Mãn Bảo nhấn nhấn, đầu tiên là đi tìm giấy trắng, bên trong hiện ra một đống loại sản phẩm khác nhau, có kiểu giấy nhìn không khác kiểu của chỗ bọn họ lắm, cũng có giấy đóng thành vở rất đẹp, còn có một loại đóng hộp rất kỳ quái, bên trên viết rõ là giấy in. Làm cho Mãn Bảo ngạc nhiên chính là có một cái có đủ mọi hình ảnh màu sắc, bên trên viết là giấy in 8D, có thể in ra bất cứ đồ vật gì, cũng là thứ đắt nhất được đề cử trong trang tìm kiếm này.

Mãn Bảo nhìn kĩ, rất muốn mua về xem thử, nhưng khi sắp chạm vào, Khoa Khoa không nhịn được chiếu lọ thuốc trong giỏ hàng cho bé xem.

Tay nhỏ của Mãn Bảo liền rụt lại.

Tuy rằng Khoa Khoa muốn Mãn Bảo tiêu phí nhiều hơn, nhưng cũng không phải loại tiêu phí lung tung này, nó nói: "Có giấy in, nhưng nếu ngươi không có máy in thì cũng không thể in đồ ra được."

Lúc này Mãn Bảo mới tiếc hận bỏ ngón tay nhỏ xuống, lại rất tò mò hỏi: "Thật sự giống như nó nói, xe, quần áo đều có thể làm từ giấy sao?"

"Là giấy in," hệ thống phổ cập khoa học cho bé, "Trong tương lai có thể làm vậy, ngay cả vật liệu cũng có thể in được trên giấy in, thật ra tính năng đều như nhau. Nhưng rất kì lạ là mấy năm gần đây con người ngày càng không thích phương thức như thế, bọn họ càng coi trọng đồ vật được làm ra từ sức người và nguyên vật liệu hơn."

Hệ thống chủ cũng không ngăn cản hệ thống con truyền bá thế giới tương lai cho ký chủ, trên thực tế, đây cũng là một loại phương pháp để hệ thống con khích lệ ký chủ.

Nhưng mà Mãn Bảo chỉ coi những thứ này như chuyện xưa mà nghe, Khoa Khoa nói mấy cái này cũng chẳng phải để khích lệ Mãn Bảo, mà đơn thuần là bé muốn nghe, nó liền nói mà thôi.

Mãn Bảo nghe đến say sưa, sau đó đưa ra kết luận, "Người tương lai đúng là không biết hưởng phúc, rõ ràng là việc có thể dùng người máy hoàn thành, làm gì mà cứ phải muốn con người đi làm chứ?"

Khoa Khoa cũng rất tán đồng, nhưng quan hệ trong đó vô cùng phức tạp, nó cảm thấy cái đầu nhỏ của Mãn Bảo không thể suy nghĩ vấn đề cao thâm như vậy, vì thế không tiếp tục thảo luận với bé nữa, thấy ánh mắt bé vẫn luôn ngao du qua đủ những loại vở đẹp đẽ kia, Khoa Khoa liền nhắc nhở bé: "Ký chủ, mấy chữ này không giống ở đây, hơn nữa mấy vở này vừa nhìn là biết không phải loại hiệu sách sẽ có được, ta kiến nghị ký chủ mua giấy trắng rồi tự mình cắt ra."

Tuy là nói như thế, nhưng Mãn Bảo vẫn không nhịn được mua một tập giấy trắng đặt trong hệ thống, sau đó đi xem những quyển vở vô cùng đẹp kia, phát hiện có một loại là mua một tặng một, cũng không đắt, chỉ cần hai điểm tích phân mà thôi.

Không đợi Khoa Khoa nói gì, bé liền nhanh tay nhanh chân mua một quyển vở có bìa hình con thỏ hồng nhạt, lại chọn một quyển vở khuyến mại trên bìa có rất nhiều hoa tươi.

Hệ thống yên lặng mà nhìn, chờ mấy thứ này đưa đến, Mãn Bảo liền lấy hai quyển vở giấu trong chăn sờ một lượt, sau đó mới thỏa mãn bỏ vào trong hệ thống.

Bé nghiêm túc nói với hệ thống: "Khoa Khoa, như vậy thì chúng ta không cần cắt nữa. Nếu ta không lấy ra thì sẽ tự mình nhớ số tiền của ta."

Khoa Khoa "Ừm" một tiếng, đồng ý với hành vi của bé.

Thấy bạn tốt không phản đối, Mãn Bảo liền vui vẻ, lúc này mới đi xem xấp giấy trắng mới mua kia.

Giấy trắng trong trung tâm mua sắm còn rẻ hơn cả kẹo, hai điểm tích phân được một ngàn tờ, còn được tặng thêm hai trăm tờ giấy trắng loại khác nữa.

Mãn Bảo lấy ra nhìn thử, phát hiện còn dày hơn tờ mà tiên sinh và Thiện Bảo đưa bé, hơn nữa còn rất to.

Bé gãi gãi đầu, cảm thấy mang theo tờ giấy to như vậy đến trường học thì không thực tế, vì thế cố gắng nằm xoài trên giường gấp nó lại.

Gấp nó thành vài lớp, lúc này mới để vào trong rương bảo bối của mình, bé quyết định bảo nhị ca đan cho bé cái giỏ tre đựng sách giống các bạn học trong trường, đến lúc đó bé sẽ để hết đồ vào trong.

Mãn Bảo nghĩ xong liền lịch bịch chạy ra ngoài tìm mẹ bé, đầu tiên là đưa cho bà 132 văn tiền, tỏ ý đây là tiền hôm nay ngũ ca kiếm được, muốn nộp sáu phần vào quỹ chung.

Tiền thị liền nhíu mày nói: "Khoản tiền này ai tính?"

Mãn Bảo kiêu ngạo ngẩng đầu, "Con tính!"

Tiền thị: "Tính như thế nào? Bọn họ tổng cộng kiếm được bao nhiêu tiền?"

Mãn Bảo cào tóc, không rõ mình tính sai ở đâu, đang muốn đếm ngón tay tính lại cho mẹ xem, Chu nhị lang liền đứng bên cạnh cười ha ha nói: "Muội út, muội cũng có lúc tính sai à? Buổi sáng hôm nay bọn họ mang 30 giỏ tre lên huyện thành, cứ coi như bán được hết, vậy cũng chỉ có 150 văn thôi, sáu phần của 150 văn sao lại là 132 văn chứ?"

Tiền thị âm thầm trừng mắt nhìn thằng con thứ hai ngu ngốc này, trách cứ hắn nói nhiều.

Chu nhị lang không biết mình chọc mẫu thân chỗ nào, mơ hồ nhìn đại ca một cái.

Chu đại lang còn đơn thuần hơn hắn, càng không biết.

Mãn Bảo lại giật mình lấy lại tinh thần, cầm lại tiền từ trong tay mẹ, căng mặt nhỏ nói: "Mẹ, con tính sai rồi, con tính lại một lần nữa."

Nói xong bé ôm tiền xoay người chạy vào phòng đám Chu tứ lang.

Đừng nói mấy người Chu ngũ lang, ngay cả Chu tứ lang cũng lạnh cả sống lưng, đứng ghé vào cửa sổ không dám ra ngoài.

Tiền thị nhìn bóng dáng con gái chạy lịch bịch biến mất, thu lại ánh mắt.

Bà liếc nhìn ba thằng con lớn vẻ mặt mê man, lại nhìn căn phòng phía đông vang lên tiếng ríu rít, không rõ đang thảo luận cái gì, bỗng lắc đầu cười.

Thôi, một đám trẻ ngốc, so đo làm gì.

Chu đại lang, Chu nhị lang và Chu tam lang cũng không biết mình đã bị mẹ ruột liệt vào hàng ngũ ngốc nghếch, còn đang chăm chỉ đan giỏ nhỏ đây. Từ sau khi lẵng hoa của đám Chu ngũ lang kiếm được nhiều tiền, chạng vạng mỗi ngày bọn họ trở về chuyện gì cũng không làm nữa, chỉ giúp đan giỏ tre.

Mãn Bảo mang tiền về phòng, cầm bút viết viết vẽ vẽ trên giấy, mọi người đều nhìn không hiểu lắm. Nhưng bọn họ cũng biết, cần phải lập thêm một quyển sổ nữa, ít nhất tiền bán kẹo không thể tính vào đây, bởi vì bọn họ lén người lớn trong nhà bán kẹo mà.

Mãn Bảo vừa tính trên giấy, vừa trưng cầu ý kiến của Khoa Khoa trong lòng, rất nhanh, một người một hệ thống đã định ra một nguyên tắc phân chia hợp lý hơn.

Đầu tiên, một cái lẵng hoa năm văn bọn họ phải giao lên ba văn, thừa lại hai văn mới chia cho đám người bọn họ.

Đám người này gồm cả ba người ca ca đan giỏ tre giúp bọn họ, cứ thế mà tính, tiền mọi người được chia liền ít đi rất nhiều.

Nhưng không quan trọng, bọn họ còn có tiền bán kẹo nữa.

Đám Chu ngũ lang đều vô cùng hào phóng tỏ vẻ có thể chia cho ba ca ca nhiều hơn một chút, vì thế Mãn Bảo liền dự định một cái giỏ tre có thể cho bọn họ nửa văn tiền.

Nghe có vẻ rất ít, nhưng tính tổng lại cũng được kha khá.

Mọi người lập ra chính sách mới xong, Chu ngũ lang và Chu lục lang không khỏi lại dặn dò mấy đứa Đại Đầu lần nữa, bảo bọn họ nhất định phải giữ kín như bưng với cha mẹ, nếu như bị phát hiện, vậy tiền của bọn họ chắc chắn sẽ bị tịch thu, cứ ngẫm lại lần trước bọn họ bị tịch thu tiền là biết.

Mấy người Đại Đầu không chút nghĩ ngợi gật đầu, bọn họ còn vô cùng hào phóng đưa tiền giao cho Mãn Bảo quản lý giúp, lý do cũng rất đầy đủ, "Cô nhỏ, cha mẹ ta sẽ lục soát quần áo và giường đệm của chúng, nhưng cha mẹ người thì không."

Ngay cả Chu ngũ lang chỉ do dự một chút cũng đem tiền của mình giao cho Mãn Bảo, "Mãn Bảo, cha sẽ không lục soát giường của muội, nhưng chắc chắn sẽ lục soát ta và lão tứ và lão lục, tiền này muội cũng bảo quản giúp ta đi, nhớ ghi rõ sổ đó."

Mãn Bảo đảm nhiệm nhiều việc phất tay đồng ý, chẳng qua không trực tiếp cầm tiền, mà bảo bọn họ cho vào túi riêng, sau nó bé sẽ viết tên từng người lên, như vậy sẽ không bị lẫn lộn.

Dù sao tiền của bé cũng không đặt dưới đệm giường hay trong rương, mà là để ở chỗ của Khoa Khoa, cha có muốn lục soát cũng không lục ra được.