Mắt thấy nộ khí của Chu Thanh lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được leo lên mặt, Chu Hoài Sơn lập tức tiến lên kéo lấy tay nàng.
"Khuê nữ, con gái ngoan, trước khi thi ta nghỉ ngơi một chút, nghỉ cũng đã nghỉ rồi, bây giờ con nổi giận cũng không thể để đảo ngược thời gian được, không phải sao? Bớt giận bớt giận, ta bảo đảm, thời gian sau này, thẳng đến ngày cuối cùng trước khảo thi, cũng tuyệt đối không nghỉ ngơi.

A? Đừng tức giận, sinh khí mau già lắm, con tuổi còn trẻ, vạn nhất không gả ra được chẳng phải thua thiệt lớn sao?"
Chu Thanh vô lực suy sụp đầu vai, thở dài một hơi: "Cha cam đoan đây là ngày nghỉ cuối cùng trước khi thi?"
Chu Hoài Sơn lập tức đứng nghiêm, giơ lên ba ngón tay thề thốt: "Cam đoan."
Chu Thanh lườm hắn một cái.
Chu Hoài Sơn cười hì hì lắc lắc cánh tay Chu Thanh nói: "Con gái ngoan, nói cho cha nghe một chút, hoa này con bán như thế nào, đại hòa thượng kia thế mà một hơi mua đến 2000 lượng!"
Ra tay rộng rãi như vậy, rất giống tác phong của Chu Hoài Sơn hắn a!
Đang nói chuyện, Thẩm Lệ cùng Chu Hoài Lâm đã trở về.

Chu Thanh ngồi trên ghế bành trong viện, đem chuyện hôm nay từ đầu chí cuối nói lại một lần.

Chu Hoài Sơn nghe xong, tức giận đến tái cả mặt.
"Vương bát đản, chỉ biết khi dễ khuê nữ của ta!"
Xắn tay áo lên, Chu Hoài Sơn vỗ bôm bốp vào bắp chuột của mình, nói: "Chờ Chu Hoài Sơn ta đậu cao trung, ta nhất định sẽ giết chết hắn!"
Bộ dáng cắn răng nghiến lợi, giống như có huyết hải thâm cừu.
Thẩm Lệ thì lại không có phản ứng quá lớn.

Hôm nay trước khi Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm đi ra ngoài, hắn đã an bài một ảnh vệ âm thầm đi theo, phòng ngừa Chu Hoài Hải làm loạn.

Chuyện xảy ra tại chùa, vừa rồi ảnh vệ đã tìm cơ hội nói cho hắn biết.

"Chỉ cần sư phó một ngày còn chưa đậu cao trung, một ngày còn không vượt qua tên Chu Viễn kia, thì Chu Hoài Hải sẽ vĩnh viễn bày trò hãm hại sư phó cùng Thanh cô nương."
Trừ phi Chu Hoài Hải chết.
Chu Hoài Lâm nặng nề thở dài.

Chuyện hôm nay, thực sự khiến trong lòng hắn biệt khuất lại khó chịu.

Đây chính là cha ruột của hắn a! Hơn nữa, ông ấy gây ra chuyện như vậy, lại bị vạch trần trước mặt mọi người, không chỉ không có một tia ăn năn, còn có thể lẽ thẳng khí hùng đến thế!
"Đúng rồi, Thanh nha đầu, sao trong túi của ta lại có đóa hoa lụa vậy?" Vừa rồi vẫn không có cơ hội nào để hỏi nàng.
Chu Thanh cười đáp: "Lúc thúc và Chu Bỉnh Đức đi nói chuyện ấy, ta nhét vào."
Chu Hoài Lâm liền thở dài một hơi.
Chu Bình nháy mắt suy nghĩ một hồi, đáy mắt chợt sáng lên, nhìn về phía Chu Thanh: "Đại tỷ, nói như vậy, hôm nay chẳng khác gì là tỷ móc từ trên người Chu Hoài Hải được 3000 lượng bạc?"
Chu Bình nói xong, đám người..
Ôi cha mẹ ơi! Là đạo lý gì đây! Tính cả 1000 lượng lần trước.

Chu Hoài Hải hết thảy đã cống hiến cho bọn họ 4000 lượng! Bốn ngàn lượng a! Cái này..

Khoản kếch xù này làm cho người ta vui sướng phát điên rồi!
Chu Thanh cười hì hì đáp: "Tiền bán hoa, lát nữa chúng ta tính."
Người một nhà đang nói giỡn, tộc trưởng lại tới.

Lần này, không riêng gì tộc trưởng, phía sau ông ta còn có vô số thôn dân đi theo.

Liếc nhìn lại, đại khái chừng cả một thôn luôn rồi.

Triệu bà tử trước đó đứng cùng Tôn thị ở cửa thôn chế nhạo Chu Thanh cũng đứng trong đám người, con mắt quét thật nhanh quét viện tử của Thẩm Lệ một vòng.
"Nghe nói Lâm ở trong thành làm mua bán lớn, như thế nào? Một nhà các ngươi kiếm tiền, không nghĩ tới hương thân phụ lão trong thôn chúng ta sao?"
Vừa nghe được lời này, Chu Thanh lập tức hiểu ra.
Phương trượng chùa Bạch Vân tự mình đến lấy hoa, tin tức này sợ là chớp mắt đã truyền khắp toàn bộ Khánh Dương thôn.

Mặc dù bọn họ không biết hoa này đến cùng là bán bao nhiêu tiền, nhưng cũng không trở ngại bọn hắn đỏ mắt ghen tỵ.

Con người chính là như vậy.

Ngươi cung cấp cho hắn thư viện, cho hắn đọc sách miễn phí, hắn cảm tạ ngươi.

Nhưng nếu ngươi kiếm được nhiều tiền, phần cảm tạ kia liền trở nên không đáng một đồng.

Hắn chỉ có thể cảm thấy ngươi đang ăn mảnh một mình, không nghĩ đến người khác!
Chu Thanh đang muốn nói chuyện, Chu Hoài Lâm đã tiến lên một bước, nói: "Chúng ta chẳng phải là đang đi trước thăm dò đường làm ăn một chút sao, nếu bán tốt sẽ nói cho mọi người nghe."
Nói rồi, Chu Hoài Lâm đi về phía khố phòng nhà mình, kéo cửa khố phòng ra.
"Ừm, thứ chúng ta bán chính là loại hoa lụa này, nếu các ngươi muốn học tay nghề, mẹ Bình tử có thể dạy, cam đoan dạy đến khi mọi người đều học xong mới thôi."
Chu Hoài Lâm vừa mở cửa phòng, lập tức mấy bà tử đã tràn tới.

Tranh nhau chen lấn vào trong.
"Đây là hoa gì?"
"Hoa giả làm bằng sa lụa, mà sa lụa này, huyện thành có bán, tám mươi hai đồng một thớt."

Nghe xong giá tiền này, thôn dân đồng thời hít vào một hơi khí lạnh.
"Tám mươi hai đồng? Đắt như vậy?"
Chu Hoài Lâm liền cười nói: "Cho nên mới không nói với mọi người."
Dừng một chút, Chu Hoài Lâm lại nói: "Tám mươi hai đồng mặc dù quý, nhưng nếu các ngươi thật sự muốn làm vụ mua bán này, thì mấy nhà kết minh lại với nhau, cùng góp tiền, mua lụa trở về làm, chờ bán được tiền lại chia nhau.

Loại chậu hoa lớn này mặc dù bán được giá, nhưng cũng cần phải có tài năng, mọi người nếu muốn buôn bán được, không ngại thử làm hoa nhỏ trước, một đóa cũng có thể bán được."
Lời này của Chu Hoài Lâm xem như đã cực kỳ chu đáo.

Các ngươi hỏi cái gì, ta đều nói cho các ngươi biết cái đó, không hề giấu giếm chút nào.
Triệu bà tử đỏ mắt nhìn hoa lụa, nói: "Lâm, nhà ngươi cũng không nhiều tiền a, lấy bạc ở đâu ra mua lụa?"
Chu Hoài Lâm liền cười nói: "Trước đó ta và Thanh nha đầu không phải đã đi bán chữ sao, cũng kiếm được chút lời, nhị ca chép sách cũng kiếm được một ít, lại mượn thêm của chưởng quỹ nhà in trên huyện thành, lúc này mới góp đủ tiền vốn."
Tộc trưởng vốn là bị mọi người bức tới, Chu Hoài Lâm nói như vậy, tộc trưởng lập tức liền thở phào một hơi.
"Người ta mua bán các ngươi cũng nhìn thấy, Lâm cũng đã nói, các ngươi muốn học tay nghề, vợ hắn sẽ dạy.

Nhà ai muốn làm, nhanh đi mua lụa đi, tản tản."
Đám người được lời này, thăm dò khố phòng lần nữa, rồi tụ ba tụ năm tản đi.

Nhiều người động tâm tư, suy nghĩ đi mua lụa chung.

Nhưng cũng có người nổi lên tâm tư khác..
Đôi mắt Triệu bà tử đảo quanh chỗ đặt hoa lụa, quay đầu cười hì hì nói với Chu Hoài Lâm: "Lâm, lần này kiếm lời nhiều tiền như vậy, không bằng cấp cho Triệu thẩm một chút tiền vốn, chờ Triệu thẩm bán được sẽ trả lại cho ngươi."
Chu Hoài Lâm..
Chu Bình nghe thấy, quay đầu nháy mắt với Chu Hoài Sơn một cái, bạch bạch bạch chạy trở về trong phòng.
Lúc trở ra, trong tay còn cầm theo một trang giấy.
"Bà Triệu muốn mượn tiền nhà ta cũng được, ngài điền thông tin rồi ấn dấu tay vào đây."
Điền thông tin? Ấn dấu tay?
Chu Thanh liếc mắt nhìn tờ giấy trong tay Chu Bình.


Thật đúng là một tờ giấy vay nợ.
Tiêu đề: Giấy vay tiền.
Nội dung bên dưới:
Tính danh, giới tính, năm sinh, thể trọng.
Phụ mẫu, vợ chồng, con cái, tính danh, giới tính, năm sinh, thể trọng.
Nơi ở.
Nơi ở của Phụ mẫu, vợ chồng, con cái.
Lí do vay tiền( một ngàn năm trăm chữ lý do).
Người bảo lãnh.
Tính danh, giới tính, năm sinh, thể trọng, nơi ở của người bảo lãnh.
Làm người bảo lãnh bảo đảm lý do( một ngàn năm trăm chữ)
Liếc nhìn tờ giấy vay nợ, khóe mắt Chu Thanh hung hăng giật giật liên hồi.

Ác tâm!
Chu Hoài Sơn đắc ý nở nụ cười.
Triệu bà tử không biết chữ, liếc mắt nhìn tờ giấy, cười hì hì hỏi: "Đây là cái gì?"
Chu Bình liền đọc to từng từ, từng chữ trong đó.
Giấy vay nợ còn chưa đọc xong, khuôn mặt Triệu bà tử đã đen như đít nồi: "Tiểu vương bát đản, ta không vay tiền, ai ác tâm làm ra thứ đồ chơi bát nháo này hả!"
Chu Bình há miệng liền nói: "Ác tâm chính là kẻ muốn tay không bắt sói đấy."
"Ngươi.." Triệu bà tử tức giận giậm chân, chỉ vào mũi Chu Bình nói với Chu Hoài Lâm: "Lâm, đứa con này của ngươi thật là giỏi a!"
Chu Hoài Lâm cười hắc hắc, đáp: "Đúng là rất giỏi!"
Triệu bà tử..
"Khó trách Hoài Hải muốn đoạn tuyệt quan hệ với các ngươi." Cười lạnh một tiếng, Triệu bà tử âm dương quái khí nói tiếp: "Mọi người đều là hương thân trong một thôn, ta không phải chỉ là muốn mượn ngươi chút tiền thôi sao, ngươi.."
Mắt thấy Triệu bà tử muốn náo, vợ tộc trưởng lập tức tiến lên kéo bà ta lại..