“Đây là thư pháp của Vương tiên sinh, bản sao của《 Trung Dung 》viết rất đẹp có phải không?”Nghe giọng điệu vô cùng đắc ý của Thẩm Mộ Liên, Bao Xuân Oánh đã thẳng thắn bán đứng mắt mũi mình: “Đại cô tử cho là đẹp vậy đúng là viết đẹp.”“Hừ, ánh mắt ta đương nhiên rất tốt rồi.”Bao Xuân Oánh phụ họa rất hợp ý nàng ấy,nếu cùng những tẩu tẩu đó tới đây nhất định các nàng sẽ trêu đùa mình học đòi văn vẻ.Những nữ nhân đó ai cũng xuất thân sang giàu, người nào người nấy đều đặt mắt trên đỉnh đầu.“Đại cô tử, đây là hàng thật sao?” Bao Xuân Oánh không có hứng thú với hội hoại lại lo lắng dại cô tử lãng phí tiền mua phải đồ giả.Thẩm Mộ Liên không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên là thật, thư phòng nhà này được giới văn nhân tìm kiếm nhiều nhất, không thể nào bán hàng giả.


Đi, chúng ta đi tính tiền!”Nàng ấy kéo cổ tay Bao Xuân Oánh rời đi.Số sách Bao Xuân Oánh chọn tổng cộng hết 30 văn tiền, trong đó 《Văn hương tập 》có số lượng sao chép không nhiều, giá hai mươi văn tiền, mà Thẩm Mộ Liên chọn thư pháp của người ta lại hơn tám mươi lượng.Màn lụa như ẩn như hiện che khuất dáng vẻ trợn mắt há mồm của nàng.“Đại cô tử, những quyển sách này để ta tính tiền là được rồi, không cần ngươi phải tiêu phí.” Nàng cảm thấy đau lòng thay Thẩm Mộ Liên.Tất cả y phục trên người nàng còn không đáng giá tám mươi lượng.Thẩm Mộ Liên lại nhẹ nhàng vung khăn tay lên, bày ra khí thế tiêu tiền như nước: “Chỉ là mấy chục lượng mà thôi không cần tính toán với ta, ta nói cho ngươi là cho ngươi.

Chưởng quầy tính tiền.”“Khoan đã.” Bao Xuân Oánh cố nói lại: “Đại cô tử, vô công bất thụ lộc, 30 văn tiền ta có thể trả được.”Giọng điệu quật cường khiến Thẩm Mộ liên sửng sốt, buột miệng thốt lên: “Vô công ở chỗ nào, ngươi cùng…Thôi,quên đi, ngươi thích làm thế nào thì làm.”Bao Xuân Oánh cười xinh đẹp, vui vẻ tính tiền những cuốn sách do chính mình chọn.Nàng luôn nhớ kỹ lời dạy bảo của mẫu thân: Con người không thể kiêu ngạo, cũng không thể không kiêu ngạo.Thẩm Mộ Liên ở bên cạnh phân phó nha hoàn lấy tiền ra thanh toán, một giọng nam đột nhiên vang lên: “Cô nương, ngươi thật sự muốn mua bức thư pháp này sao?”Bao Xuân Oánh và Thẩm Mộ Liên lắp bắp kinh hãi, dáng người đ ĩnh bạt như trúc xanh bất khuất.

Người đứng ở đây giống như bức tranh Văn Khúc tinh rơi xuống hồng trần, bụng đầy thi thư khí họa.Chỉ là tâm tư Thẩm Mộ Liên đều tập trung hết vào thư pháp, nàng ấy còn nghĩ hắn muốn cướp đồ của mình, giọng nói cũng không hỏi lạnh lùng mạnh mẽ: “Món này ta nhìn trúng trước, ngươi đừng hòng đánh chủ lên ý.”Thiếu niên nho nhã lễ độ cười nhạt: “Quân tử không đoạt người đồ của người,.cô nương có thể vừa đi vừa nói được không?”“Tại sao?” Nàng vô cùng cảnh giác.Chưởng quầy không kiên nhẫn chen vào nói: “Công tử, có việc gì đợi cô nương này tính tiền rồi nói sau.”Vừa dứt lời, Bao Xuân Oánh nhìn về phía chưởng quầy.Thiếu niên lại không nhượng bộ, khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc.


“Cô nương, kẻ hèn sẽ không làm chậm trễ quá lâu.

Mong cô nương có thể nói chuyện một lát.”“Nếu ta không muốn thì sao?”Nghe vậy, hắn mím môi sốt ruột nhìn chằm chằm bức thư pháp trên tay nàng.Chưởng quầy thổi râu, không chút khách khí đuổi người muốn gây rối: “Công tử, nếu ngươi không mua xin mời đi, đừng làm mất thời gian của khách quý.”Thiếu niên muốn nói lại thôi, ánh mắt sáng ngời có thần như đang lưu luyến bức thư pháp bên dưới mũ rèm của Thẩm Mộ Liên.“Công tử, ngươi còn tiếp tục vô cớ gây rối vậy đừng trách ta không khách khí!”Giọng nói của chưởng quầy trở nên sắc bén, sắc mặt thiếu niên cũng tái nhợt.Lúc này, Bao Xuân Oánh dịu dàng nói với Thẩm Mộ Liên: “Đại cô tử, ta cảm thấy vị công tử này không phải người xấu, có lẽ hắn đang muốn cùng ngươi thảo luận thư pháp thì sao?”Thẩm Mộ Liên cũng cảm thấy có lý, hiểu ra vài phần.


“Được, chúng ta đi đi cùng ngươi, nhưng không thể tới nơi vắng vẻ, bằng không chúng ta nhất định sẽ không đi.

Chưởng quầy, thư pháp này ta để lại đây trước.”“A này……”Bọn họ để lại chưởng quầy giương mắt nhìn theo..