Ký ức của nguyên chủ, Chu Thanh đều có, dựa theo ký ức, Chu Thanh bắt đầu đốt lò nấu cơm.

Từ lúc nấu cho đến khi ra nồi, nàng làm cơm đã quen, Chu Hoài Hải cũng chọn đúng thời điểm để trở về.
Chu Hoài Hải trở về, liền có nghĩa là dọn cơm.

Chu Hoài Sơn bị thương ở chân, không thể tới ăn, Chu Thanh lấy cho hắn một bát cơm đầy tú ụ.
"Lấy nhiều như thế làm cái gì, hắn nằm trên kháng cả ngày, ăn nhiều được ích gì? Rút ra một nửa!" Tôn thị tức giận.
Chu Thanh không để ý tới bà ta, bưng bát đi ra ngoài.
"Ta nói ngươi không nghe thấy hả? Nha đầu chết tiệt kia, đứng lại cho ta!" Tôn thị nổi giận, đập đũa lên bàn.
"Nương bớt giận, bớt giận."
Vương thị đại phòng nhanh chóng vuốt lưng cho Tôn thị, một mặt không vui nhìn Chu Thanh, nói: "Bà nội ngươi đang nói ngươi đấy!"
Bước chân Chu Thanh không ngừng lại, một đường bưng cơm đi.

Tam phòng Chu Hoài Lâm cùng vợ hắn, Triệu thị, liếc mắt nhìn nhau, tiếp đó giả bộ như cái gì cũng không biết, cúi đầu ăn không lên tiếng.
Khuê nữ của Chu Hoài Lâm là Chu Dao cũng tầm tuổi như Chu Thanh, hai người bây giờ ở một phòng, cảm tình rất tốt, đang muốn thay Chu Thanh nói chuyện, liền bị Triệu thị tùm chặt tay ở dưới bàn.
"Nương, người túm tay tỷ tỷ làm gì?" Tiểu nhi tử Chu Bình của nhị phòng mới năm tuổi, mở to đôi mắt không hiểu nhìn Triệu thị.
Triệu thị..


Con với chẳng cái!
Vương thị khinh miệt liếc nhìn Triệu thị, giống như đang nhìn một kẻ ngu xuẩn!
"Nàng đây là muốn tức chết ta!" Tôn thị tức giận đến mắt mũi trắng bệch, ánh mắt như cái móc sắt nhìn chằm chằm cửa ra vào: "Chu gia làm sao lại đẻ ra một thứ hỗn trướng như thế cơ chứ."
Tôn thị hùng hùng hổ hổ, cả nhà tam phòng cúi đầu không ngừng và cơm.

Lão gia tử không ngừng đũa, bọn họ liền có thể ăn.
Đưa xong cơm cho Chu Hoài Sơn, Chu Thanh mặt không biểu tình vòng trở lại, giống như không có chuyện gì, ngồi xuống vị trí của mình.

Nguyên chủ từ nhỏ đã là một đứa cứng cỏi rắn mặt, cho nên Chu Thanh mới dám làm như vậy, bằng không, thiết lập nhân vật tương phản quá lớn, sợ sợ phản tác dụng.
"Có thể ăn một chén cơm to như thế, hẳn là cái chân này cũng đã không có việc gì, ngày mai xuống ruộng làm việc đi!"
Tôn thị hung dữ trừng Chu Thanh, bắt đầu cầm đũa ăn cơm.
"Ngày mai cha ta không xuống ruộng làm được." Chu Thanh nghiêm mặt trả lời.
"Về sau cũng sẽ không làm."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Chu Thanh.
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói cái gì?"
Chu Thanh giống như bộc phát, quẳng đôi đũa lên bàn, đứng phắt lên.
"Đại bá chỉ mới nghẹt mũi cảm mạo, bà đã buộc cha ta nửa đêm mùa đông khắc nghiệt đi lên trấn mời đại phu, đại phu mời tới, khám bệnh cho đại bá, kết quả cha ta bị đông cứng sốt cao, bà cũng không để đại phu khám cho cha ta, nói là trong nhà không có tiền.

Đại bá là con trai của bà, cha ta thì không phải sao? Đại bá cảm mạo bà có tiền xem bệnh, cha ta vì mời đại phu cho đại bá mà phát sốt bà liền không có tiền?

Đại ca chỉ trầy chút đầu gối, bà bắt Dao nhi đêm hôm khuya khoắt đi lên trấn mua thuốc, đại ca là chái trai của bà, bà thương hắn, nhưng bà lại không sợ một nữ tử như Dao nhi đêm hôm khuya khoắt gặp phải người xấu sao?
Cha ta bị trâu dẫm gãy chân, nằm trên giường một ngày, bà đã vào hỏi thăm lần nào chưa? Bây giờ bởi vì cha ta không xuống ruộng làm việc được, bà ngay cả một bát cơm cũng đều không nỡ cho ông ấy ăn? Bà đây là nuôi con hay là nuôi súc sinh vậy!
Đã vật từ nay, ai thích là ruộng thì làm, cha ta không làm nữa, chờ chân cha ta tốt, ta sẽ cho cha ta đi đọc sách!"
Lần này, không đợi Tôn thị đập đũa, Chu lão gia tử đã nổi giận trước tiên.
"Ngươi nói cái gì vậy?"
Đối với sự tức giận của người đứng đầu Chu gia này, Chu Thanh không sợ hãi chút nào.
"Ta chính là nói tiếng người, sao nào? Ông nội nghe khó chịu? Ta nhìn cha ta nằm ở trên giường không có người quản, trong lòng ta cũng khó chịu, ta hỏi ông, nếu người bị thương ở chân là đại bá, các người có mời đại phu không? Nếu ông nội nói không mời, thì hôm nay ta liền nhận sai!"
Chu Thanh cứng cổ nhìn chằm chằm Chu lão gia tử.
Chu lão gia tử..
Tôn thị tức giận da mặt xám trắng, quát Chu Thanh: "Cha mày có thể so sánh với đại bá sao?"
Chu lão gia tử quay đầu trừng bà ta một cái.
Tôn thị..

Trừng ta làm gì?
Chu Thanh cười lạnh: "Cha ta không giống đại bá, cha ta cùng tam thúc đều phải vì cái này nhà đi sớm về tối, làm trâu làm ngựa, tiền kiếm được toàn bộ đều giao cho ông bà, bản thân một cắc cũng không có, đại bá lại khác, bá ấy ăn trong nhà uống trong nhà, tiền dạy học kiếm được lại tự mình tiêu."
"Đại bá của ngươi là người đọc sách, phải xã giao, cha mày có thể giống sao? Nó cũng phải xã giao à?"
Thấy Chu Thanh nắm chặt lấy nam nhân của mình mà nói, Vương thị tức giận nói, khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy vẻ khinh bỉ.

"Vậy Đại bá mẫu có đi học đâu? Vì sao tam thẩm suốt ngày vội vàng chân không chạm đất, Đại bá mẫu ngài thì cái gì cũng không làm, ngài xem một chút, ngài đang mặc gì, tam thẩm lại đang mặc gì? Dựa vào cái gì chứ hả?
Hôm nay liền một nói một câu, nếu về sau đại bá gãy chân, các ngươi cũng không mời đại phu, thì ta coi như xong, nếu như các ngươi không dám nói ra câu này, vậy thì cha ta cũng không đáng mệt mỏi bản thân đến chết để kiếm tiền nuôi người khác!"
Nói xong, Chu Thanh quay đầu rời đi.

Lưu lại một nhà trợn mắt hốc mồm.

Tôn thị miệng há ra, gào khóc rung trời: "Ngươi xem con vương bát đản này nói cái gì! Nó còn muốn so sánh với lão đại, nó dựa vào cái gì mà so!"
Chu lão gia tử đen mặt rống Tôn thị: "Ngậm miệng!"
Lại quay đầu nói với Chu Hoài Lâm: "Đi lên trấn mời đại phu cho nhị ca ngươi đi."
Chu Hoài Lâm đã sớm muốn đi, nhị ca nếu sự bị hủy chân, đáng thương nhất chính là hai anh em bọn họ.

Nhưng bất đắc dĩ trong tay hắn không có tiền, không mời nổi.

Được lời này, hắn liền lập tức đứng dậy.
Tôn thị kéo Chu Hoài Lâm lại: "Không được đi, mời đại phu cái gì, nhà nông nào có quý giá như thế, động một chút lại mời đại phu, trong nhà cũng không phải địa chủ phú thân, làm gì có tiền nhàn rỗi như thế."
Chu Hoài Lâm chỉ cảm thấy bàn chân có chút lạnh: "Nương, cũng không thể trơ mắt nhìn nhị ca gãy chân a."
"Đúng vậy, nương, hay là mời đại phu xem sao, tiền trả công cho thầy giáo của Viễn ca nhi tháng sau mới phải giao đâu."
Vương thị xen vào một câu: "Lúc nào cũng có thể kiếm ra."
Tôn thị vốn là không nỡ, vừa nghe Vương thị nhắc đến tiền trả công cho thầy giáo của Chu Viễn, Tôn thị càng quyết tâm không ra tiền.
Hất Chu Hoài Lâm ra, Tôn thị nói với Chu lão gia tử: "Tháng sau phải trả tiền dạy học cho thầy giáo của Viễn ca nhi, lại sắp Trung thu còn phải chuẩn bị cho tiên sinh quà tặng, nào có tiền nhàn rỗi, nếu như ông có, thì ông tự lấy ra đi."
Chu Hoài Lâm nhìn sang cha hắn.


Chu lão gia tử ngồi xổm ở dưới mái hiên, cộp cộp hít khói, mày nhíu lại thành một cục, từ đầu đến cuối không nói một câu.
Chu Hoài Lâm chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, quay đầu nhìn về phía Chu Hoài Hải, gọi: "Đại ca!"
Chu Hoài Hải ho một tiếng, nặng nề thở ra một hơi: "Chờ Viễn ca nhi đỗ cao trung, là thời điểm cả nhà chúng ta hưởng phúc."
Một trận cơm tối, cứ như vậy buồn bã chia tay.
Tôn thị bị Chu Thanh làm cho tức điên, muốn vọt tới nhị phòng giáo huấn nàng, bất đắc dĩ Chu Thanh đã khóa trái cửa phòng, Tôn thị không vào được, liền đứng ngay dưới mái hiên nhị phòng mắng hơn nửa canh giờ.
Không nói đến vợ chồng Tam phòng bị đâm lòng trở về nói với nhau những gì, Chu Thanh chờ người Chu gia đều ngủ hết, mới mở cửa phòng, vác cây cuốc ra cửa.

Trong đêm, tóc tai rối bù, y phục màu vàng nhạt.
Phía trước mộ tổ Chu gia, mượn ánh trăng, Chu Thanh đánh giá mộ bia một lúc, cuối cùng giống như chọn dưa hấu vậy, lựa trúng một nấm mồ.
"Chính là mày!"
Nàng đưa tay vỗ vỗ bia mộ, sau đó xoa xoa tay mấy lần, vung cuốc bổ xuống.
Phập! Phập! Phập!
"Người khác xuyên qua, không phải đoàn sủng thì chính là ngọt sủng, không phải võ công cao cường thì chính là người mang y thuật, kém nhất, là xuyên vào trong sách, có kịch bản trong tay, ai giống như ta! Chẳng lẽ ta không phải là đóa hoa của tổ quốc sao!"
Vừa đào mộ, Chu Thanh vừa nghiến răng nghiến lợi lầm bầm chửi.
Không có hệ thống siêu cấp trong truyền thuyết, không có nam chính soái khí tuyệt thế xuất hiện.

Không có thì cũng coi như xong, lại còn rước thêm một ông bố chỉ biết ham ăn biếng làm!
"Cô..

Cô nương.".