Sau khi Tần Tư Nguyên kết hôn thì đã dọn ra khỏi biệt thự khu Nam Ngạn, cùng Quý Khiên trải qua thế giới hai người ngọt ngào.

Bởi vì nhìn Mộ Mộ và Niệm Niệm từng ngày lớn lên, trong lòng cô ấy ngứa ngáy, suy nghĩ ban đầu kiên quyết không sinh con đã có chút dao động vào lúc này.

Trong biệt thự trống rỗng chỉ có Tần Tư Dương và Tần Xu sống với nhau.

Gần đây Tần Tư Dương lại bị mẹ thúc ép đi xem mắt đủ thứ.

Mặc dù mẹ cậu đã lập gia đình lại lần nữa, nhưng đối với chuyện chung thân đại sự của con trai thì bà vẫn quan tâm giống như tất cả những người mẹ trên thế giới, giới thiệu cho cậu không ít bạn gái, đều là người có điều kiện cực kỳ tốt, trình độ nhan sắc đều là quý cô thục nữ độc thân.

Tần Tư Dương rất nghe lời mẹ, xem mắt gặp mặt cậu đều đi, nhưng đa số đều là gặp một lần rồi hoàn toàn chấm dứt, bà hỏi đến thì nói là không nói chuyện với nhau, không có hứng thú chung.

Mẹ cậu dốc hết sức, huy động tất cả các mạch giao thiệp, cuối cùng giới thiệu cho Tần Tư Dương một cô gái học âm nhạc, xuất thân gia đình chơi piano, khí chất tao nhã, dịu dàng hào phóng.

Hai người đều có thành tựu trên phương diện âm nhạc, cái này mà còn nói là không có hứng thú chung thì thật sự là không thể nói nổi nữa.

Cho nên sau khi Tần Tư Dương và cô gái tên là Ôn Thư Huyên này tiếp xúc mấy lần, dưới yêu cầu của mẹ, cậu cũng mời cô ta đến nhà chơi.

Thứ bảy, Tần Xu dậy thật sớm, biết hôm nay có “bạn gái chuẩn” của anh trai sẽ tới nhà chơi, cô bé nhanh chóng rời giường vệ sinh cá nhân rồi ăn diện, mặc chiếc váy mới xinh đẹp, áo ngoài màu đỏ bằng len phối với váy xếp ly màu xanh đậm đuôi xòe, biến mình thành búp bê kiểu châu Âu, xinh đẹp đáng yêu, hy vọng chị gái này có thể thích cô bé.

Mười giờ sáng, Tần Xu gặp được chị gái này ở cổng biệt thự.

Chị gái mặc chiếc đầm màu trắng, tóc dài, ăn mặc xinh đẹp trang nhã, khí chất thanh tao, cũng rất xinh đẹp.

“Chào chị.”

“Đây chính là Tiểu Xu nhỉ, chào em, chị mang quà cho em nè.” Nói xong, Ôn Thư Huyên đưa hộp búp bê cho Tần Xu.

“Ôi.” Tần Xu nhận lấy: “Cảm ơn chị, em rất thích.”

Tần Tư Dương dẫn Ôn Thư Huyên vào nhà.

Tần Xu bất đắc dĩ nhìn con búp bê trong ngực.

Thật ra… mấy tháng nữa là cô bé sẽ lên lớp bốn, đã qua tuổi chơi búp bê từ lâu rồi.

Có điều không sao, cô bé có thể tặng con búp bê này cho Niệm Niệm, Niệm Niệm thích búp bê nhất.

Tần Xu vào nhà, anh trai đi vào bếp nấu cơm, cô bé ở bên cạnh giúp đỡ cậu, không ngừng nháy mắt ra hiệu với cậu: “Chị gái này xinh đẹp quá.”

Tần Tư Dương dùng bàn tay ướt sũng véo cái mũi nhỏ của cô bé, làm mũi cô bé dính đầy nước: “Đi làm bài tập.”

“Không muốn, em muốn xem hai người hẹn hò.”

“Đồ nít quỷ.”

“Hì hì, chị ấy thật sự rất xinh đẹp, anh thích không?”

“Vậy em thích chị ấy không?”

Tần Xu suy nghĩ: “Em thích hay không không quan trọng, anh thích mới được.”

Tần Tư Dương dùng thìa khuấy nước canh, không nói tiếng nào, cô gái nhỏ không buông tha mà truy hỏi: “Vậy anh có thích chị ấy không?”

“Em thích thì anh thích.”

“Gì chứ, đâu có liên quan đến em.”

Tần Xu bĩu môi, Tần Tư Dương bèn đuổi cô bé ra khỏi phòng bếp.

Ôn Thư Huyên ngồi bên ghế sô pha đọc sách, thấy Tần Xu đi tới, thế là mỉm cười hỏi cô bé rất nhiều chuyện về học hành cuộc sống.

Tần Xu đều trả lời từng câu một, nói về học tập thì anh trai luôn phụ đạo cho cô bé, nói anh trai cực kỳ kiên nhẫn, anh trai cực kỳ biết chăm sóc người khác vân vân, dù sao cũng chính là dốc hết toàn lực chào hàng anh trai của cô bé.

Ôn Thư Huyên lại hỏi cô bé tình hình liên quan tới bố mẹ.

Tần Xu cũng nói thật, nói mẹ qua đời, bố cũng có mái ấm riêng, cho nên hiện tại cô bé ở cùng với anh trai.

“Nhưng mà theo lý thuyết, em nên sống cùng với bố nha.”

“Bố và dì chuẩn bị đi Canada định cư, an hưởng tuổi già.”

“Vậy em sẽ đi cùng sao?”

“Không đâu, dì không thích em, hơn nữa em cũng không muốn ra nước ngoài, em muốn ở đây với anh trai chị gái.”

“Chị từng đi du lịch ở Canada, hoàn cảnh vô cùng tốt, có lẽ em sẽ thích đấy.”

“Ồ, nhưng tiếng Anh của em nát lắm.”

“Đi rồi sẽ từ từ tốt lên thôi.”

Tần Xu vẫn lắc đầu: “Canada xa lắm, em đã xem bản đồ rồi, còn cách biển, em không muốn xa anh trai và chị gái.”

“Vậy…”

Ôn Thư Huyên sắp xếp tìm từ: “Anh trai và chị gái của em cũng không thể chăm sóc em mãi được, bọn họ cũng sẽ có gia đình riêng, vậy đến lúc đó em làm thế nào?”

“Ồ, anh trai nói sẽ luôn chăm sóc cho em.”

“Nếu như anh ấy có con thì chắc chắn không chăm sóc được, em nên được bố mẹ mình chăm sóc, đây không phải là trách nhiệm của anh ấy, bố mẹ còn sống, anh trai không có nghĩa vụ chăm sóc em trai em gái.”

“Ý của chị là… em nên ở cùng bố sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Tần Xu liếm môi trên, tựa như hiểu ra ý của Ôn Thư Huyên, vội vàng sửa lời: “Thật ra cũng không nhất định, em còn có một người chị nữa, nếu như anh Tư Dương thật sự muốn kết hôn, em còn có thể đến nhà chị em ở.”

Ôn Thư Huyên do dự nói: “Chị gái đó sẽ bằng lòng chăm sóc em sao? Chị ấy cũng có gia đình riêng nhỉ.”

“Dạ vâng! Chị gái cực kỳ tốt với em, hơn nữa em có hai người chị gái mà, bọn họ đều rất thích em, em có thể đến nhà họ ở lần lượt.”

“Đây cũng không phải là kế lâu dài, chị đề nghị em vẫn là cùng bố em đi Canada thì tốt hơn.”

Đột nhiên, đèn điện trong nhà bị tắt, ánh nắng buổi trưa xuyên qua cửa sổ sát đất mà chiếu vào.

“Hở? Bị cúp điện rồi sao?”

Tần Tư Dương đeo tạp dề đứng ở cửa phòng bếp, biểu cảm lạnh nhạt: “Tần Xu, tới đây.”

Tần Xu vội vàng chạy qua, Tần Tư Dương ôm cô bé đến bên cạnh, ngước đôi mắt lạnh lẽo lên nhìn Ôn Thư Huyên: “Trong nhà cúp điện rồi.”

“Vậy…”

“Không biết khi nào mới có điện lại, không thể mời cô dùng cơm nữa, xin lỗi.”

Ôn Thư Huyên nghe thấy ý đuổi khách trong lời nói của Tần Tư Dương, sắc mặt thay đổi, mang theo túi ra vẻ ưu nhã sĩ diện rời khỏi biệt thự.

Nhưng Tần Xu nhìn ra được, cô ta rất không vui.

Tần Tư Dương một lần nữa kéo công tắc nguồn điện, trong nhà lại sáng sủa.

“Anh, anh đang làm gì vậy! Anh làm chị ấy tức giận bỏ đi rồi!”

Tần Xu biết Tần Tư Dương đang làm trò quỷ, trong nhà cho tới bây giờ chưa từng cúp điện.

“Nguyên liệu nấu ăn không đủ, không thể mời cô ấy ăn cơm được, hai chúng ta ăn thôi.” Tần Tư Dương múc canh cà chua bò nạm nóng hổi vào trong chén rồi bưng lên bàn.

“Anh không thích chị ấy sao?” Tần Xu nhíu mày: “Chị ấy xinh đẹp lắm mà! Em cảm thấy rất tốt, nói chuyện cũng ấm áp dịu dàng, không phải là một cô gái xấu, hơn nữa thoạt trông chị ấy cũng rất thích anh, cũng đang lo lắng cho tương lai hai người.”

“Tiểu Xu, con người rất phức tạp, không thể chỉ dùng tốt và xấu để định nghĩa được, cô ấy rất tốt với anh, nhưng với những người khác thì không chắc.”

Tần Xu không hiểu ý của Tần Tư Dương, cô bé bĩu môi, trầm giọng nói: “Được thôi, vậy thì đổi người khác, kiểu gì cũng sẽ gặp được người anh thích.”

“Anh không có vấn đề gì.” Tần Tư Dương đưa thìa qua cho cô bé, múc một bát canh cà chua nóng hổi đến trước mặt cô bé: “Lo tốt việc học của em đi, bớt quan tâm trái tim người lớn đi.”

“Hừ.”

Buổi tối, Tần Xu nằm trên chiếc giường trẻ em màu bầu trời đêm xanh đậm của cô bé, gọi điện thoại video với Tần Tư Nguyên.

Tần Tư Nguyên đang xem phim với Quý Khiên, thấy em gái lần đầu tiên chủ động gọi video cho cô ấy thì không xem phim nữa, đi đến hành lang ngoài rạp kết nối video: “Quỷ nhỏ, chủ động gọi điện thoại cho chị luôn, không dễ gì nha, muốn làm gì đây?”

“Hôm nay anh trai dẫn cô gái xem mắt về nhà rồi, em báo cáo tình hình cho chị đây.”

“Hiếm thấy nha, thế mà còn có thể có người để đưa về nhà.”

Tần Xu rầu rĩ không vui nói: “Nhưng mà còn chưa ăn cơm thì anh ấy đã đuổi người ta đi rồi.”

“Không phải chứ.” Tần Tư Nguyên dựa vào tường, nhiều chuyện truy hỏi: “Đây không phải là tác phong của anh ấy, nói cụ thể cho chị nghe xem, có chuyện gì.”

“Chính là chị gái kia hỏi em, tại sao không ở với bố, trẻ con đều nên đi theo bố mẹ, sau đó anh trai tức giận, đuổi chị ấy đi.”

Tần Tư Nguyên nhướng mày: “Em là em gái tâm can bảo bối của anh trai em, ai dám không tốt với em thì khuôn mặt của anh trai em sẽ nứt, phong độ lễ phép gì cũng mất sạch.”

Tần Xu cười hì hì: “Buồn nôn ghê, em không phải tâm can bảo bối của anh ấy.”

“Không có nói em, chú ý dấu chấm của chị, em gái của… tâm can bảo bối của anh ấy.”

Tần Xu không rõ lắm: “Chị nói tới ai vậy? Chính chị sao?”

“Chị đâu có xứng, đương nhiên là chị hai của em rồi!”

Tần Tư Nguyên hăng hái, liều lĩnh nói: “Em biết không, nếu không có em thì hai người họ hơn phân nửa đã đến với nhau rồi, trong bốn năm anh rể Trì Ưng của em ra nước ngoài, dựa vào nhan sắc, thủ đoạn và tâm cơ của anh trai em thì chắc chắn sẽ bắt được cậu ấy. Chỉ tiếc là, có một cái đuôi như em, anh trai em cũng không thể ở bên cạnh cậu ấy nữa, đau lòng lắm đấy! Ban đêm không ngủ được, ở trong phòng mượn rượu giải sầu.”

Tần Xu sợ ngây người: “Chị cả, chị đang nói linh tinh gì vậy!”

“Chị đâu có nói linh tinh, em xem anh trai em sống đâu ra đấy, không hề khiến con gái vui vẻ chút nào. Nhưng em không phát hiện ra sao, trước kia cả nhà chúng ta ra ngoài xem phim, anh trai em và chị hai em ở trên đường nói cười không ngừng, cực kỳ vui vẻ hóm hỉnh. Hễ mà anh ấy để ý đến những cô gái khác như vậy thì đâu có cô đơn đến giờ.”

“Cho, cho nên là vì em… anh trai mới mãi không có bạn gái…”

“Không phải là không có, là anh ấy vốn dĩ không muốn có, cho nên em cũng đừng quan tâm anh ấy lung tung, bài thơ đó nói sao nhỉ… Đã trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa, cứ để anh ấy cô đơn cả đời đi.”

Tần Xu tắt video, mất ngủ cả đêm.



Sáng sớm hôm sau, mẹ của Tần Tư Dương hùng hổ tới nhà.

Tần Xu luôn rất sợ người dì hơi dữ này, nhanh chóng trốn vào trong tủ quần áo, ghé tai vào một bên cửa tủ lắng nghe.

“Tần Tư Dương, con nhóc chết tiệt kia đâu! Con kêu nó ra đây!”

“Mẹ, mẹ đừng ầm ĩ trong nhà, có chuyện gì thì ra ngoài nói.”

“Tần Tư Dương, con không thể nào cả đời không kết hôn được! Con gái nhà người ta cũng nói rồi, chỉ muốn xây dựng gia đình riêng, không muốn có người ngoài, nó là em gái gì của con chứ, nó lại không phải em gái ruột của con giống như Tư Nguyên, nó là gì chứ, một đứa con hoang! Con hoang mà bố con để lại, bảo con mang theo là đạo lý gì chứ!”

“Bây giờ ông ta thì lại vui vẻ nhẹ nhàng rồi, mang theo vợ ba vợ tư vợ tư của ông ta ra nước ngoài chơi bởi, ném con hoang của ông ta cho con, trên đời này đâu có người bố như vậy! Mẹ nói với con, chuyện này không xong đâu, con phải gọi bố con đến đón con nhóc kia đi! Thật sự không được thì kêu chị nó đón nó đi, nhà chúng nó cũng không phải là không nuôi được đứa trẻ này, ném cho con thì tính là gì chứ, con còn phải kết hôn mà!”

“Mẹ!” Giọng điệu Tần Tư Dương kiên quyết: “Con sẽ không đưa Tiểu Xu đi, nó là em gái con, con sẽ chăm sóc nó đến khi nó lớn lên, mẹ đừng nói nữa.”

“Bà đây cũng lười phí tâm tư giới thiệu đối tượng khắp nơi cho mày, dù sao cũng là công cốc, tùy mày! Bà mặc kệ mày!”

Tần Tư Dương tiễn mẹ đi rồi lên lầu mở cửa tủ quần áo ra.

Cô gái nhỏ đáng thương ngồi trong tủ, cắn cổ tay, không dám khóc thành tiếng, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn cậu: “Anh ơi…”

Trái tim của người đàn ông đều bị bóp chặt, cậu ôm cô bé ra khỏi tủ quần áo: “Vừa rồi nghe thấy hết rồi à?”

“Không có, không nghe thấy gì cả.” Tần Xu tháo tai nghe bluetooth xuống: “Em đang nghe nhạc mà.”

“Vậy thì khóc cái gì.”

“Dì dữ quá, em sợ.”

“Không sợ, anh trai bảo vệ em.” Cậu ngồi xổm xuống, dùng mu bàn tay lau khuôn mặt ẩm ướt ửng đỏ của cô bé rồi ôm cô gái nhỏ vào lòng: “Anh trai sẽ chăm sóc em cả đời, được không?”

“Em không muốn anh trai chăm sóc cả đời, chờ em trưởng thành rồi thì sẽ tự chăm sóc bản thân.”

“Được, anh trai cùng em trưởng thành.”

“Nhưng như vậy… anh sẽ hạnh phúc sao?”

“Em ở bên cạnh anh thì anh sẽ rất hạnh phúc.”

Tần Xu khóc thút thít, ôm lấy cổ Tần Tư Dương, nước mắt rơi xuống, thấm ướt cổ áo trắng tinh của anh.

Cô bé biết, Tần Dương nói dối.

Bởi vì cô bé đến mà anh trai cô bé thương nhất đã mãi mãi mất đi hạnh phúc của mình.

Cô bé không nên ra đời.