Diệu Diệu hơi nhăn mặt, nhẹ nhàng bước vào trong nhặt đống đồ chơi rơi dưới đất lên.
Cô mang tới đây rất nhiều, hai tay ôm không hết, khó khăn lắm mới cầm được một ít, vừa định xoay người rời đi thì "Ai nha" một tiếng ảo não.
Trì Ngọc cầm lấy con hổ vải, tự mình đi theo phía sau Diệu Diệu: "Nhóc con, muội đây là tha thứ ta rồi sao?"
"Còn lâu!" Diệu Diệu tức giận nói: "Huynh lừa gà của ta, ta sẽ không tha thứ cho huynh."
"Ta về sau sẽ tặng muội một trăm con gà, cả bạc nữa, muội xem, ta bị phụ thân đuổi khỏi nhà, bây giờ đã thảm như thế này rồi, thiếu chút nữa bệnh chết." Trì Ngọc nói xong, cố ý ho khan hai tiếng, Diệu Diệu lập tức nhìn lại, trong mắt tràn đầy lo lắng. Trì Ngọc thấy vậy bèn nói: "Phụ thân bảo chỉ khi nào muội chịu tha thứ thì mới cho ta vào nhà, bên ngoài lại vô cùng nguy hiểm, nếu ta chết ở bên ngoài thì phải làm sao?"
Cô nghiêm khắc sửa lại: "Không thể nói mấy câu xúi quẩy này!"
Trì Ngọc rất nghe lời: "Vậy muội có tha thứ cho ta không?"
"..."
Diệu Diệu nghẹn đỏ cả mặt, lại không muốn đồng ý nhưng cũng không muốn nhìn cậu gặp chuyện không may, cảm giác khó xử muốn chết.
Hơn nửa ngày mới hít sâu một hơi lại thở dài ra.
Diệu Diệu không đồng ý nói: "Phụ thân không cho huynh về nhà chẳng phải là muốn huynh tốt hơn sao?"
Kẻ lừa đảo đừng hòng lừa cô thêm lần nào nữa, thái tử ca ca đã nói hết trong mộng rồi!
"Là do huynh muốn làm phế vật cho nên phụ thân mới tức giận vì vậy muốn mượn cơ hội này dạy cho huynh một bài học." Diệu Diệu nghiêm túc nói: "Ta biết cho dù ta có tha thứ thì phụ thân vẫn sẽ bắt huynh đến quân doanh rồi huynh lại nghĩ cách trốn đi, đến lúc đó sẽ lại đi lừa gạt người khác, phụ thân lại đuổi khỏi nhà tiếp."
Diệu Diệu thấy cậu nói không nên lời, chỉ biết thái tử ca ca nói đúng, nhất thời kiêu ngạo mà hất cằm, hậm hực đi nhặt đồ chơi.
Trì Ngọc thở dài một hơi, nói: "Làm phế vật có cái gì mà không tốt chứ? Sao phụ thân lại không hiểu cho ta?"
Diệu Diệu ngẩng đầu lên, tò mò nhìn cậu: "Làm phế vật tốt sao?"
"Đương nhiên." Trì Ngọc mặt mày hớn hở nói: "Ta hỏi muội, nếu có một ngày muội không đi học, cả ngày đều có thể đi chơi với bạn bè, muội có vui không ?"
Diệu Diệu nghĩ nghĩ: "Thôi, vẫn là cứ đi học đi."
Trì Ngọc không dám tin nhìn cô, không thể tin được trên đời này lại có một người ham học như vậy.
"Nếu ta không thể đi học thì sẽ rất hâm mộ những người khác."
"Vậy muội đi học thì phu tử sẽ bắt làm rất nhiều bài tập, không nghe lời sẽ đánh lòng bàn tay, học không tốt còn bị trưởng bối răn dạy, này có cái gì mà tốt?"
Trì Ngọc: "..."
Đứa trẻ này bị sao vậy? Không giống cậu lúc nhỏ chút nào?
Cậu chỉ đành nặng nề thở dài một hơi rồi trở về giường.
Diệu Diệu vốn muốn rời đi, nghĩ nghĩ lại đi đến bên giường.
"Phụ thân không đồng ý, vậy vì sao không hỏi mẫu thân huynh?" Diệu Diệu xoay xoay ngón tay, mắt nhìn xuống hai chân của mình. Cô nhìn chằm chằm phía mũi giày, nói: "Mẫu thân ta trước kia luôn muốn ta được đi học, muốn ta được đọc sách, mà phụ thân lại thường nói ta không cần vất vả học tập quá sức, cứ vui vẻ chơi đùa là được. Ta không hiểu làm phế vật là như thế nào, nếu đó quả là chuyện tốt thì chắc chắn cũng sẽ có người đồng ý?"
"Mẫu thân ta đương nhiên là đồng ý!" Trì Ngọc lập tức trở mình ngồi dậy, thao thao bất tuyệt nói: "Vốn ta còn muốn trốn khỏi kinh thành, phía ngoài thành mẫu thân ta có một thôn trang, ta muốn trốn đến đấy để không bị phụ thân phát hiện, nhưng ai ngờ phụ thân lại bắt được ta nhanh như vậy, thật sự là tức chết ta mà!"
Diệu Diệu hâm mộ nhìn cậu.
"Chỉ là cũng không sao, mẫu thân rất thương ta, chờ người khuyên nhủ được phụ thân bảo ông ấy không bắt ta đi quân doanh nữa, vậy là từ giờ mỗi ngày đều được làm phế vật!"
Diệu Diệu vội vàng hỏi: "Thế phế vật lúc bình thường hay làm gì?"
"Uống rượu ăn thịt, tiêu sái khoái hoạt, vô ưu vô lự, không có phiền não!"
"Còn gì nữa?"
Trì Ngọc đột nhiên ngập ngừng.
Diệu Diệu thất vọng: "Thế này đâu có gì khác so với bình thường."
"Đương nhiên là có, muội xem, tầm tuổi như ta, người khác đều muốn bắt đầu thành gia lập nghiệp, ta thì cái gì cũng không làm, phụ thân, mẫu thân, ca ca, đệ đệ, bọn họ đều sẽ cho ta tiền bạc, thật tốt a!"
"Chẳng phải bây giờ phụ thân huynh dù là một văn tiền cũng không cho sao?"
Trì Ngọc lại ngập ngừng.
Cậu thẹn quá hóa giận nói: "Muội con nhóc này... Sao nói nhiều vấn đề quá vậy?"
Diệu Diệu bĩu môi: "Rõ ràng là huynh không thể trả lời."
"Cái gì mà ta không thể..."
Diệu Diệu không thèm để ý, nhảy xuống giường, ôm đồ chơi đi ra ngoài: "Ta không muốn chơi với huynh!"
"Ai... !"
Trì Ngọc muốn gọi người lại nhưng Diệu Diệu đã chạy nhanh như chớp không còn bóng dáng, cậu hô hai tiếng, chỉ có nha hoàn bước vào, đành hậm hực bỏ cuộc.
Cậu không ở được Nguyên phủ bao lâu thì Trì gia đã phái người tới đón. Dù sao cũng là việc nhà, Trì đại nhân ngại mang phiền toái cho người khác. Trì Ngọc đang bị thương, phong hàn còn chưa khỏi hẳn, không thể ném vào quân doanh được, đành phải mang nó về nhà.
Trước khi đi, Trì Ngọc thề thốt nói: "Muội cứ chờ đấy, lần sau ta sẽ tới tìm ngươi, chắc chắn sẽ trả lời được chỗ tốt của làm phế vật!"
Diệu Diệu mệt mỏi lên tiếng, trong đầu cũng không dám ôm hy vọng lớn.
Trì Ngọc đi rồi, Nguyên phủ lại quay về sự yên tĩnh vốn có.
Diệu Diệu làm xong bài tập hôm nay lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán nằm trên ghế dài ăn dưa hấu.
Mùa hè trời hay mưa rào nhưng lại tạnh nhanh, hôm nay trời xanh không mây, cái nắng oi ả vừa hết được mấy hôm lại quay trở lại.
Đại Hoàng ngồi ngay dưới chân, trên mặt dính đầy nước dưa hấu, nó liếm liếm mặt mình rồi lấy đầu đẩy đẩy cô.
"Ai nha!" Diệu Diệu nhảy dựng lên, đẩy đầu nó ra, nhìn vết dưa hấu dính vào áo, ảo não nói: "Đây là bộ y phục mới mà nãi nãi vừa làm cho ta đấy!"
Đầu Đại Hoàng cúi xuống, ánh mắt ướt sũng nhìn cô, trong cổ họng phát ra tiếng ư ử, nghe qua giống như là đang cầu xin tha thứ.
Không biết thế nào, Diệu Diệu lại nhớ đến kẻ phế vật lừa đảo, nhất thời thở mạnh một hơi, tức giận chọc vào đầu Đại Hoàng: "Đại Hoàng, ngươi học cái xấu a!"
"Ẳng..."
"Không biết Lục ca ca và Xu Xu tỷ tỷ thế nào rồi." Diệu Diệu lại nằm trở về, hâm mộ nói: "Bọn họ đi chơi ở thôn trang, nhất định là rất vui."
"Gâu!"
"Chỉ là cũng không sao, ngày mai phụ thân hưu mộc(*), phụ thân nói có thể chơi với ta a."
(*) Hưu mộc: Nghỉ phép. Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc nhật” 休沐日.
"Gâu!"
"Diệu Diệu --" "Diệu Diệu muội muội -- "
Diệu Diệu chớp chớp mắt, lập tức ngồi dậy: "Ta không phải nghe lầm chứ?"
"Đại Hoàng, cái tiếng này rất giống Lục ca ca và Xu Xu tỷ tỷ?"
"Gâu!"
Tai Đại Hoàng rất thính, phản ứng cũng nhanh hơn cô, lập tức phe phẩy cái đuôi chạy ra ngoài. Diệu Diệu vội vàng xuống ghế, chạy theo sau Đại Hoàng, nghe thấy thanh âm càng ngày càng gần, càng vội hơn, đến cả giày cũng không kịp xỏ.
Bọn nha hoàn vội vàng cầm lấy đôi giày đi phía sau.
"Diệu Diệu muội muội -- "
Lục Việt gào to chạy vào, người còn chưa thấy đâu mà tiếng đã vọng vào rồi: "Diệu Diệu muội muội! Cái tên dám bắt nạt muội đâu rồi? Ta đến cho cậu ta một trận!"
Đường Nguyệt Xu chạy sau vài bước, đang thở hồng hộc không ngừng.
Hai mắt Diệu Diệu sáng lên, quả nhiên nhìn thấy hai người bạn tốt nhất của mình, trong lòng nhảy nhót như đạp mây mà đến.
"Lục ca ca, Xu Xu tỷ tỷ!" Cô kinh hỉ nói: "Sao mọi người đã về rồi? Không phải đi thôn trang ở ngoài thành nghỉ hè sao?"
"Thôn trang kia ta đã đi đến mấy lần rồi, nhưng mà muội bị người khác bắt nạt, ta sao có thể tiếp tục ở đó được." Lục Việt nắm chặt tay áo, nổi giận đùng đùng hỏi: "Người kia đâu? Là ai dám ức hϊếp muội? Xem ta đánh cậu ta đến răng rơi đầy đất!"
Đường Nguyệt Xu lấy ra một bức thư, đúng là cái mà Diệu Diệu đã gửi đi tối qua: "Ta vừa nhận được bèn lập tức quay về, không ngờ vừa vào thành đã gặp Lục Việt. Diệu Diệu, là ai lừa muội?"
Lục Việt: "Đúng đúng! Trong kinh thành này mà còn có kẻ ngang ngược như vậy sao! Cậu ta có biết biểu đệ của biểu ca ta là ai không? !"
Diệu Diệu nhắc nhở: "Cái kẻ lừa đảo kia rất cao rất lớn, chắc cũng tầm mười mấy tuổi, cao hơn huynh rất nhiều."
"..."
Lục Việt cứng họng nhưng không chịu thua: "Làm... Làm sao có thể !"
"Không sao." Đường Nguyệt Xu nói: "Xem ra chúng ta trở về muộn, Nguyên tướng quân chắc đã giáo huấn cậu ta rồi."
Lục Việt lúc này mới không cam lòng buông tay áo.
Diệu Diệu khẩn trương hỏi: "Vậy hai người phải quay lại sao?"
"Đương nhiên là không, chạy tới chạy lui mệt lắm, vẫn là ở lại kinh thành đi, muội xem, ta mới rời đi một lát mà đã có kẻ đến bắt nạt muội rồi." Lục Việt chính nghĩa nói: "Diệu Diệu muội muội đừng sợ, mấy ngày nay ta đến bảo vệ muội!"
Đường Nguyệt Xu nói: "Ta cũng vậy."
Diệu Diệu lập tức bật cười lộ ra hai lúm má đồng tiền tròn tròn vô cùng đáng yêu.
"Lục ca ca, Xu Xu tỷ tỷ, ta dẫn mọi người đi ăn dưa hấu!"
"Đợi chút." Lục Việt vội hỏi: "Ta có cái này cho muội!"
Lời này vừa nói ra, ngay cả Đường Nguyệt Xu cũng quay đầu nhìn lại.
Lục Việt mang theo hai người trở lại cửa, chỉ huy hạ nhân chuyển thùng nước từ trên xe xuống.
Hai tiểu cô nương tò mò lập tức chạy lại.
Trong thùng nước có một con cá rất lớn, vừa đặt xuống đã thấy nó quẫy mạnh cái đuôi lên. Diệu Diệu tránh không kịp, bị nước bắn vào người, Đường Nguyệt Xu vội lấy khăn ra lau cho cô.
Lục Việt đắc ý nói: "Diệu Diệu muội muội, ta nói là sẽ mang quà về cho muội. Lợn rừng không kịp bắt nhưng ta đã bắt được một con cá rất lớn."
"Oa!"