Mãn Bảo thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứng lên một tảng đá trên đất, cất giọng lanh lảnh vang dội bảo mọi người xếp hàng.

Mấy ngày nay mọi người đều xếp hàng lấy bánh bao, cũng quen rồi, liền theo bản năng đứng thẳng hàng, cầm bát của mình tiến lên mua canh.

Cũng không phải trong bát của ai cũng có một miếng thịt, Chu ngũ lang nói rồi, cái này là tùy duyên.

Canh có thêm hành thái, Chu ngũ lang còn thả không ít muối, thật sự là rất ngon, mọi người sau khi uống thử một ngụm, tuy rằng tiếc nuối không có lát thịt, nhưng cũng không nói gì.

Rốt cuộc thì cũng chỉ có hai văn.

Chờ Chu tam lang chậm chạp đến nơi, Mãn Bảo liền nhảy xuống dẫn hắn đến bên xe lừa, còn lấy bánh nướng sáng sớm Tiền thị làm đưa cho hắn, "Tam ca, huynh ăn cái này, ăn cái này."

Chu tam lang làm việc vất vả cả buổi sáng, bữa sáng còn phải ăn lương khô lạnh ngắt tự mang theo, một bát nước giữ được cũng là lạnh, lúc này đang đói không chịu được, cũng không khách sáo với muội út, bỏ bánh bao nguội ngắt ra, cầm lấy bánh nướng cắn một miếng.

Sau đó uống một ngụm canh, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng dâng lên từ bụng, làm toàn bộ tim gan dạ dày đều ấm áp thoải mái, hắn vui sướng thở ra một hơi, quay sang nhìn Mãn Bảo cười.

Mãn Bảo thấy tam ca ăn ngon lành như vậy, cũng nuốt một ngụm nước miếng, ngồi xổm bên cạnh đưa ánh mắt trông mong hỏi, "Tam ca, ăn ngon không?"

Chu tam lang lại uống một hớp canh, cắn một miếng bánh, gật đầu thật mạnh nói: "Ngon lắm."

Mãn Bảo lại nuốt hai ngụm nước miếng.

Chu tam lang nhìn mà buồn cười, bưng bát cho bé uống một ngụm canh, lại xé một miếng bánh xuống ngâm nước nóng cho bé ăn, cười hỏi: "Ăn ngon không?"

Trong miệng Mãn Bảo đầy đồ ăn, đôi mắt lấp la lấp lánh, sáng vô cùng.

Bạch Thiện Bảo không biết từ lúc nào cũng chui ra đây, ngồi xổm bên người Mãn Bảo nhìn.

Chu ngũ lang thấy thế cười ha ha, hắn luôn thật thà chất phác, lúc nói chuyện giọng cũng nhỏ hơn người khác một ít, trong sáu huynh đệ, hắn là người ít có cảm giác tồn tại nhất. Nhưng giờ phút này, nhìn hai đứa bé trắng hồng đáng yêu ngồi xổm trước mặt chờ hắn đút ăn, Chu tam lang liền cảm thấy lòng dạ vui sướng vô cùng.

Bạch Thiện Bảo cũng uống một ngụm canh, cậu cũng cảm thấy canh rất ngon.

Khuôn mặt nhỏ của cậu đỏ bừng, cảm thấy còn ngon hơn trong nhà.

Vì thế cậu không thỏa mãn với một ngụm canh này ở chỗ Chu tam lang, kéo Mãn Bảo chạy đến bên người Chu ngũ lang.

Chu ngũ lang và Chu lục lang đang bận không chịu được.

Lúc bát canh thứ nhất bán ra được xác định là ổn, người xếp hàng liền ngày càng nhiều lên, bởi vì thời gian nghỉ ngơi có hạn, cho nên bọn họ còn rất gấp.

Chu lục lang lấy tiền, Chu ngũ lang liền múc canh cho người ta, rõ ràng việc chẳng có gì nặng nhọc, nhưng hai người lại đổ đầy mồ hôi, Chu ngũ lang còn thấy tay hơi mỏi.

Mười mấy lao đinh ngay từ đầu chỉ định ngồi xổm ngửi mùi thơm ăn bánh bao cuối cùng cũng không nhịn được, bước đến bên cạnh người mua canh nhìn một chút, thấy trong bát người ta nếu không có lát thịt thì cũng có miếng củ cải.

Hơn nữa canh bọn họ uống là nóng, còn nước trong bát họ lại lạnh như băng.

Sau khi khó khăn cắn thêm một miếng bánh bao nguội, có một người nói: "Chúng ta cũng đi mua một bát đi, chỉ hai văn tiền mà thôi, cũng không phải rất đắt."

"Vậy mua một bát?"

Lao đinh tới làm, dù là nghèo nhất, thì cũng mang theo mấy văn tiền ở trên người, không vì gì khác ngoài nếu như bị bệnh, ngươi dù thế nào cũng phải nhờ sai lại thông báo người nhà ngươi đổi người khác tới có phải không?

Sai lại không có khả năng đi truyền lời không công cho ngươi, có đôi khi mấy văn tiền chính là một mạng người.

Cho nên đến cuối cùng, tất cả lao đinh đều đến đây xếp hàng, Chu ngũ lang và Chu lục lang càng bận.

Nhìn thấy Mãn Bảo cuối cùng cũng lại đây, Chu lục lang nhanh chóng kéo bé đến, để bé thu tiền, hắn thì đi hỗ trợ ngũ ca.

Thu tiền không có gì khó cả, chỉ cần là đồng tiền nguyên vẹn, và có hai cái là được.

Ngay cả Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang tò mò cũng có thể tới trải nghiệm một phen.

Bọn họ cảm thấy thu tiền vẫn khá thú vị, đáng tiếc, ở đây toàn dùng tiền đồng, không cần bọn họ thối lại tiền lẻ, bằng không chắc chắn càng thú vị hơn.

Tất cả lao đinh đều tới mua một chén canh uống, hai sai lại đi ở sau cùng, Chu ngũ lang thấy họ lập tức nở nụ cười, múc cho bọn họ hai bát canh đầy, lại đẩy tiền của bọn họ về, cười nói: "Nào dám lấy tiền của ngài chứ, hai vị đại nhân có thể để chúng ta ở đây chăm sóc ca ca nhà ta, chúng ta đã vô cùng cảm kích."

Vừa rồi Chu ngũ lang bị Lỗ đại dọa sợ không nhẹ, cái loại cảm giác này rất mơ hồ, nhưng hắn vẫn biết, nếu lúc ấy để Lỗ đại tự mình cầm muôi múc canh, vậy sẽ sinh loạn.

Giây phút kia, hắn biết, chỉ dựa vào tam ca làm lao đinh ở chỗ này, cùng với hắn và lão lục là không đủ, hắn phải tìm kiếm càng nhiều lực lượng bảo vệ bọn họ.

Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, từ việc Mãn Bảo hai ngày này đưa kẹo cho sai lại ăn là có thể ở chỗ này tung hoành ngang dọc, Chu ngũ lang biết, hai sai lại này là người thích ăn mềm.

Chỉ hai bát canh mà thôi, đều là thứ nhà mình có.

Chu ngũ lang nói rất dễ nghe, hai sai lại quả nhiên vừa lòng, không chối từ nhận lấy bát canh, thấy bên trong không chỉ có lát thịt mà còn có củ cải, hài lòng gật đầu.

Chỉ còn dư lại một lớp canh dưới đáy, chỗ canh ngon nhất cũng là phía dưới tầng này.

Chu ngũ lang múc cho Bạch nhị lang và Bạch Thiện Bảo một bát trước, sau đó là gia đinh Đại Cát của Bạch Thiện Bảo, dẫu sao cũng ngồi xe lừa nhà người ta, thế nào cũng phải cho người ta một bát canh uống mới phải?

Lúc này Chu ngũ lang mới chia chỗ canh dư lại cho huynh đệ nhà mình, đương nhiên, bát canh của Mãn Bảo là tốt nhất.

Mãn Bảo vui vẻ vô cùng, bưng bát với Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang chụm đầu vào nhau uống.

Hai anh em nhà họ Bạch cũng mang theo lương khô tới, còn tinh tế hơn bánh Mãn Bảo mang đến nhiều.

Còn có màn thầu trắng nhỏ nữa.

Vốn dĩ đã nguội, nhưng Chu ngũ lang lại cho lên trên lửa nướng, có chút khô vàng, nhìn có vẻ khó coi, nhưng Bạch Thiện Bảo cảm thấy ăn rất ngon, còn ngon hơn đồ trong nhà nhiều lắm.

Bạch nhị lang cũng cảm thấy ăn rất ngon, ngay cả canh thịt cũng uống đến ngon lành, sau đó ba đứa trẻ còn chia sẻ đồ ăn cho nhau.

Mãn Bảo chia bánh trong tay mình thành ba phần, Bạch nhị lang và Bạch Thiện Bảo cũng chia màn thầu nhỏ nướng khô vàng cho Mãn Bảo ăn.

Chu ngũ lang và Chu lục lang không chen vào ba đứa trẻ, mà là bưng một bát canh ngồi xổm bên cạnh tam ca nhà bọn họ, thỉnh thoảng nhìn bọn họ một chút mà thôi.

"Tam ca, trong phủ vẫn còn một chút đó, lát nữa huynh đi uống hết đi."

Chu tam lang gật đầu, hắn nhìn xung quanh một lát, thấy người khác cách khá xa, lúc này mới thấp giọng hỏi, "Các ngươi mua bao nhiêu thịt, chỉ bán hai văn tiền, có thể hồi vốn không?"

Chu ngũ lang cũng hạ thấp thanh âm, báo giá cho hắn nghe, "Xương hầm đều không có thịt, chúng ta mua mười văn được hẳn một túi, lại chi mười văn mua một cân thịt mỡ, củ cải và hành lá đều lấy từ trong nhà, muối là chúng ta mua, nhưng cũng không dùng nhiều lắm......"

Chu ngũ lang tính toán như vậy, có thể kiếm được một chút, hắn nói: "Ít nhất có thể kiếm lời 150 văn, tam ca, cửa buôn bán này có thể làm."

Chu tam lang liền yên lòng, "Vậy ngày mai các ngươi còn đến không?"

"Đương nhiên," Chu ngũ lang không chút nghĩ ngợi nói: "Khó khăn lắm mới tìm được một việc làm ăn tốt đó."

Đừng nhìn trong khoảng thời gian này Chu ngũ lang làm không ít chuyện, nhưng thật ra cái kiếm được tiền bằng bản lĩnh của mình, cũng chỉ có mỗi bán giỏ hoa là nhất thôi.

Hiện tại khó khăn lắm mới có một đầu thu vào, đương nhiên hắn không thể từ bỏ.

Chu tam lang cũng rất vui vẻ, hắn phục dịch, nếu huynh đệ nhà mình có thể làm buôn bán ở gần đó, hắn vừa được chiếu cố, cũng có thể chiếu cố đối phương.