Edit: Sahara

Thoáng giật mình kinh ngạc, nhưng rất nhanh thì Lý Nguyệt Nga đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.

"Tướng công, chàng đứng hạng nhất! Chàng đứng hạng nhất!" Lý Ỷ La suýt nữa đã nhày dựng lên, cảm giác hạnh phúc này giống như nhẹ nhàng đánh quái vượt ải vậy.

"Đây...... " Người vừa mới nhạo báng Lý Ỷ La không biết trời cao đất dày trợn tròn hai mắt. Đây là cái tiết tấu gì thế? Thi phủ hạng nhất, thi viện vẫn hạng nhất, hạng nhất dễ chiếm như vậy sao? Sao đến tay tên Tần Chung này lại đoạt được dễ như uống nước vậy?

Nhớ tới những lời vừa rồi hắn ta đã nói với Lý Ỷ La, vẻ mặt liền trở nên bối rối, nhưng Tần Chung đỗ hạng nhất, có thể đoán được tương lai nhất định là tiền đồ thênh thang. Hắn ta cố nén hổ thẹn trong lòng, chắp tay với Tần Chung: "Là tại hạ có mắt không tròng, mong Tần huynh và Tần phu nhân đừng chấp nhất!" Dứt lời, hắn ta lập tức chạy trối chết dưới ánh mắt mọi người.

Sự rời đi của người kia như một tín hiệu, tất cả mọi người hồi thần lại ngay lập tức. Hạng nhất đó, không ngờ bọn họ lại ở chung một khách điếm với người đỗ hạng nhất.

Ích Dương phủ vốn là đại phủ khoa cử. Hàng năm, tỷ lệ người đoạt hạng nhất thi phủ, thi viện của Ích Dương phủ luôn cao hơn người từ các tỉnh khác. Nếu không có gì bất ngờ, kỳ thi hương sắp tới đối với Tần Chung... Hẳn là cũng không thành vấn đề.

Một cử nhân đủ để các tú tài ngưỡng mộ như đứng trước một ngọn núi cao. Mọi người sôi nổi vây quanh Tần Chung, không ngừng chúc mừng.

Lý Ỷ La lấy ra bạc thưởng đã chuẩn bị từ sớm đưa cho quan sai, lại thưởng thêm bạc cho chưởng quầy, tiểu nhị trong khách điếm. Tin tức khách điếm này có người đỗ hạng nhất thi viện khuếch tán đi nhanh như cơn lốc. Rất nhiều người cũng bị lây dính không khí vui vẻ này. Bọn họ cùng nhau kéo đến khách điếm, bên ngoài khách điếm chật ních người.

"Đùng đùng đùng....."

Chưởng quầy vui đến nổi không biết nên để tay chỗ nào, hạng nhất, trước giờ khách điếm của họ chưa có người nào đỗ hạng nhất! Chưởng quầy vội sai tiểu nhị đi lấy pháo ra đốt ăn mừng.

"Tần lão gia của bổn tiệm đỗ hạng nhất, vì chúc mừng Tần lão gia, hôm nay, toàn bộ món ăn của bổn tiệm giảm giá còn tám phần." Chưởng quầy cười híp mắt, tủm tỉm nói. Cơ hội tốt như vậy, không thừa dịp kiếm một vố lớn không phải là quá lãng phí sao?

"Đi, chúng ta cùng vào trong chia vui đi...." Có người hô lớn, đám đông phía sau lập tức hưởng ứng, mọi người cùng ùa vào khách điếm.

Lý Ỷ La thấy tình thế không ổn, ngay tức khắc bảo vệ Tần Chung về phòng.

"Đúng là dọa người!" Tình cảnh vừa rồi không khác gì cảnh đám người hâm mộ cuồng nhiệt gặp được thần tượng ở thời hiện đại của nàng chút nào.

Tần Chung vào phòng, liền nắm lấy tay Lý Ỷ La, hai mắt mở đặc biệt lớn: "Ỷ La, ta đỗ hạng nhất!"

Lý Ỷ La ừ ừ, hai tay ôm mặt Tần Chung: "Ta biết, tướng công thật quá lợi hại, ta lấy làm tự hào vì chàng!"

Hai mắt Tần Chung càng mở lớn hơn một chút, hắn áp hai tay mình lên hai bàn tay Lý Ỷ La đang ôm mặt hắn: "Sau này ta sẽ càng nỗ lực hơn, nhất định sẽ kim bảng đề danh, cho nàng làm cáo mệnh phu nhân, được không?"

Lý Ỷ La đâu quan tâm đến những thứ này, nhưng thấy hai mắt Tần Chung sáng ngời, trong lòng cũng thấy cảm động: "Ừm, ta tin tưởng chàng có thể làm được, cố gắng nỗ lực, ta ngồi chờ làm cáo mệnh phu nhân."

Ý cười trong mắt Tần Chung tăng thêm, vẻ mặt đặc biệt thỏa mãn.

"Nương tử....."

"Hửm?"

"Ta đã thi đỗ rồi, vậy.... Nàng có thưởng gì cho ta không?" Nói được nửa câu thì Tần Chung hơi ngập ngừng một chút rồi mới thấp giọng hỏi nốt nửa câu còn lại.

"Thưởng? Chàng muốn được thưởng gì?"

"Nàng hôn ta." Nói xong, Tần Chung còn chủ động chu môi. Vốn dĩ mặt hắn đang bị đôi tay Lý Ỷ La ôm, bây giờ còn chu miệng, nhìn thật giống một con thỏ con....

"Được, ta hôn chàng." Lý Ỷ La không ngờ Tần Chung lại yêu cầu đơn giản như vậy, nàng đang chuẩn bị hôn thì thấy dáng vẻ ngượng ngùng chờ đợi của Tần Chung, Lý Ỷ La thật sự không chịu nổi mà bật cười.

Tần Chung: "........." Hơi không vui!

"Được rồi, lần này ta không cười nữa, ta sẽ hôn thật nghiêm túc. Thật mà, chàng tin ta đi!" Lý Ỷ La thấy Tần Chung nhìn mình lên án nên vội nói.

"Được, mau lên~~."

"Ừm, nhắm mắt lại đi!"

Tần Chung ngoan ngoãn nhắm mắt lần nữa, Lý Ỷ La ho nhẹ một tiếng, vốn nàng cũng không có cảm giác gì, nhưng Tần Chung mong đợi như vậy, khiến cho nàng hơi ngại ngùng.

"Cốc cốc cốc...." Ngay thời điểm môi hai người sắp chạm vào nhau, cửa phòng đột nhiên bị gõ.

"Có người ưm....." Lý Ỷ La vừa nghe có tiếng gõ cửa, lập tức buông tay ra, xoay người định đi mở cửa nhưng lại bị Tần Chung kéo ngược trở về, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lắp miệng Lý Ỷ La lại.

Quấn quýt một hồi lâu hai người mới buông nhau ra, cả hai đều thở dồn dập. Mỗi lần Tần Chung động tình, hai mắt đều hơi đỏ lên, hắn thở dốc, nói: "Thật ngọt!" Nói xong còn vươn lưỡi liếm liếm môi.

Lý Ỷ La: ".........." Bỗng nhiên nàng muốn làm kẻ háo sắc quá!

Ôm lấy gương mặt ửng đỏ hơi nóng của mình, Lý Ỷ La đẩy Tần Chung ra, xoay người đi mở cửa.

Người đến là chưởng quầy, ông ta tươi cười như Phật Di Lặc, Lý Ỷ La khó hiểu nhìn ông ta: "Chưởng quầy, có chuyện gì không?"

"Tần phu nhân, chuyện là thế này, Tần lão gia thi đỗ hạng nhất, làm cho tiểu điếm cũng được thơm lây, cho nên toàn bộ chi phí của Tần phu nhân và Tần lão gia ở bổn tiệm đều được chiết khấu."

Khóe miệng Lý Ỷ La giật giật, Tần Chung còn chưa tròn mười tám mà lão chưởng quầy này cứ mở miệng là Tần lão gia, khép miệng cũng Tần lão gia. Người khác nghe xong còn tưởng Tần Chung là một lão già bảy-tám mươi tuổi.

Có điều, có tiền không lấy là kẻ ngu! Lý Ỷ La vội mím cười nói cám ơn: "Vậy xin đa tạ chưởng quầy."

"Không cần đa tạ, không cần đa tạ!" Chưởng quầy vội vàng xua xua tay: "Là tôi nên đa tạ Tần lão gia và phu nhân đã lựa chọn khách điếm này của chúng tôi mới đúng." Tiếp theo, chưởng quầy lại ca ngợi Tần Chung một hồi. Mãi mới đuổi được chưởng quầy đi, Lý Ỷ La đang chuẩn bị đóng cửa thì Vương Bác Quân và Lý Nguyệt Nga đến.

Vương Bác Quân vừa tới đã lớn tiếng hỏi: "Muội phu đâu? Đệ ấy thật quá lợi hại, ta đã sớm biết đệ ấy nhất định sẽ đỗ cao mà!"

Vương Bác Quân và Lý Nguyệt Nga vào phòng, hắn vui vẻ vỗ vai Tần Chung: "Vừa rồi ở đại sảnh, ta nghe đệ đỗ hạng nhất nên bất ngờ, bây giờ mới đến chúc mừng đệ, hy vọng đệ không trách ta!"

Tần Chung chắp tay: "Bác Quân huynh trêu chọc rồi!"

Lý Ỷ La đứng một bên nhìn, thấy Vương Bác Quân là thật lòng chúc mừng cho Tần Chung, còn Lý Nguyệt Nga ở bên cạnh cũng không có gì khác thường. Nhưng Lý Ỷ La quan sát được rất rõ ràng, vừa rồi ở trong đại sảnh, lúc nghe Vương Bác Quân thi đỗ, khóe mắt đuôi mày của nàng ta đều tràn ngập ý cười, nhưng khi nghe Tần Chung đỗ hạng nhất, thì tất cả ý cười kia đều biến mất không thấy tăm hơi.

Lý Ỷ La thầm hừ một tiếng trong lòng, nếu Lý Nguyệt Nga chỉ cảm thấy nội tâm nàng ta không được cân bằng, vậy nàng sẽ không xen vào. Bởi vì nàng không quản được trong lòng người khác nghĩ cái gì. Nhưng nếu Lý Nguyệt Nga dám vì vậy mà làm ra hành vi gì đó, thì nàng nhất định sẽ cho Lý Nguyệt Nga biết thế nào là lợi hại.

Tuy nhiên, Lý Nguyệt Nga là loại người kiêu ngạo, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng cũng sẽ không để cho người ta nhìn ra. Lúc ở đại sảnh, thật sự là vì quá bất ngờ không kịp chuẩn bị tinh thần, nên mới nhất thời luống cuống.

Hiện tại, Lý Nguyệt Nga đã điều chỉnh tâm trạng, sau khi Vương Bác Quân nói xong, nàng ta cũng bình thản nói tiếng chúc mừng Tần Chung và Lý Ỷ La.

"Đúng rồi, hiện tại đã yết bảng, chúng ta cũng nên về nhà. Khi nào thi hai người lên đường? Chúng ta cùng đi chung đi." Vương Bác Quân chúc mừng xong thì nói ra dụng ý khác khi đến đây của mình.

Lý Ỷ La nhìn Tần Chung.

Tần Chung nói: "Chờ lấy được công văn tú tài sẽ lên đường." Rời khỏi nhà lâu như vậy, cũng không biết Tần phụ có lập lại thói xấu không? Tiểu muội còn đang tính chuyện chung thân, chuyện nào cũng khiến hắn bận tâm.

"Ừm, thật hợp ý ta! Ích Dương phủ này cũng không còn chỗ nào để chơi, đến lúc đó, chúng ta cùng nhau về nhà." Vương Bác Quân tự vỗ tay một cái.

Vài ngày sau, nha môn bắt đầu phát công văn tú tài, Tần Chung và Vương Bác Quân đi lãnh công văn, sau đó đi bái kiến học chính đại nhân, rồi tụ hội với các vị tú tài cùng khoa cử. Vào khoảng đầu tháng bảy mới xuất phát lên đường về quê.

Mà lúc này, Tiểu Thanh Thôn đã hoàn toàn bùng nổ.

Tin vui vừa đến vào hôm qua. Khi ấy, Tần mẫu đang quở trách Mã Đại Ni và Tần Diệu trong sân, Tần phụ dẫn mấy đứa cháu đi hái quả hạnh ở cây đại thụ bên ngoài sân.

Keng! Keng! Keng!

Thời điểm tiếng chiêng trống vang lên ở đầu thôn, Mã Đại Ni còn tưởng ở đâu xảy ra chuyện náo nhiệt nên muốn đi xem, nhưng lại bị Tần mẫu giữ lại: "Đứng lại! Ngươi muốn đi đâu hả? Tháng năm, mỗi ngày ngươi đều than nóng, bán được một ngày thì muốn nghỉ mười ngày, ngày nào cũng cầm hạt dưa đi khắp thôn hóng chuyện. Bây giờ, ngươi lập tức đi quét chuồng gà cho ta!"

Mã Đại Ni vô cùng tiếc nuối nhìn nhìn về phía cửa lớn, nhưng không thể không cầm chổi đi quét chuồng gà. Nàng ta đi được vài bước thì bỗng nhiên quay đầu lại: "Mẹ, mẹ có nghe bên ngoài có người gõ chiêng không? Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi, chúng ta đi xem thử đi, chỉ xem một chút thôi."

Tần mẫu trừng mắt: "Ta thấy ngươi là đang ngứa đòn."

Mã Đại Ni bĩu môi, cực kỳ không tình nguyện mở cửa chuồng gà.

Đúng lúc này, cửa lớn ngoài sân chợt bị gõ vang mấy tiếng.

Tần mẫu giật mình vuốt ngực một cái, rồi mới đi ra mở cửa, aiz, làm gì gõ cửa lớn dữ vậy? Cũng không biết lúc này Ỷ La và Chung nhi sao rồi? Ở bên ngoài có quen hay không? Ăn có no, mặc có ấm không?....

Tần mẫu vừa đi vừa nghĩ. Mấy ngày nay, ngày nào bà cũng vậy. Rõ ràng mới một khắc trước còn đang suy nghĩ chuyện khác, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu lo lắng cho Lý Ỷ La và Tần Chung.

"Ai đó?"

"Tẩu tử, mau mở cửa đi! Lão tam nhà tẩu thi đỗ tú tài, quan sai đánh chiêng đến báo tin vui!"

Bên ngoài ồn ào, Tần mẫu vừa hỏi thì đã có rất nhiều giọng nói tranh nhau trả lời.

"Cái gì?" Tần mẫu vội vàng mở cửa: "Chung nhi nhà tôi đỗ tú tài?"

"Hả? Tam đệ đỗ tú tài?" Mã Đại Ni không biết đã vọt tới sau lưng Tần mẫu từ khi nào, giọng nói còn lớn hơn cả Tần mẫu.

"Cái gì? Lão tam đỗ tú tài?" Dưới cây hạnh, Tần phụ cũng lớn tiếng hỏi vọng lại, giọng ông vừa mừng vừa sợ, còn có chút không dám tin.

"Đúng vậy, Chung ca nhi đỗ tú tài, nghe nói còn giành hạng nhất, mau đi đi, tất cả mọi người đều đã kéo đến đầu thôn rồi."

"Mau, mau, lão bà tử, mau đi thôi...." Cả người Tần phụ như đi trên mây, giọng nói của ông cứ mơ mơ hồ hồ, trong nghẹn ngào còn có chút hưng phấn.

"A, được!" Sau khi hoàn hồn, Tần mẫu vội đuổi theo Tần phụ, cùng hàng xóm láng giềng đi đến đầu thôn.

"Tam đệ nhà mình đỗ tú tài!" Sau khi Mã Đại Ni xác định tin tức liền nhéo đùi một cái, ui da mẹ ơi! Tần gia bọn họ cuối cùng cũng có người ra làm quan rồi?

Mọi người đi đến nửa đường thì thấy quan sai cũng đang đi tới từ phía đối diện. Mọi người chỉ Tần phụ, Tần mẫu nói đây là cha mẹ của Tần tú tài. Mã Đại Ni cũng nhao nhao lên tiếng: "Còn tôi nữa, còn tôi nữa, tôi là nhị tẩu của tú tài lão gia!"

Quan sai vừa nghe nói đây là cha mẹ Tần Chung, mặt mày lập tức lộ ý cười: "Tần thái gia, Tần thái phu nhân, Tần Chung_Tần tướng công chiếm ngao đầu kỳ thi viện năm nay của Ích Dương phủ, xin chúc mừng hai người!"

"Ngao đầu là gì?" Mã Đại Ni vội hỏi.

"Ngao đầu.... Chính là hạng nhất!" Hai mắt Tần phụ trợn to, tự mình lẩm bẩm, sau đó bỗng trợn trắng mắt, kích động quá nên hôn mê bất tỉnh.

_______________

Sa: trong bản covert hạng nhất gọi là đệ nhất danh, ngao đầu là án đầu.

_từ án đầu này Sa chưa từng nghe qua, nhưng hiểu được chính xác nghĩa của nó là người đứng đầu khoa thi.

_còn từ ngao đầu, chiếm ngao đầu thì Sa nghe rất nhiều, trong những bộ phim cổ trang TVB do Sài Gòn phim lồng tiếng luôn dùng từ này. Trong các vở tuồng cải lương hồ quảng cũng dùng từ này. Cho nên Sa lựa chọn đổi từ án đầu trong văn covert thành từ ngao đầu.