Đối chiếu chữ viết ở hai nơi, nhị hoàng tử thậm chí cảm thấy là một rồi, cũng không cần so sánh nữa, nhưng hắn vẫn rất nhẫn nại, so sánh từng chữ một. So sánh xong mới phát hiện, hai bản chữ viết này, đâu chỉ cùng một nội dung, ngay cả trình tự viết cũng giống nhau như đúc. Muốn nói không phải do một người viết, cũng rất khó mở miệng.

Đối chiếu xong, không đợi nhị hoàng tử mở miệng, thế tử Ninh Vương Phủ liền nói: "Có thể để cho ta xem một chút không?"

Nhị hoàng tử quay đầu nhìn hắn, thế tử Ninh Vương Phủ đưa mắt nhìn tờ giấy, nói khẽ: "Minh Nguyệt.. Minh Nguyệt là của thê tử của ta, dáng vẻ của nàng cùng Chu Thanh cơ hồ giống nhau như đúc."

Lời này có ý tứ gì, căn bản không cần phải nghĩ.

Trầm Minh Châu lập tức hoảng loạn nói: "Ta mới là muội muội của Trầm Minh Nguyệt, nàng và Chu Thanh, không có quan hệ gì cả, không có! Trên đời này, người với người giống nhau thì có gì mà lạ!"

Chu Thanh liền cười lạnh đáp: "Trên đời này, người với người giống nhau rất nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác, ta với Trầm Minh Châu, lại chính là tỷ muội ruột."

Nói rồi, Chu Thanh lấy ra một sợi dây chuyền nhỏ.

Mặt dây hình trăng lưỡi liềm, dùng dây đỏ xuyên lấy, nàng xoay mặt dây về phía Trầm Hạt, nói: "Ông hẳn là không thể không biết chứ!"

Trong chớp mắt Trầm Hạt nhìn thấy mặt dây chuyền, chỉ cảm thấy máu huyết cả người như chảy ngược, lao thẳng một đường lên đến đỉnh đầu. Hắn vội vã đưa tay giật lấy.

Chu Thanh đã hành động nhanh hơn, lập tức thu tay về: "Tay ông bẩn!"


Bàn tay giơ ra giữa không trung của Trầm Hạt lập tức cứng đờ.

Chu Thanh mặt không đổi sắc, nói: "Đây là vật mẹ ta cho ta, ta tin, Trầm đại nhân cùng phu nhân của ông đều nhận ra thứ này, nó là.. tín vật định tình! Đáng tiếc, định không phải tình, mà là mệnh! Ta không có yêu cầu khác, ta chỉ muốn đồ cưới năm đó của mẹ ta."

Hoàng thị sợ hãi quá độ, không ngừng run lên, nhưng bà ta vẫn cố gắng chịu đựng, hô: "Hạt ca, đừng nghe nàng nói cái gì thì chính là cái đó, một sợi dây chuyền mà thôi, không thể chứng minh cái gì!"

Trầm Hạt bình tĩnh nhìn Chu Thanh, nhìn khuôn mặt giống Hoàng Thần như đúc kia. Một sợi dây chuyền không thể chứng minh cái gì! Nhưng sợi dây chuyền này, là hắn tự mình đeo lên cho Hoàng Thần, trên một góc mặt dây chuyền bị khuyết một mảnh, là năm đó, hắn dạy Hoàng Thần cưỡi ngựa, lúc xuống ngựa, Hoàng Thần vô ý va chạm mà tạo thành. Chỗ tổn hại nhỏ này, không có người thứ hai biết đến. Đây chính là đồ của Hoàng Thần! Chu Thanh.. Cũng chính là con gái của Hoàng Thần!

Giờ khắc này, hắn tinh tường vô cùng. Nhưng.. Nếu như hắn cứ thế mà nhận, dựa theo thái độ hiện tại của Chu Thanh, nàng nhất định sẽ mang toàn bộ của hồi môn năm đó của Hoàng Thần đi. Chuyện này tuyệt đối không được!

Mắt thấy việc đại sự của Minh Châu sắp diễn ra, nếu như bây giờ để Chu Thanh đem của hồi môn của Hoàng Thần đi, vậy thì đồng nghĩa với việc của hồi môn của Minh Châu sẽ thiếu đi ít nhất một nửa. Đến lúc đó, hắn phải bổ sung như thế nào! Hắn không thể nhận!

Trầm Hạt âm thầm tình toán trong lòng một lát, sau đó hắn nghiêm mặt lắc đầu, nói: "Vật này, ta chưa từng thấy qua!"

Quả tim đang treo ngược trên cổ họng của Hoàng thị lập tức được thả lỏng ra, bà ta trố mắt nhìn chồng một lát, tiếp đó mới ý thức được lừi này của Trầm Hạt là có ý gì, lập tức nhìn Chu Thanh, quát: "Ngươi có nghe hay không? Mơ tưởng dùng những thứ đồ vớ vẩn này tới quấy loạn nhà ta! Ra ngoài!"

Mười phần hùng hổ.

Chu Thanh nghe nói, Trầm Hạt đối với Hoàng Thần chính là tình cũ khó quên. Từ đầu đến cuối đều khắc cốt ghi tâm. Ha ha! Thật ahihi khắc cốt ghi tâm mà!


Đáy mắt Chu Thanh lóe lên hàn quang, nhìn Trầm Hạt, nói: "Không biết phải không? Được, nếu ông đã không biết thứ này, vậy ta cho ông xem một thứ khác!"

Nói rồi, Chu Thanh lấy ra một bức họa. Mở ra, giơ đến trước mắt Trầm Hạt.

"Người này, ông hẳn là không thể không biết chứ nhỉ!"

Ngay khi Trầm Hạt vừa nhìn thấy bức họa kia, toàn thân giống như là bị sét đánh trúng.

"Ngươi.. Ngươi làm sao lại.."

Hắn như đột nhiên nhìn thấy ác quỷ, lại chẳng khác nào ngay giữa ngày ban mặt bị lột hết quần áo, hoảng sợ chấn kinh, phẫn nộ, xấu hổ cùng nhau phun trào, khiến ngay cả một câu dầy đủ Trầm Hạt cũng không thể nói được.

Hoàng thị không rõ ràng cho lắm, nhưng bà ta biết, hôm nay Chu Thanh đến chính là lai giả bất thiện.

Chu Thanh nhíu mày, nói tiếp: "Muốn ta nói cho ông biết hắn tên là gì không? Muốn ta nói ra bí mật mà ông không muốn cho người khác biết không?"

Trầm Hạt nghiến răng nghiến lợi, trợn to hai mắt, quát: "Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì!"


Chu Thanh nhún vai, đáp: "Rất đơn giản, ta muốn đồ vật của mẹ cùng tỷ tỷ ta!"

Thế tử Ninh Vương Phủ lập tức liếc nhìn Chu Thanh một cái. Vốn dĩ, hắn tới là để lấy đồ của Trầm Minh Nguyệt, nhưng ngày đó, lúc Trầm Minh Nguyệt ở Đại Lý Tự khanh phủ đệ, đồ của nàng chỉ là mấy thứ đồ chơi nhỏ của tiểu nữ nhi mà thôi. Lúc trước hắn không muốn phá đi cảm giác an tĩnh này, nên vẫn không mang đi. Lần này, trong nhà Trầm Hạt náo ra chuyện lớn như vậy, hắn mới muốn mang đồ của nàng rời đi. Nhưng bây giờ.. Hắn không chỉ muốn mang những thứ này đi nữa..

Khẽ hắng giọng, thế tử Ninh Vương Phủ cất tiếng: "Trước kia, ta coi Minh Nguyệt làm vợ, mặc dù nàng đã không còn tại thế, nhưng ta vẫn làm đủ ba mai sáu mời không thiếu một phân."

Thế tử Ninh Vương Phủ đột nhiên mở miệng khiến cho cảm giác bất an trong lòng Hoàng thị lại càng tăng thêm.

"Ngươi muốn làm gì?"

Thế tử Ninh Vương Phủ lập tức đáp: "Lúc đó, ta đưa sính lễ tới, cũng đón Minh Nguyệt làm vợ, nhưng đồ cưới của Minh Nguyệt từ đầu đến cuối không hề được đưa qua, hôm nay ta tới, là để lấy đồ cưới của nàng."

Oanh! Lời này giống như một đạo thiên lôi, bổ thẳng vào đỉnh đầu Hoàng thị.

Những lời Chu Thanh nói, bà ta còn có thể để Trầm Hạt hồ ngôn loạn ngữ, lấp li3m cho qua không thừa nhận, ai cũng không thể chứng minh Chu Thanh thật sự là con gái của Hoàng Thần.

Nhưng lời này của thế tử Ninh Vương Phủ, bà ta lại lừa gạt không nổi.

Lúc thế tử Ninh Vương Phủ đưa sính lễ tới, số lượng to lớn, kinh động đến toàn bộ kinh thành. Bọn họ nhận. Trầm Minh Nguyệt cũng đích xác là trở thành vong thê của thế tử Ninh Vương Phủ. Nhưng.. Của hồi môn của Trầm Minh Nguyệt..

Hoàng thị gắt gao nắm chặt quyền, toàn thân run lên: "Ngươi muốn chỗ đồ cưới này làm cái gì, ngươi còn thiếu chút đồ này.."

Nhị hoàng tử nhíu mày nhìn sang.


Thế tử Ninh Vương Phủ mặt không biểu tình, đáp: "Ta không thiếu, nhưng mà ta muốn tưởng niệm Minh Nguyệt, đồ của nàng, ta phải lấy về, bây giờ nàng là người của Ninh Vương Phủ ta."

"Nhiều năm như vậy ngươi cũng không muốn.."

"Hiện tại ta muốn." Thế tử Ninh Vương Phủ ngắt lời Hoàng thị, nói: "Cứ dựa theo phần hồi môn các ngươi chuẩn bị trước đó, đưa cho ta đi."

Hoàng thị muốn cự tuyệt, lại nói không ra lời, bà ta chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Trầm Hạt.

Mà lúc này, trong đầu Trầm Hạt chỉ còn khuôn mặt trong bức họa Chu Thanh giơ ra mà thôi! Tại sao Chu Thanh lại biết thứ này! Đây đã là chuyện của 20 năm trước, làm sao Chu Thanh lại biết!

"Tất nhiên thế tử muốn lấy đi phần hồi môn của tỷ tỷ, vậy ta cũng không tranh với ngài, ta sẽ không lấy phần hồi môn của mẹ ta dành cho tỷ tỷ. Hoàng gia cũng là danh gia vọng tộc Giang Nam, trước kia lúc mẹ ta xuất các, đồ cưới cũng không ít."

Khẽ ngừng lời một lát, Chu Thanh nhìn sang Hoàng thị tiếp lời: "Không phải là, bây giờ Trầm Minh Châu xuất các, các ngươi định dùng đồ cưới của tỷ tỷ ta làm đồ cưới cho Trầm Minh Châu đấy chứ! Xì! Các ngươi cũng thật đúng là không sợ kiêng kị!"

Hoàng Thần cùng Trầm Minh Nguyệt, đều là người đã chết.

Sắc mặt Trầm Minh Châu lập tức trắng nhợt, khẽ run lên, ngã ngồi lên ghế.

Nhị hoàng tử nhăn mày, nhìn Trầm Minh Châu, lại nhìn Hoàng thị nói: "Ta không quan tâm đồ cưới của Minh Châu. Phần đồ cưới của Minh Nguyệt, nên để cho thế tử Ninh Vương Phủ mang đi."

Hắn không nhắc đến Chu Thanh. Người Trầm gia không nói gì thêm, hắn tự nhiên cũng không thể nhận định Chu Thanh chính là con gái của Hoàng Thần.