Mặt trời phía đông, ánh rạng đông phía chân trời phá vỡ màn đêm.Bao Xuân Oánh hôn mê suốt một đêm, mơ màng mở hai mắt, gương mặt khôi phục lại trắng nõn, tóc đen trên trán mồ hôi khô dính lại trên trán.Nàng mơ hồ nhìn màn giường, cảm thấy chóng mắt, khát nước.“Nguyệt Linh?”Tiếng gọi khàn khàn không có người trả lời lại.Quên đi, để tự nàng tự đứng dậy rót.Vừa ngồi dây, mới phát hiện mình bị chăn quấn chặt, vừa kinh ngạc lại khó hiểu…gần đây nàng không cần bọc thành bánh chưng, vì sao….Chẳng lẽ Nguyệt Linh làm?Nàng vừa nghĩ vừa bỏ chăn xuống, đi đến bàn tròn bên cạnh rót nước.
Toàn thân đau nhức, cổ mùi nhừ, nàng không nhớ rõ ngày hôm qua mình đã vượt qua như thế nào.Có nước làm ấm cổ họng, cổ duỗi người thoải mái.Không ngờ nàng lại nhìn thấy một người nằm trên giường mỹ nhân trước tấm bình phong hình trăng chạm rỗng?Đầu tiên loại trừ Nguyệt Linh, nàng là người làm việc có quy tắc.Nhìn kỹ cẩn thận, tấm chăn đắp trên người đó nhìn có hơi quen mắt.Chẳng lẽ là hắn?Bao Xuân Oánh nâng giá cắm nến lên, cảnh giác tới gần giường mỹ nhân.
Ánh đèn màu cam mơ hồ chuyển động theo nàng, sau đó chậm rãi chiếu sáng dung nhan trên giường mỹ nhân.Thật sự là hắn.Sống mũi cao thẳng che đi một phần ánh nến, nửa khuôn mặt vãn chìm trong bóng tối.
Đợi tới khi nàng bình tĩnh trở lại, khóe mắt đuôi phượng ngập tràn quyến rũ, bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày.Nàng vô cùng khó hiểu tại sao Thẩm Kiến Hi lại ở đây, gần đây hắn đều qua đêm ở sương phòng.Có lẽ nàng nhìn chằm chằm quá mãnh liệt, có lẽ hắn có thói quen tỉnh lại giờ này, đôi mắt thụy phượng đối diện với ánh mắt sáng ngời của nàng.“……”“……”“Ngươi muốn làm gì?” Thẩm Kiến Hi hai tay che ngực.“Ta…… Ngươi……Không phải ngươi qua đêm ở sương phòng sao?”“Ta thích qua đêm ở đâu thì qua.”Bao Xuân Oánh cảm thấy hắn có đạo lý, dù sao đây cũng là phòng ngủ của hắn, nhanh chóng đổi đề tài: “Ngươi có đói bụng không? Ta đi làm đồ ăn.”Thẩm Kiến Hi muốn nói lại thôi.Nàng không chú ý tới, muốn xoay người đặt giá nến về chỗ cũ.“Uy.” Rốt cuộc hắn không nhịn được nữa.Nghe tiếng, nàng quay đầu lại ánh nến nhẹ nhàng nhảy múa phản chiếu màu hồng trên má phải nàng, chiếu sáng cổ mảnh khảnh của nàng.Hắn mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, thấp giọng nói: “Hôm nay ngươi để hạ nhân làm bữa sáng đi, ta nhìn ngươi tinh thần không tốt.”“Không đi, ta cảm thấy tinh thần mình bây giờ rất tốt.”“Ta nói để hạ nhân làm thì làm đi, ngươi yên tâm nghỉ ngơi không được sao?”“Nhưng nếu để hạ nhân làm đồ ăn không hợp khẩu vị ngươi thì phải làm sao?”Thẩm Kiến Hi nắm chặt nắm tay: “Ta sẽ cố mà ăn.
Cửu Anh——”Cửu Anh ở ngoài cửa trả lời.Hắn phái Cửu Anh đi phân phó người làm bữa sáng.
Cuối cùng hắn phát hiện Bao Xuân Oánh đang tò mò nhìn mình, trong mắt tràn đầy vẻ không tin được.“Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây.”Thẩm Kiến Hi vịt chết mỏ vẫn còn cứng: “Thỉnh thoảng ta sẽ nuốt trôi được đồ ăn bọn họ làm.
Hiếm khi thấy chuyện lạ sao.”Đợi Nguyệt Linh tiến vào rửa mặt hầu hạ, Bao Xuân Oánh mới hiểu được mình sốt cao nửa ngày một đêm.
Nàng mới hiểu ra, khó trách hắn để mình nghỉ ngơi cẩn thận.Trong lúc hôn mê, nàng có rất nhiều giấc mộng kỳ lạ, trong đó rõ ràng nhất là cơn ác mộng đại cô tử bị quan phủ bắt đi.“Nguyệt Linh, đại cô tử bên kia có tin tức gì không?”Nguyệt Linh áy náy không thôi.
“Ngày hôm qua nô tỳ bận nấu thuốc, cũng không rõ lắm.”Bao Xuân Oánh đành phải trực tiếp hỏi Thẩm Kiến Hi.Người nào đó rửa mắt xong vẫn luôn lười biếng nghiêng người dựa vào giường mỹ nhân.
Hắn đang đọc sách, mắt cũng không ngước mắt lên: “Ngươi bị tổ mẫu cấm túc.”Nàng lắp bắp kinh hãi, sốt ruột đứng lên.
“Ta đi tìm Thẩm lão phu nhân nhận tội! Việc này đều do ta.”“Ngồi xuống.” Thẩm Kiến Hi lập tức buông quyển sách:“Ngươi còn nghĩ tới chuyện muốn Minh Xuân Lâu khôi phục lại không?”Những lời này đánh trúng điểm yếu của nàng, nàng khó khăn mà xoa cổ tay áo: “Nhưng mà đại cô tử…”“Tái ông mất ngựa, nào biết họa phúc.
Tổ mẫu cấm túc đại tỷ, không nhất định là do bà tức giận.”Vẻ mặt Bao Xuân Oánh khó hiểu.“Quan hệ giữa Đường gia và Thẩm gia cũng giống như Minh Xuân Lâu và Túy Nguyệt Lâu, ngươi nói nghe chuyện Đường Nhị bị bôi xấu, tổ mẫu có thể tức giận hay không?” Hắn chậm rãi phân tích cho nàng.Bao Xuân Oánh dần bình tĩnh lại, lĩnh ngộ được điểm mấu chốt trong đó: “Trịnh phủ thì sao? Thẩm gia có thể đắc tội với Trịnh vận sử được hay không?”“Có khả năng.
Đường gia chẳng qua chỉ là đế lót giày mà thôi.
Trình Phủ tạm thời không đánh lại Thẩm, căn cơ hai nhà nhiều nhất là rụng vài lá cây?”Nàng cảm nhận sau sắc được ân oán tình thù rắc rối giữa hai nhà vô tình phức tạp, không nhịn được gõ vào trán.Vẫn là làm đồ ăn thoải mái.Hắn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: “Thật ra ngươi làm chuyện tốt vì đại tỷ, cũng tránh cho nàng rơi vào cảnh gả cho một tên xấu sao?”Nàng muốn nói lại thôi, âm thầm than nhẹ.
“Vậy Trịnh công tử và Đường Nhị cô nương được cứu lên rồi sao?”“Nghe nói được cứu lên.”“Bọn họ sẽ thành thân sao?”“Ai biết.”Bao Xuân Oánh cảm thấy hơn phân nửa sẽ thành thân.
Hai người trước mặt mọi người cùng nhau rơi xuống nước, có da thịt thân thiết, không thành thân sẽ không lấp kín được mặt công chúng.Trời đã gần sáng, một đám người hầu cẩn thận bưng một bàn bữa ăn sáng, lo lắng quan sát sắc mặt chủ tử.Tứ thiếu công tử là người kén ăn nhất, trên dưới Thẩm gia không ai không biết.Thẩm Kiến Hi chán nản chống cằm, liếc mắt nhìn mấy món ăn không tồi mất hứng.
Lúc này phó Hoàng bếp ở bên cạnh nắm chặt khay, lòng bàn tay đổ mồ hôi.“Thơm quá!” Bao Xuân Oánh chân thành hít một hơi thật sâu, đảo khách thành chủ mà tiếp đón Thẩm Kiến Hi.
“Đồ ăn để lạnh ăn không ngon, nhanh cầm đũa đi.
Đây là bánh táo đỏ sao? Trong suốt như pha lê…”Hắn lười biếng cầm đũa lên..