lộ Hưng Bắc, thật sự không cần.”

“Anh đã quyết định rồi.” Lộ Hưng Bắc nhìn cô một lượt, “Thằng nhãi chết tiệt kia đâu? Xảy ra chuyện lớn như thế, nó sao lại không ở đây?”

“Cậu ấy đang ở Thâm Thành tham gia thi đấu.”

“Các em quen nhau rồi?”

“Uhm, cũng gần như vậy.”

Lộ Hưng Bắc cúi đầu, buồn rầu vê vê cánh mũi: “Nếu em rời đi, thế hai người…”

Giọng Tô Miểu khàn khàn, cố gắng nhịn cảm giác đau thắt trong tim, “Tôi đến tiền đồ của mình đều không cần, tôi còn muốn có được cậu ấy sao.”

Một làn gió thổi qua, khóe miệng Lộ Hưng Bắc khẽ cong lên: “Ồ…”

Tô Miểu cúi đầu, nhìn bóng của bản thân và Lộ Hưng Bắc.

Nếu cô quay đầu, có thể nhìn thấy cái bóng thứ ba, cách cô và anh ta không tới năm, sáu bậc thang.

Trì Ưng bên mình mang theo va li màu đen, lưng tựa vào tường rêu giá lạnh, con ngươi đen láy như thu vào trong bóng đen vô tận.

Cúi đầu châm một điếu thuốc, anh xoay người rời đi.



Cuộc thi robot thế giới tổ chức ở Thâm Thành, không nghi ngờ gì nữa, Trì Ưng giành được ngôi vị quán quân.

Trong phòng làm việc sáng sủa sạch sẽ, Chu Thanh Hoa vui vẻ vuốt ve chiếc cúp được khảm chất liệu kim loại đặc biệt, dè dặt mà đem nó đặt vào giữa tủ trưng bày.

Giáo viên chủ nhiệm Vương Hồng Nhân húp một miếng trà ở chiếc bàn bên cạnh, nhìn cúp chất đầy trong tủ, có chút ghen tị.

Chỉ là may mắn, lúc phân lớp, học sinh thiên tài chục năm có một Trì Ưng rơi vào lớp bà ấy.

Giáo viên chủ nhiệm ưu tú mỗi năm học, tất cả đều bị bà ấy giành được.

Vốn dĩ lúc đầu Trì Ưng là phân đến lớp của Vương Hồng Nhân, kết quả lúc cậu báo danh cùng Tần Tư Dương, đi nhầm lớp, điền vào hồ sơ trong tay Chu Thanh Hoa, nhập vào hệ thống.

Mỗi lần nghĩ đến điều này, trong lòng Vương Hồng Nhân đều rất không thoải mái.

Chu Thanh Hoa trẻ hơn ông ta, còn không bì được với kinh nghiệm dạy học phong phú của ông, thành tích học thuật cũng không bằng, chỉ bởi vì trong lớp có những học trò xuất sắc, mà mỗi năm đều nhận được giải thưởng giáo viên chủ nhiệm xuất sắc dễ như trở bàn tay.

Nếu đổi lại người khác, trong lòng sao có thể bỏ qua!

Vương Hồng Nhân mặc dù không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn cười hihi, nói vài câu khách sáo kiểu “Chúc mừng”, móc điện thoại ra lướt diễn đàn trường.

Làm giáo viên chủ nhiệm, mắt nhìn xung quanh, tai thì nghe ngóng là điều cần thiết phải rèn luyện, ông thường lướt bài đăng và confession của trường, đây là nơi học sinh tụ hội, có thể nắm trọn những thông tin đầu tiên liên quan đến học sinh.

Nhưng trong diễn đàn trường hôm nay, lại phát hiện một bài đăng thế này——

“Vài chuyện không thể không nói của lớp trưởng và lớp phó lớp Minh Đức”

Phía sau bài đăng có “hot” một ngọn lửa đỏ, biểu thị độ hot rất cao.

Vương Hồng Nhân liếc qua Chu Thanh Hoa, người phụ nữ này vẫn đứng trước tủ cúp dương dương tự đắc thưởng thức.

Ông không chút do dự nhấp vào bài đăng.

Lầu 1: Các bạn biết hai người họ mờ ám không? Ban cán sự lớp yêu đương, hahahaha, rất đặc sắc.

Lầu 2: Tôi thấy bọn họ rất bình thường, ở trường cũng là giao tiếp thông thường.

Lầu 3: Bọn họ sẽ không ngu ngốc giống cặp đôi xảy ra sự cố trước, ôm ấp nhau dưới CCTV chứ.

Lầu 4: Tôi trực tiếp chụp ảnh rồi, không hình ảnh không đáng tin, nhìn rồi các cậu sẽ biết.

Vương Hồng Nhân phóng to tấm hình ở lầu 4, đây là bức ảnh ở khu vui chơi, trong bức ảnh là một chàng trai và cô gái ngồi trên tàu lượn, Trì Ưng ôm chặt Tô Miểu trong ngực.

Cô gái nhắm chặt mắt, đầu dựa vào trong ngực chàng trai, tay cũng ôm eo cậu ta.

Thảo luận dưới lầu nhanh chóng bùng nổ——

“Trời ơi, ngọt quá!”

“Thật sự bên nhau rồi! Bức ảnh này thật có sức công phá!”

“Lớp Minh Đức còn có ai không biết hai người bọn họ mập mờ.”

“Lúc Tô Miểu rơi xuống nước, Trì Ưng một chút cũng không do dự, trực tiếp cứu cô ấy lên hô hấp nhân tạo.”

“Ha ha ha, Tần Tư Nguyên nhìn thấy tấm ảnh này sẽ muốn khóc cho mà xem!



Khóe miệng Vương Hồng Nhân vút qua một nụ cười mỉm, đến bên cạnh Chu Thanh Hoa, cùng cô nhìn tủ cúp: “Cô Chu, thật ngưỡng mộ cô nha, có lớp phó xuất sắc như Trì Ưng, còn có lớp trưởng luôn làm hết mình, thật là nam nữ xứng đôi, làm việc không mệt.”

Chu Thanh Hoa hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, nghe ông ta nói như thế, cho rằng là ông thật sự chúc mừng, thế là nói: “Bọn chúng đều là những đứa trẻ ngoan.”

“Nếu như hai đứa nó có một đứa phải đi, tôi nghĩ cô có lẽ sẽ không nỡ Trì Ưng hơn.”

Chu Thanh Hoa nhăn mày, nhìn ông ta: “Ý gì?”

“Tự nhìn đi.” Vương Hồng Nhân đưa điện thoại cho bà.

Chu Thanh Hoa lướt qua bài đăng, sắc mặt dần dần trầm xuống.



Bài đăng trong diễn đàn lan truyền rất nhanh, một buổi sáng, đã có đến hơn ngàn lượt chia sẻ bình luận rồi.

Lúc lên lớp, Hứa Mịch gửi bài đăng cho Tô Miểu, cô nhìn bức ảnh đó, trong lòng không kìm được hụt hẫng, nghĩ đến Hồ Khả Ngân và Từ Đàm cách đây không lâu.

Hai người bọn họ bị CCTV quay video, với tấm hình này thực sự không khác nhau là mấy, khác biệt duy nhất là một cặp ở trong trường, một cặp ở ngoài trường.

Cô thậm chí không nghĩ ra rốt cuộc là ai…có thể chụp được bức hình này, điều này chứng minh bức ảnh được chụp trên tàu lượn ở Hoan Lạc Cốc, mà Tô Miểu lúc đó lại không nhớ bọn họ có giữ tấm hình này.

Có thể thấy người muốn hại bọn họ, thủ đoạn không phải vừa.

Cô chuẩn bị hết tiết tìm Trì Ưng nói chuyện, xem chuyện này giải quyết thế nào, lại không ngờ tiết học còn chưa kết thúc, Chu Thanh Hoa trực tiếp gọi hai người lên văn phòng.

Trong văn phòng, Chu Thanh Hoa đem điện thoại ném ngổn ngang lên bàn, cảm xúc phẫn nộ: “Tô Miểu, Trì Ưng, cho cô một lời giải thích.”

Tô Miểu không dám lên tiếng, nhìn thiếu niên bên cạnh.

Anh nhún nhún vai, lạnh nhạt nói: “Không có gì để nói.”

Thấy anh không phủ nhận, Tô Miểu tự nhiên cũng thẳng thắng thừa nhận: “Cô Chu, thời gian trước em và Trì Ưng đi Thành Đô, đây là ảnh chụp ở Hoan Lạc Cốc.”

“Các em đi Thành Đô làm gì?”

“Thăm… thăm mẹ của em.”

Chu Thanh Hoa nghe câu nói này, liên tưởng đến chuyện xảy ra không lâu trước, trong lòng lại càng phát hỏa, chuyện này không thể không ép xuống, lời nói khẩn thiết: “Tô Miểu, em là lớp trưởng cô tin tưởng nhất, Trì Ưng cũng là lớp phó cô xem trọng nhất, hai đứa các em sao lại… sao lại có thể thế này.”

Cô uống một hớp trà táo đỏ, khôi phục tâm trạng kích động, “Nói thật với cô, các em có phải đang yêu nhau không.”

Trì Ưng không do dự, đáp: “Vâng.”

Qua một lát, Tô Miểu cũng gật gật đầu: “Vâng.”

“Chuyện này, thầy Vương đã báo phòng giáo vụ rồi, phòng giáo vụ bên đó…” Chu Thanh Hoa thở dài, “Bây giờ ầm ĩ như thế, cô muốn nội bộ giải quyết cũng không được rồi, hai đứa các em… hai đứa thật sự khiến cô thất vọng, Tô Miểu, em nghĩ thế nào, em một năm nay nỗ lực thế nào cô đều nhìn thấy, em làm sao có thể…”

“Cô Chu, có vài chuyện em không cách nào kiểm soát được, là em thích Trì Ưng trước, cũng là em…”

Cô vẫn chưa nói xong, Trì Ưng bỗng nhiên nói: “Là cô ấy chủ động.”

Lời sau đó, giống như quả óc chó trong nháy mắt dính vào cổ họng cô, gần như khiến cô ngạt thở.

Cô khó tin nhìn Trì Ưng.

Thiếu niên bên cạnh ánh mắt nhạt nhẽo, khuôn mặt đẹp trai không có bất kì biểu cảm nào, bình tĩnh nói: “Cậu ấy thích em trước.”

Toàn thân Tô Miểu bất giác run lên, một trận gió lạnh buốt từ trong tim vù vù thổi lên, cuốn cô vào vực thẳm bất tận.

Chu Thanh Hóa lắc đầu, bất lực nói: “Không lâu trước đó Hồ Khả Ngân vừa xảy ra chuyện… không dễ dàng gỉải quyết, sợ rằng sẽ không thuyết phục được mọi người, cuộc họp phòng giáo vụ chiều nay, hai người các em thương lượng để một người rời đi, hoặc mời phụ huynh đến.”

Trì Ưng lãnh đạm nói: “Phụ huynh của em không đến được, cũng sẽ không đến.”

Giọng của Tô Miểu khàn đi giống như cành cây khô héo: “Em…cũng thế, em không còn phụ huynh nữa.”

Cô Chu thật sự rất đau lòng, cô rất muốn giữ hai đứa trẻ này lại.

Nếu như không có bài viết kia, nếu như chuyện này xảy ra trong nội bộ lớp, cô nhất định sẽ giữ hai đứa lại.

Nhưng sự việc lại trở nên ồn ào như thế, còn để cho đồng nghiệp kiêm đối thủ cạnh tranh của cô phát hiện, hiện tại đã đến tai phòng giáo vụ, nhất định là căn cứ theo quy trình của Hồ Khả Ngân và Từ Đàm giải quyết, ai cũng không ngoại lệ.

“Nếu như… nếu như phụ huynh đều không đến, các em thương lượng xem ai đi ai ở, không cần giống như Hồ Khả Ngân bọn họ ở phòng giáo vụ ầm ĩ không thể thu xếp, cần bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với nhau.”

Tay Tô Miểu nắm chặt phần vải hơi cứng của áo khoác đồng phục, đang muốn nói cô đi…

Vốn dĩ, đơn thôi học cô đã viết cả rồi, lại không nghĩ Trì Ưng đột nhiên nói: “Tô Miểu, tôi sẽ không đi.”

“Cậu nói cái gì…”

“Cậu biết quá khứ của tôi, cũng biết tôi vì sao đến thành phố C, những chuyện này khiến tôi không thể thôi học, giá trị của tôi nếu ở lại sẽ lớn hơn cậu, tôi không thể vì loại chuyện này mà thôi học.”

Anh cười lạnh: “Cậu biết đấy, tôi không có đường lui.”

Những lời này, bộ dạng nói ra rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi không giống như lời của con người có thể nói.

“Vì thế, cậu đi đi, trở về trường trước kia của cậu.”

Cô như bị sét đánh.

“Cậu… cậu để tôi đi?” Cô run đến nỗi dường như nói không ra một câu hoàn chỉnh, “Trì Ưng, cậu không có đường lui, tôi… tôi có sao?”

“Tôi sớm đã nói rồi, chúng ta là loại người giống nhau.” Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo như người xa lạ, “Vì phía sau là vực thẳm, không có đường lui, nên mới phải liều mạng bay lên.”

“Lúc cần thiết, thậm chí, thậm chí giẫm lên đối phương mà bay… phải không?”

“Phải.”

Tô Miểu đau lòng không còn gì để nói, hơi thở dường như sắp ngừng lại.

Từ góc độ cá nhân mà nói, Chu Thanh Hoa đương nhiên cũng hi vọng Trì Ưng có thể ở lại.

Dù sao anh cũng là hạt giống tốt mà bà đã dạy dỗ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua, sao bà có thể cam lòng để mất đi một học sinh tốt như vậy.

Đối với Tô Miểu… Chu Thanh Hoa rất đau lòng: “Tô Miểu, lần này nếu có thể ở lại, điểm thưởng của em sợ là cũng sẽ bị trừ rất nhiều, không lấy được học bổng kỳ sau, em, em có thể nộp học phí không?”

Tô Miểu lắc đầu một cách máy móc.

Không được nữa, khoản tiết kiệm nhỏ của cô căn bản không trả nổi cho học phí, mẹ cũng không để lại cho cô bất cứ tài sản nào… cô không có gì cả.

“Thế thì để Trì Ưng ở lại nhé, em đồng ý không?”

Cô gật gật đầu.

Một câu cũng không nói ra được, một câu cô cũng không muốn nói.

Không có gì buồn hơn một trái tim đã khô héo, cô không còn gì để nói.



Dưới mái hiên vắng vẻ buổi trưa, ánh nắng mặt trời chiếu nghiêng trên giàn dây leo xanh ngát bên khung cửa sổ.

Tô Miểu ôm cặp sách, ngồi trên cầu thang, cố nhịn nỗi bi thương ngập tràn trong đầu.

Không khóc, tuyệt đối không khóc.

Nước mắt chỉ khiến cô bị người khác cười nhạo, đã không có ai đáng để cô rơi nước mắt nữa.

Nghe thấy âm thanh đóng nắp bật lửa truyền đến, cô hơi xoay đầu, nhìn thấy Trì Ưng trên cao nhìn xuống đứng trước mặt cô.

Áo sơ mi đồng phục màu trắng, nút áo sơ mi mở tùy ý, trong sự lạnh lùng mang chút đẹp trai, trước sau như một.

Cô chỉ cười với anh, cũng chỉ khóc với anh, nhìn thấy anh càng thêm tủi thân…

“Trì Ưng à.”

Cô giơ tay, anh nắm lấy, ngón tay ấm áp vuốt ve cánh tay cô.

“Tôi vẫn là Tiểu Ưng của cậu sao?”

“Đương nhiên.”

Tô Miểu mở to miệng hít thở, làm dịu cơn đau trong ngực không nhấc lên cũng không đặt xuống được: “Cậu biết tớ sẽ tự nguyện thôi học sao, tớ sẽ thôi học, thế cậu vì sao… nói những lời đó, khiến tớ tổn thương.”

Khóe miệng Trì Ưng nhếch lên, cười rất miễn cưỡng: “Cậu sẽ tự nguyện thôi học sao, tất cả những nỗ lực của cậu, không phải là muốn ở lại sao, cậu sẽ chủ động thôi học?”

“Tớ sẽ thôi học, nếu như tớ và cậu phải chọn một người, tớ sẽ thôi học, đơn xin thôi học tớ đã chuẩn bị cả rồi.”

Anh cân nhắc trong giây lát, nhàn nhạt nói: “Thế tôi nghĩ sai rồi, cậu thích tôi… trước giờ nhiều hơn tôi thích cậu.”

Tô Miểu run rẩy rút tay lại, khó tin nhìn anh.

Trong ánh mắt anh, giống như lúc mới gặp, vẻ bạc bẽo lạnh nhạt lúc ném thư tình của Tần Tư Nguyên.

Trước mặt tất cả mọi người, anh ngụy trang thành bộ dạng chân thật đáng tin nhất, thể hiện ra bộ mặt hoàn mỹ nhất.

Khiêm tốn, lịch sự, tỏa nắng, dịu dàng…

Tô Miểu cho rằng… anh đối với cô là thật lòng, ít nhất là những phút giây bên nhau, mỗi phút mỗi giây đều là thật lòng.

Nhưng cô sai rồi, đến cuối vẫn là sai lầm.

Tô Miểu đứng dậy lùi về sau vài bước: “Trì Ưng, tớ hỏi cậu một câu cuối, cậu nghiêm túc sao?”

Trì Ưng nghiêng đầu, cúi đầu châm thuốc: “Tôi sẽ không đi, Tô Miểu, cái khác có thể thương lượng, chuyện này không được. Sau khi thôi học, nếu như cậu cần, tôi sẽ nuôi cậu…”

“Thôi đi, đồ khốn nạn!”

Tô Miểu khó có thể nhịn được sự phẫn nộ trong lòng nữa, ném cặp sách về phía anh, “Trì Ưng, cậu đi chết đi.”

Khóe miệng anh cong lên, cười nhạt: “Lớp trưởng, cậu nói tục rồi.”

Tô Miểu lảo đảo chạy vào phòng học không người, dùng lực đóng cửa lại, cô đã không có tâm trạng nữa, cũng hết nước mắt rồi.

Cô đã từng yêu anh, tin tưởng anh, hết lòng cảm mến anh… cuối cùng lại đổi lấy một câu: “Cậu đi đi, tôi phải ở lại.”

Thật trào phúng mà.

Hồ Khả Ngân nói đúng, tình cảm của thiếu niên, tin vào những lời hẹn ước và lời yêu thương cứ cho là thật lòng, đối mặt với hiện thực tàn khốc trước mắt, thật sự không đáng nhắc.

Là cô mù.

Đến cuối vẫn sai lầm.



Trong cuộc họp phòng giáo vụ buổi chiều, Tô Miểu và Trì Ưng đứng đầu chiếc bàn dài hồi tưởng, yên lặng nghe giáo viên thảo luận nên xử lý bọn họ thế nào.

“Bố mẹ của chúng đều không ở bên cạnh.” Chu Thanh Hoa nói với chủ nhiệm phòng giáo vụ, “Bên này đã thương lượng cả rồi, là học sinh Tô Miểu tự nguyện thôi học, em ấy đến Tư Kỳ hơn nửa năm rồi, tận lực đảm nhận chức lớp trưởng, kết quả học tập cũng rất tốt, vì thế tôi muốn xin chủ nhiệm, hi vọng có thể giữ lại học bạ của em ấy, đến lúc vẫn có thể tham gia thi, bởi vì em ấy thật sự rất đáng thương, mẹ vừa qua đời…”

Thầy cô phòng giáo vụ cuối đầu thảo luận, nghiên cứu tính khả thi của cách làm này.

Tô Miểu luôn nhìn Trì Ưng.

Vẻ mặt anh lạnh lùng, biểu cảm hờ hững, dường như đang nghe chuyện không hề liên quan, không để ý đến.

Lúc bắt gặp ánh mắt của cô, khoé miệng anh nhếch lên, cười nhạt với cô.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ hỏi Tô Miểu: “Học sinh Tô Miểu, em tự nguyện thôi học sao?”

Cánh tay dưới tay áo Tô Miểu có chút run lên, nắm thành nắm đấm.

Dựa vào cái gì, cuộc sống của cô lại như thế này.

Cô còn chưa bay lên, cô không can tâm rơi xuống cống ngầm không thấy ánh mặt trời thế này.

Hảo phong tựa lực, tống ta thượng thanh vân…

Cuối cùng, Tô Miểu hạ quyết tâm, dùng giọng kìm nén nói: “Em không bằng lòng.”

Chu Thanh Hoa kinh ngạc không thôi: “Học sinh Tô Miểu, sáng nay chúng ta đều đã nói ổn thỏa cả rồi mà?”

“Cô Chu, em hối hận rồi, em không muốn thôi học, giống như Trì Ưng vậy, em cũng không có đường lui, vì sao nhất định phải đem cơ hội cho cậu ta, em cũng muốn tranh cho chính mình.”

Dưới tình huống này, Chu Thanh Hoa áp lực càng lớn: “Em… em muốn tranh thế nào?”

Tô Miểu nhìn về phía thầy cô phòng giáo vụ, lớn giọng nói: “Chuyển đến Tư thục Gia Kỳ hơn nửa năm, ngoại trừ… trừ chuyện này ra, em trước giờ chưa từng làm bất cứ chuyện gì vi phạm nội quy, em nỗ lực học tập, nghiêm túc hoàn thành mỗi một bài tập về nhà cũng như nhiệm vụ được giao.”

Nói xong, cô nhìn về phía Chu Thanh Hoa, “Trước giờ chưa từng một lần từ chối trách nhiệm của một lớp trưởng.”

Chu Thanh Hoa nhớ lại lúc chỉnh lý hồ sơ học sinh cuối năm, cô nhiều lần gọi Tô Miểu đến văn phòng giúp cô sắp xếp.

Cô gái nhỏ mặc dù áp lực học hành rất nặng, nhưng không phàn nàn gì mà giúp đỡ cô.

Những việc này, điều không phải việc của lớp trưởng, nhưng cô vẫn thật tâm làm hết lòng, rất nghiêm túc giúp cô chỉnh lý hồ sơ, một câu dư thừa cũng không có.

Lòng Chu Thanh Hoa nổi lên sự áy náy, cô biết rõ tâm tính của Tô Miểu… biết rằng cô là một đứa trẻ rất rất tốt.

“Tô Miểu, những điều mà em nói, Trì Ưng em ấy cũng…”

Tô Miểu nhìn thiếu niên hoàn toàn xa lạ trước mặt, cứng rắn nói: “Ngoại trừ những việc này, trong thời gian học ở trường em cũng chưa từng làm trái nội quy quy định kỷ luật của trường. Nhưng cậu ấy, thầy cô hỏi xem, cậu ấy từng vi phạm chưa?”

Tất cả giáo viên đồng loạt nhìn Trì Ưng.

Trong mắt thầy cô, anh luôn là thiếu niên với hình tượng học sinh xuất sắc hàng đầu, anh có vi phạm nội quy trường sao?

Trong chốc lát, trong lòng Chu Thanh Hoa bắt đầu nổi lên lo lắng.

Chuyện Trì Ưng xăm hình trước kia, cô không hề báo cho phòng giáo vụ, đương nhiên không chỉ có chuyện này, còn nghe thấy rất nhiều chuyện khác của anh, đều… đều không báo cáo lên trên.

Trì Ưng là học sinh cô hãnh diện nhất, chỉ cần anh không gây ra chuyện quá ầm ĩ, Chu Thanh Hoa đều sẽ bảo vệ anh.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ nhìn về phía Trì Ưng: “Học sinh Trì Ưng, em từng vi phạm chưa?”

Trì Ưng cười hờ hững, phủ nhận: “Không có.”

“Thế học sinh Tô Miểu, em có bằng chứng đủ để chứng minh học sinh Trì Ưng vi phạm nội quy không, hoặc em nói cho chúng tôi, em ấy có những hành vi vi phạm nào? Có học sinh khác làm chứng không.”

Tô Miểu nhìn Trì Ưng, nhìn khuôn mặt khôi ngô của anh, khuôn mặt đã từng khiến cô vô số lần cố ý lẫn vô ý nhìn mê mẩn.

Cô trước giờ đều chưa từng biết rõ anh.

Dưới núi băng, càng ẩn giấu núi băng to hơn.

Cô đối với anh… thật sự, không hề hiểu chút nào.

Trì Ưng cũng quay đầu nhìn Tô Miểu, ánh mắt của hai người trong chốc lát khóa chặt nhau, bỗng chốc ánh nhìn như sắp bắn ra tia lửa.

Ít nhất, trong lòng Tô Miểu còn…

“Em có chứng cứ.” Ánh mắt Tô Miểu nhìn về bên cạnh, nhìn cây lan điếu xanh ngát tươi tốt trên cửa sổ, “Thầy cô bây giờ đến sờ túi của cậu ấy, trong túi quần bên trái, cậu ấy hút… hút…”

Trái tim bịch bịch bịch đập điên cuồng, âm thanh của cả thế giới đều bị mất đi, cô chỉ có thể nghe nhịp đập của chính mình.

Sau khi xé bỏ những lời thề hoa mỹ sông cạn núi mòn, tồn tại muôn thuở, thứ còn lại chính là da thịt chân chính cực kỳ đẫm máu.

Chàng trai mà cô đã hết lòng cảm mến ngưỡng mộ, đến nỗi cô từng muốn cùng với anh bên nhau mãi mãi.

Bây giờ dưới ánh mắt như lang sói nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, cô phải vạch trần anh.

Đây chính là xã hội loài người chân thật nhất, mỗi người đều có địa ngục của chính mình.

Lâu sau, Tô Miểu cuối cùng đè xuống hơi thở trong lồng ngực, trầm giọng nói: “Xin lỗi, vừa rồi em vì tự bảo vệ mình mới nói bậy, Trì Ưng cậy ấy…”

Tô Miểu ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt chứa giọt nước mắt quật cường, cắn răng, từng chữ từng chữ——

“Cậu ấy trước giờ chưa từng vi phạm.”

Mặt Trì Ưng không chút biểu cảm mà di chuyển tầm mắt, nắm đấm siết chặt trong tay áo bỗng nhiên buông lơi.

Không biết nên khóc hay nên cười.

Dày công lên kế hoạch tất cả, thời khắc cuối cùng này, vẫn là… bại trước cô.

Cô không đủ nhẫn tâm.

Không có sự nhẫn tâm này, đại bàng nhỏ sao có thể bay cao.

Trì Ưng quay đầu, nhìn về phía cửa lớn.

Cánh cửa sắt phòng giáo vụ chậm chậm được đẩy ra, Tần Tư Dương bước vào, nói với mọi người: “ Xin lỗi, làm phiền rồi, em muốn báo cáo một người.”